Và Mai Lại Sáng

Chương 41 (H)

EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

Phong Dịch luống cuống chui ra sau, cố lách thân hình cao ráo và cặp chân dài qua khe hở giữa hai ghế trước mà chật vật bò ra ghế sau.

Kiều Ly mở cửa xe đi ra ghế sau trông thấy cảnh này chỉ biết câm nín.

Cậu cởi chiếc áo phao đen ra, bên trong cậu mặc một chiếc áo len màu xám mềm mại rộng thùng thình, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn kiểu gì cũng thấy rất ngoan.

Kiều Ly chui vào ghế sau, cởϊ áσ khoác ra xong thì còn cởi luôn cả đôi tất chân dưới làn váy bó mông.

Phong Dịch hồi hộp muốn chết, tim đập thình thịch, sợ có người đi ngang qua.

Kiều Ly cởi đồ xong xuôi bèn trèo lên người cậu, cậu còn chưa hoàn hồn đã bị Kiều Ly hôn.

Môi cậu ấm áp mềm mại, trước khi đi có lẽ còn uống sữa nên thoang thoảng vị sữa.

Không gian trong xe nhỏ hẹp, cậu bị Kiều Ly đè lên ghế hôn không thể động đậy, đành bấu tay vào lưng cô, không ngừng áp cô vào người mình.

Tối nay cảm xúc của Kiều Ly không ổn định lắm, cô hôn cậu rất dữ dội, tiếng thở dốc rất lớn, nghe đầy gợϊ ȶìиᏂ trong không gian kín. Phong Dịch mau chóng mất đi sự tự chủ, máu nóng từng luồng dồn xuống phía dưới, khiến vật đàn ông sưng to giữa hai chân cô.

Cô kéo chiếc váy bó mông bằng lông dê lên, xếp ở háng, cũng không tính cởϊ qυầи lót ra, vừa hôn Phong Dịch vừa cọ người vào vật cứng rắn giữa hai chân cậu.

“Móc ra đi.” Cô cắn môi dưới cậu mà nói.

Phong Dịch cảm thấy môi hơi tê, cảm giác ấy truyền thẳng lên đầu như một cơn điện giật mạnh.

Cậu hấp tấp tóm lấy quần ngoài và qυầи ɭóŧ mà kéo xuống, khi vướng phải vật đang vươn đầu thẳng tắp thì đau tới hít hà.

Khi vật nọ bật ra, Kiều Ly lập tức nắm lấy, tuốt lên tuốt xuống mấy cái khiến nó càng cứng hơn, dựng thẳng tắp chọc vào giữa hai chân cô.

Phong Dịch thở hổn hển, nhưng vẫn còn sót lại vài phần lý trí mà hỏi: “Chị muốn làm ở đây sao?”

Ngón tay Kiều Ly mân mê vật tình của cậu một chút, khiến cậu càng thở nặng nề hơn, lỗ sáo rỉ ra một giọt dịch trong suốt.

“Rõ là cậu muốn lắm rồi mà.” Cô cười hôn lên vành tai cậu.

Phong Dịch không thấy rõ mặt cô, chỉ cảm thấy tối nay cô gợi cảm tới cực điểm, khiến cậu hoàn toàn không chống đỡ nổi.

Cách lớp qυầи ɭóŧ, cô cọ cọ vào vật đàn ông của cậu. Rất nhanh sau đó, qυầи ɭóŧ đã ướt nhẹp vì chỗ dịch lỗ sáo cậu vừa phun ra.

Cô không đủ kiên nhẫn làm khúc dạo đầu, vén qυầи ɭóŧ sang một bên rồi nắm lấy súng ống của cậu toan ngồi xuống.

Đầu ngọc đã vào được một nửa, hai người đều đau thắt người.

Kiều Ly buông vật kia ra, dời người về phía trước: “Tôi chưa đủ ướt, cậu sờ tôi đi.”

Phong Dịch nghe theo, mò xuống dưới người cô, chạm vào nụ hoa non mềm của cô, khẽ xoa lòng bàn tay, cô phối hợp vặn vẹo mông.

“Ưm… Mạnh chút… Nhanh chút…” Cô vừa hôn cậu vừa chỉ huy cậu vầy vò cánh hoa mình ra sao.

Phong Dịch nghe tiếng cô thở vang lên dốc bên tai mình, không dằn được mà hỏi: “Sướиɠ không chị?”

“Cậu sờ là biết tôi có sướиɠ hay không.”

Phong Dịch luồn tay xuống nhụy hoa, quả nhiên nơi đó đã ướt đẫm.

“Ướt rồi.” Giọng cậu khàn đi.

“Vẫn chưa đủ ướt, sờ tiếp đi.” Cô đong đưa mông, dùng cánh hoa dụ dỗ ngón tay cậu.

Phong Dịch không nhìn thấy gì, cảm giác ướŧ áŧ khi đầu ngón tay chạm vào nụ hoa tăng lên gấp bội. Cậu đè cái mông đang vặn vẹo của cô lại, nhéo mạnh nó một cái, phần nhụy hoa bỗng hút chặt lấy ngón tay cậu.

“A!” Sự đau đớn thoáng chốc đem lại kɧoáı ©ảʍ to lớn, Kiều Ly không hề kiềm chế mà rên lên.

Phong Dịch bị cô dụ dỗ mà cõi lòng nhộn nhạo. Cậu nổi cơn tàn nhẫn, dùng ngón tay luồn vào động hoa.

Lối đào ướŧ áŧ chặt chẽ lập tức kẹp lấy ngón tay cậu, ngón tay cậu hơi cong lại, khuấy hai vòng khiến Kiều Ly sướиɠ tới mức rên thành tiếng.

Cậu lại cho thêm một ngón tay vào, ba ngón cùng lúc khuấy đảo bên trong cô, cô lập tức im bặt, ngẩng đầu lên nhịn qua cơn kɧoáı ©ảʍ mới há miệng thở dốc.

Rồi cô cúi đầu, hung hăng mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cậu, hận không thể dựa vào hành động này để khiến cậu lên tiên.

Có lẽ hoàn cảnh xung quanh khiến Phong Dịch hôm nay rất hưng phấn, cậu sợ có người phát hiện, cho nên Kiều Ly càng kêu lớn tiếng thì thần kinh cậu càng căng thẳng, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến bên dưới cậu sưng đau, chỉ muốn tiến vào cơ thể cô ngay lập tức, yêu cô bất chấp hoàn cảnh xung quanh để cô phải lớn tiếng rêи ɾỉ, càng phóng đãng càng tốt.

Lòng bàn tay cậu chạm tới điểm nào đó, sức lực Kiều Ly dùng để hôn cậu bỗng tan biến hết, cô cụng trán mình vào trán cậu, hừ một tiếng qua đường mũi.

Cậu lại khẽ ấn xuống: “Nơi này ạ?”

Kiều Ly loáng thoáng rên: “Ưm a.”

Cậu bèn tập trung tấn công chỗ kia, mật yêu không ngừng chảy xuống từ ngón tay cậu, ướt đẫm cả bàn tay.

Kiều Ly bị cậu dùng ngón tay phục vụ suýt lêи đỉиɦ, cô thở hổn hển nói: “Được rồi… Mau… Cho vào…”

Phong Dịch nghe cô nói vậy, súng ống chợt rung hai cái, không chờ nổi nữa mà ghì lấy eo cô muốn cô ngồi xuống.

Đầu ngọc vừa đưa vào, cậu đã suýt nữa bị kẹp chặt đến xuất.

Cậu nghiến răng nhịn qua cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, chợt cậu tỉnh táo lại, ngăn cô tiếp tục ngồi xuống: “Bao.”

Kiều Ly nắm lấy cánh tay cậu: “Không có bao, cứ làm đi.”

“Nhưng mà…”

“Không sao đâu, cho hết vào đi, ưm…” Cô đẩy tay cậu ra, hạ người xuống, vật đàn ông nhanh chóng vạch ra tầng tầng lớp lớp tường mềm mại, cuối cùng cũng đi vào trong.

Cô sướиɠ đến rên thành tiếng, vẫn không quên trêu cậu: “A… Bao nhiên vốn liếng cậu tích góp được, sẽ xuất hết bên trong tôi cho xem.”

Nghe vậy, cậu hoàn toàn không giữ nổi lý trí, không hề do dự mà bóp chặt eo cô, tàn nhẫn dùng vật yêu của mình đưa đẩy bên trong cô.

Tư thế nữ ngồi trên khiến vật nam tính có thể chạm đến những vị trí khác biệt, cộng thêm sức nặng cơ thể cô tạo lực đẩy rất lớn, cô cảm thấy vật cứng rắn của cậu sắp giã hỏng mình.

“A… ưm a…” Cô rêи ɾỉ bất chấp, không hề lo lắng có người đi ngang qua.

Phong Dịch vừa nâng một bên mông cô lên, vừa hôn lên cằm cô: “Nhiều nước quá… Ưm…”

Cô rên rất lớn tiếng, Phong Dịch vừa sướиɠ vừa sợ, vừa hung hăng tiến vào vừa thở dốc nói: “Nhỏ tiếng chút… Nhỡ có ai nghe được…”

Ai ngờ câu này càng khiến Kiều Ly thấy phấn khích, cảm giác sợ hãi bị phát hiện khiến bên trong cô co thắt run rẩy, siết Phong Dịch liên tiếp rên lên.

Cậu túm lấy mông cô nhéo mạnh một cái, muốn cô la nhỏ thôi, nhưng cô rất thích cảm giác hơi đau kí©ɧ ŧɧí©ɧ kiểu ấy, liên tục vặn vẹo eo, hận không thể siết cậu xuất ngay ra.

“A… Chị kẹp chặt quá… A…”

Cậu nâng mông Kiều Ly lên, rồi lại ghì mạnh nó xuống, khiến nguyên cây súng thô dài hoàn toàn luồn vào trong với tốc độ cực nhanh, Kiều Ly cảm thấy mình đã sướиɠ tới nỗi ngạt thở.

Cô há miệng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến giọng cô ra chiều nức nở: “Quá sâu… Nhẹ chút…”

Phong Dịch không nghe thấy, tốc độ càng lúc càng nhanh, mông cô tựa trên người cậu thậm chí bị giã hơi đau đau.

Cô run rẩy lêи đỉиɦ mà Phong Dịch vẫn đưa đẩy hăng say, dù cô van vỉ kiểu gì thì cậu vẫn dũng mãnh ra vào khiến cô không chịu nổi.

Cuối cùng, cậu đột nhiên thở hổn hển từng hơi một, rên thành tiếng, nâng mông cô lên muốn rút vật kia ra: “Ưm… Em muốn xuất…”

Hai chân Kiều Ly xụi lơ, hoàn toàn không đứng dậy nổi, đành mượn lực cánh tay cậu để nhỏm dậy.

Cao trào tới quá nhanh, đầu óc Phong Dịch trống rỗng, hoảng hốt rút súng khỏi động hoa, nhưng động quá sâu, cậu không trở tay kịp, đầu ngọc vừa ra đến ngoài cửa thì cậu đã xuất, vừa hay xuất hết lên ra đó.

Thứ dịch đặc sệt xuất ngay cửa hoa, trộn lẫn với mật yêu khiến nơi riêng tư của cô nhầy nhụa không tả nổi.

Phong Dịch thả lỏng người, cô chống tay lên vai cậu toan đứng dậy nhưng lại ngồi bệt xuống đùi cậu.

Cô vùi đầu vào lòng cậu, buồn cười nói: “Thôi rồi, quần cậu bị tôi làm dơ rồi.”

Phong Dịch ngơ ngác phản ứng lại, cũng cười theo: “Không sao, may mà hôm nay em mặc áo phao dài.”

Kiều Ly ngẩng đầu, hôn lên má cậu: “Làm lần nữa nhé?”

Nào có chuyện Phong Dịch nói không.

Chiếc xe màu đen đậu trong góc tối lại bắt đầu lắc lư một lần nữa.