Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 65: Hiên Nguyệt Lâu

" Được rồi, ngươi cũng có thể giải thích cho ta rõ ràng, ngươi muốn làm việc gì đi?" Đi dạo trên đường phố Minh Châu thành, Cao Lãng nhẹ giọng nói ra.

" Ta muốn ngươi xây dựng một thế lực mới." Tử Văn cười hắc hắc nói ra.

" Thế lực mới? Thế lực gì?" Cao Lãng trong đầu toàn là dấu hỏi, hắn cũng không hiểu Tử Văn rốt cuộc muốn làm gì a.

" Xây dựng Dong binh công hội." Tử Văn tự tin nói ra.

" Công Hội? Là giống như mấy đoàn hội chuyên săn gϊếŧ yêu thú sao?"

" Không phải, nhưng có liên quan." Tử Văn giọng nói vô cùng nghiêm túc, hắn bắt đầu giải thích cho Cao Lãng thứ này có lợi ích như thế nào.

" Ngươi cảm thấy các Bang Hội chuyên săn gϊếŧ yêu thú, sau đó sẽ thế nào?" Tử Văn hỏi.

" Thì thu thập yêu hạch, các vật phẩm quý giá trên người yêu thú, đem vào các khu chợ trong thành rồi bán cho các thương nhân, các gia tộc, hoặc những người có nhu cầu cần mua."

Cao Lãng vẻ mặt tất nhiên nói ra, sau đó vẻ mặt hắn cứng đờ lại, trong đầu loé tinh quang.

" Có phải hay không ngươi muốn liên kết lại các thứ này, quy mô bán về một mối."

" Không sai." Tử Văn trầm giọng.

" Các đoàn hội chuyên săn gϊếŧ yêu thú bên ngoài đã mất rất nhiều thời gian, sau đó lại mất công tìm người mua chúng. Nếu ngươi lập nên một Dong binh công hội, là nơi chuyên thu thập nguồn vào, sau đó những ai có nhu cầu cũng đều sẽ tập trung vào đây. Ngươi có thể coi bản thân nó là nơi trung gian khu vực giao dịch các mối quan hệ này."

" Không những thế, những ai có nhu cầu cần thiết đi săn gϊếŧ yêu thú nào, cũng có thể ra một số tiền, treo trên bảng giá nhiệm vụ của công hội, các Đoàn hội đi săn gϊếŧ yêu thú có thể dễ dàng hơn chủ động tìm kiếm yêu thú lấy lợi nhuận cao hơn."

" Trong các đoàn hội thường không có phân chia thực lực rõ ràng, nên các thành viên thường hay hỗn tạp nhiều loại người khác nhau. Ngươi còn có thể tạo ra các phân cấp thực lực trong Đoàn Hội, có thể khiến cho các Đoàn hội có sự cạnh tranh."

" Sau cùng, là lợi nhuận từ những việc đó, đem về là vô cùng lớn. Ngươi nghĩ thế giới này, thực lực nào là đông nhất, chính là số lượng thực lực cảnh giới tầm trung, thấp trên đại lục này, số lượng cường giả vẫn là quá ít. Nếu ngươi có thể gom được số lượng các đoàn hội lại với nhau, sẽ là một thế lực không nhỏ khiến toàn đại lục này phải kiêng kỵ."

" Cuối cùng, sau khoảng thời gian dài, Dong Binh Công Hội

Cao Lãng há hốc mồm nghe từng câu nói của Tử Văn, hắn thật vô cùng bất ngờ, bao trùm toàn đại lục nghe có vẻ vô cùng khả thi, thế nhưng hắn ẩn ẩn lại có thể nghĩ việc này còn có thể thực hiện được.

Thế nhưng chợt nhận ra điều gì đó, khí thế của Cao Lãng lập tức ủ rũ xuống:" Thế lực này nghe có vẻ rất tốt, nhưng ngươi lại tính thiếu một thứ quan trọng nhất."

" Thứ gì?" Tử Văn ngạc nhiên, hắn nghĩ thứ này chỉ giống như làm trung gian thôi, cũng không có gì khó khăn lắm sao.

" Thực lực. Thế giới này chung quy là thực lực vi tôn, nếu ngươi không có thực lực giữ chúng, nó sẽ chỉ là miếng mỗi ngon cho kẻ mạnh hơn." Cao Lãng trầm giọng nói.

Tử Văn trầm mặc, lý tưởng quá lớn khiến hắn quên mất đi thứ tồn tại thiết yếu nhất trên thế giới này. Thực lực của Cao Lãng hiện tại vẫn còn quá yếu, nếu ý tưởng này bị các thế lực lớn phát hiện, đảm bảo bị nuốt đến cặn cũng không còn.

" Ngươi cũng không cần quá bi quan, Dong binh công hội tương lai có thể thực hiện được, nhưng cũng không phải là bây giờ. Cơm muốn từng bước từng bước ăn." Cao Lãng cười nhẹ nói ra, cũng không có tâm trạng buồn bã gì hết:" Ta hiện tại quan tâm hơn, là vấn đề giúp đỡ tên Vân Hi kia."

" Yêu cầu giúp đỡ của hắn đúng là kỳ lạ, hắn không sợ đệ đệ mình hận hắn sao?" Tử Văn cũng khó hiểu lên tiếng.

" Ha ha ~, quan tâm làm gì chứ, đã tiện như vậy rồi, sao không vào Hiên Nguyệt Lâu do thám trước xem sao?" Cao Lãng mỉm cười, cũng không quay về phòng, bước chân đi đến Hiên Nguyệt Lâu.

Hiên Nguyệt Lâu là thanh lâu lớn trong Minh Châu Thành, cũng là chốn khách quen của các thế gia công tử gia tộc ở đây, nhưng hiện tại Cao Lãng đến là ban ngày, cũng không có mấy ai đi vào cả, cửa ra vào Hiên Nguyệt Lâu cũng rất là vắng vẻ.

Cao Lãng rẽ vào một cái ngõ nhỏ, cải trang sơ qua một chút khuôn mặt cùng đầu tóc của mình, để khuôn mặt hắn khác với lúc ban đầu hai, ba phần. Hắn mới đi bước vào Hiên Nguyệt Lâu.

" Ai ô ~, vị công tử này, xin mời vào." Cao Lãng vừa bước vào cửa, một vị tú bà tầm tuổi trung niên lập tức đi đến chào đón hắn.

Nhìn vào khuôn mặt tú bà, Cao Lãng lập tức có xúc động quay về, xong cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, lãnh đạm nói ra:

" Đặt cho ta một chỗ uống rượu, đồng thời mời các cô nương đầu bài của các ngươi tới đây."

Vị tú bà nhìn bên ngoài Cao Lãng trang phục bất phàm, mặc dù đầu tóc hơi rối bời một tí, cũng không thấy khác lạ, chỉ coi là một vị thiếu công tử nào đó bị mất sủng ái, u sầu vào đây tìm rượu. Liền nở một nụ cười tươi, người hơi cúi đối với Cao Lãng:

" Vị công tử này, các vị đầu bài cô nương đều đang nghỉ ngơi, chỉ đến khi tối mới có thể tiếp khách, vị công tử có thể hay không mời cô nương bình thường khác."

Nói xong, còn nháy nháy mắt với Cao Lãng, bàn tay trái không dấu vết xoè ra sát ngực hắn.

Cao Lãng lặng yên không tiếng động lùi một bước, tiện tay cầm một trăm kim tệ đưa cho tú bà. Tú bà lập tức tươi cười niềm nở đưa Cao Lãng vào một căn phòng nhỏ, sau đó đi ra.

Ngồi im trong căn phòng, trên bàn là một bình rượu với một cái chén, khi nãy hắn cũng chỉ kêu tú bà đưa rượu, cũng không mời ai đến hết, nên hiện tại cũng chỉ có mình hắn ở bên trong phòng.

Cúi đầu im lặng suy tư, Cao Lãng từ nãy giờ khi đi theo tú bà luôn quan sát xung quanh, nhưng hắn cũng không thấy điểm gì khác lạ, chỉ coi là một quán thanh lâu bình thường.

Thế nhưng theo lời Vân Hi nhờ vả, Cao Lãng vào đây gϊếŧ một nữ nhân tên là Ninh Hinh, là nữ nhân mà đệ đệ hắn yêu mê mẩn. Nếu chỉ là nữ nhân bình thường, Ninh Hinh đã biến mất từ lâu rồi, chắc chắn phải có gì đó kiêng kỵ, mới khiến Vân Hi phải tìm đến hắn.

Không chờ được lâu, nhân lúc không có ai để ý, Cao Lãng lập tức lén ra ngoài, đi dạo thám thính xung quanh.

Hiên Nguyệt Lâu xung quanh cũng chỉ là các cô nương thiếu nữ bình thường cung với đám hạ nhân, ngoài ra còn có một số khách nhân ban ngày.

Lén đi qua cửa sau Hiên Nguyệt Lâu, Cao Lãng nhíu mày, hắn nghe thấy tiếng thiếu nữ trẻ con khóc lóc ầm ĩ cùng với tiếng đánh đập.

Lén nhìn qua bên ngoài, hắn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi đang hung ác quát tháo, có một tên hạ nhân thì hung hăng đánh đập một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi không thương tiếc.

" Đánh nó, thật không biết nghe lời, ta nói cho ngươi biết, cha ngươi đã bán ngươi vào đây rồi, vậy tương lai cả đời ngươi cũng chỉ ở trong đây thôi, đừng mong ra ngoài. Đánh nó cho ta."

" Hu hu… ba ba, mụ mụ, ta muốn mụ mụ."

" Còn khóc lóc cái gì, đánh nó, cẩn thận đánh vào mặt, tương lai nó lại mất giá."

Cả sân sau Hiên Nguyệt Lâu, cũng chỉ có tiếng quát tháo, tiếng đánh đập và tiếng khóc lóc của đứa trẻ.

Người bên ngoài có nhìn vào, có thiếu nữ thấy đáng thương nhưng sợ hãi không dám lên, có người không quan tâm, có kẻ cả người run rẩy, hiển nhiên lại nghĩ đến tuổi thơ trước kia cũng bị như vậy mà không có người quan tâm…

Cao Lãng sầm mặt lại, hắn rút kiếm, hai đầu người bay ra bên ngoài.

" A…" có tiếng hét ầm lên, cả Hiên Nguyệt Lâu lập tức bị náo động, ồn ào chạy về phía âm thanh la hét.

Đám người đi đến, cũng chỉ nhìn thấy hai bộ tử thi, bên cạnh có một đứa trẻ bị đánh đập cùng một thiếu niên cầm kiếm còn đang nhỏ máu.

" Gϊếŧ người rồi, người đâu, mau bắt hắn lại." Đám người xôn xao, sau đó tú bà quát lớn, lập tức gọi người chỉ thẳng mặt Cao Lãng.

Hơn mười tên hạ nhân xông ra, thực lực đều là Linh Khiếu Cảnh, đối với Cao Lãng cũng chỉ là râu ria.

Cao Lãng không nói chuyện, hắn chỉ toả ra khí thế của mình, hai mắt âm lãnh nhìn về phía tú bà, rất có một lời không hợp liền đại khai sát giới.

Tú bà bị ánh mắt của Cao Lãng nhìn mà toàn thân run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, tưởng chừng như có một con độc xà đang nhìn chằm chằm. Lần đầu tiên tua bà cảm nhận được khí tức tử vong.

" Ma ma, người hãy bình tĩnh." Giữa lúc không khí đang căng thẳng, một giọng nói êm dịu của thiếu nữ vang lên xoa dịu bầu không khí.

Đoàn người tách ra cho một thiếu nữ bước vào, dáng người no đủ, ăn mặc một bộ đồ bó sát toàn thân, khoe hết những đường cong cơ thể, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy mị hoặc.

" Vị công tử này, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đã gϊếŧ người của Hinh nhi, vậy phải cho ta cái bàn giao a." Ninh Hinh cười nhẹ nói, tràn đầy mị hoặc.

Đám nam nhân xung quanh nhìn thấy Ninh Hinh đều lộ vẻ cuồng nhiệt, còn nữ nhân nhìn thấy nàng trong ánh mắt có ghen ghét, mà càng nhiều hơn là sợ hãi.

Cao Lãng khẽ cau mày, vừa nãy là do hắn quá xúc động, nên không để ý tình cảnh của mình, khẽ trầm giọng:" Mấy kẻ đó cũng được coi là người sao?"

Ninh Hinh im lặng một chút, sau đó mỉm cười, âm thanh êm ái mềm mại ẩn chứa nhè nhẹ sát cơ:" Xem ra vị công tử này không muốn cho Hinh nhi một cái bàn giao rồi."

Ninh Hinh vừa dứt lời, xung quanh Cao Lãng lập tức xuất hiện hơn mười tên Linh Hải Cảnh.

" Bao nhiêu tiền?" Cao Lãng nhanh chóng hỏi.

" Hả?"

Ninh Hinh nụ cười cứng đờ, nàng chưa kịp hiểu lời nói của Cao Lãng.

" Mấy kẻ đó cũng chỉ là hạ nhân mà thôi, ta mua mạng của chúng là được phải không? Dù sao ta đến đây cũng không phải đến gây sự." Cao Lãng mỉm cười nói ra, vẻ mặt âm trầm của hắn ban nãy, không cánh mà bay.

Đồng thời toả ra toàn bộ khí thế của mình. Linh Hải Cảnh ngũ trọng, khí thế thậm chí còn hùng hồn hơn.

Ninh Hinh nhíu mày, thực lực Cao Lãng mạnh như vậy, có thể nếu hai bên đánh nhau, nàng khả năng cao lưỡng bại câu thương, sau lưng nàng có cường giả Linh Hải Cảnh thất trọng, thế nhưng lại chỉ bảo vệ an toàn cho nàng mà thôi, cũng sẽ không chủ động gây sự với Cao Lãng.

Điều đó khiến Ninh Hinh không cam tâm, chẳng lẽ về sau có kẻ đến Hiên Nguyệt Lâu cứ việc gϊếŧ người, sau đó trả tiền là cho đi hay sao?