Và Mai Lại Sáng

Chương 16 (H)

EDITOR: SƯỜN XÀO CHUA NGỌT

Kiều Ly buông tiếng cười chẳng nề hà chi, cô kéo sát điện thoại lại, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Phong Dịch.

Cô hỏi: “Cứng lắm rồi à?”

Phong Dịch mắc cỡ gật đầu, chợt nhớ ra cô không nhìn thấy bèn vội vàng lên tiếng, “Dạ.”

Giọng cậu chẳng còn trong trẻo như bình thường mà trầm khàn, vương đầy tính dục.

“Vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, vừa rồi tự sướиɠ thế nào hả?”

Không hiểu sao Phong Dịch lại thấy hơi hồi hộp, tuy da mặt cậu dày thật nhưng mà tuốt kiếm dưới ánh mắt chăm chú của người mình yêu có hơi… mất hình tượng.

Ngón tay cậu dính dấp chất nhầy, tùy ý mơn trớn khắp hạ bộ. Cậu hít sâu mấy hơi, hóp bụng lại, cần lấy phần gốc hạ bộ, bắt đầu tuốt liên hồi.

Cậu không dằn nổi cơn hứng tình, nghĩ tới chuyện Kiều Ly nguyện ý để mắt tới cậu, thậm chí còn thích xem cậu tuốt kiếm thì cậu chợt bỗng sung sướиɠ.

Cậu hy vọng mình không làm điều gì mất mặt khiến cô ghét mình.

“Ưm…” Những luồng suy nghĩ hỗn loạn chật đầy tâm trí khiến kɧoáı ©ảʍ của cậu tăng lên gấp bội so với lúc trước.

Cậu mới tuốt được vài cái đã khum người lại, như thể chuyện cậu đang làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá thể.

Tay cậu như không còn thuộc về mình, mỗi lần tuốt kiếm lại cảm thấy như thể Kiều Ly chốn xa ngút ngàn mây đang dùng tay thỏa mãn cậu.

Kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© không chỉ đến từ khía cạnh sinh lý mà còn xuất phát từ cảm giác thỏa mãn khi tâm lý được chiều chuộng, đặc biệt là đối với một chàng trai trẻ vừa chớm nở tình đầu thì những cơn địa chấn tâm lý thế này lại càng mới mẻ diệu kỳ.

Kiều Ly thấy bực vì cậu cách hơi xa, cô không thấy rõ lắm. Cô rất bắt bẻ về cơ thể phái mạnh, nhưng Phong Dịch quả thực rất cuốn hút. Đường cong cơ bắp trên người cậu không quá đẫy đà mà rất thanh thoát, vật nọ thì thô dài, hình dáng đẹp đẽ, ngay cả khu rừng rậm trông cũng tươi tốt tràn đầy sức sống nam tính mà chẳng lôi thôi bẩn thỉu.

“Lại gần chút.” Cô nói, “Tôi không thấy rõ lắm.”

Hơi thở Phong Dịch hỗn độn, động tác tay của cậu đột nhiên nhanh hơn, cậu ú ớ không rõ: “Ư… A… Chị đang nhìn em ạ?”

“Ừ.”

Câu trả lời này khiến cậu cảm thấy như có điện giật bên hông, cậu tiến một bước dài về trước, chĩa thẳng cậu em vào ống kính như muốn nhấn luôn vào đó.

Kiều Ly bất giác né ra sau, thế rồi cô chợt nhận ra chuyện mình vừa làm buồn cười cỡ nào. Nhìn hàng họ của cậu lấp kín màn hình, cô bỗng nuốt nước miếng.

“Giờ… chị thấy rõ chưa?” Phong Dịch ngập ngừng hỏi trong tiếng thở gấp, động tác tay không ngừng nghỉ càng khiến hô hấp của cậu ngày một hổn hển.

Kiều Ly đổi một tư thế thoải mái hơn, cô nhét ngón tay vào miệng, dùng hàm răng kẹp nhẹ nó: “Ừ, rõ rồi, còn thấy cả lỗ sáo của cậu đang tiết dịch.”

“Ưm…” Toàn thân Phong Dịch run lên, cậu vừa thích thú lại vừa xấu hổ, cậu không mấy hiểu biết về cơ thể của mình, cũng không hề thấy bản thân mình có gì hấp dẫn. Cậu chỉ mong cô không chê bai và thích mọi thứ thuộc về cậu, tuy cậu hằng nghĩ hạ bộ là nơi riêng tư xấu xí, sẽ chẳng ai thấy thích.

“Gảy lỗ sáo đi.” Kiều Ly chỉ huy cậu.

Cậu dùng ngón tay gảy lỗ sáo theo lời Kiều Ly, chẳng để ý nặng nhẹ, cơn đau và nỗi sung sướиɠ đi kèm nó khiến cậu bất giác gập người lại, kêu lên một tiếng, chống tay lên bồn rửa mặt, há miệng thở hồng hộc.

Bụng cậu căng chặt, phập phồng lên xuống. Hạ bộ run rẩy mấy cái se sẽ, cánh tay đang chống trên bồn rửa nổi đầy gân xanh.

Trông mạnh mẽ mà yếu ớt.

Kiều Ly những mong cậu ở trước mặt cô lúc này, bởi thị giác của cô đã thỏa mãn nhưng cơ thể lại gào thét vì trống trải.

Cô đút ngón tay vào miệng mυ'ŧ mát, nổi hứng bèn chuyển về ống kính trước: “Phong Dịch, nhìn tôi.”

Phong Dịch ngẩng đầu, màn hình xuất hiện cặp môi thắm đỏ và chiếc cằm xinh xắn của Kiều Ly, cô vươn đầu lưỡi mềm mại ra, khẽ liếʍ láp ngón tay.

Á!

Phong Dịch kiềm lòng không đặng rên một tiếng, động tác này của cô có tính ám chỉ rõ ràng, như thể ở bên kia màn hình, cô đang… liếʍ hạ bộ của cậu.

Cậu chắc mẩm mình đang hiểu lầm, thậm chí còn tự trách bản thân vì có suy nghĩ bỉ ổi nhường ấy, nhưng toàn bộ tâm trí cậu lại tràn ngập hình ảnh cô liếʍ ngón tay, hàng họ bên dưới căng tức muốn nổ tung.

Đầu lưỡi cô quấn lấy đầu ngón tay mυ'ŧ một cái, buông ra, một tiếng “tách” vang lên.

Phong Dịch tuốt cây hàng điên dại, động tác cực nhanh, không màng mạnh nhẹ, tiếng phành phạch vang lên mỗi khi tay cậu chạm gốc.

“Tôi đói quá.” Cô lại liếʍ đầu ngón tay như một con mèo con đang uống nước, “Muốn ăn thứ gì đó thật dài, thật nóng, ưm… thật cứng…”

Phong Dịch khổ sở nhíu mày: “Đừng nói nữa… Ưm… Đừng nói nữa…”

“Nói gì cơ?” Cô cười hỏi, “Phong Dịch, cậu đang nghĩ gì vậy, hửm?”

Cả người cậu nóng đỏ, xấu hổ muốn chết, nhưng cậu chẳng còn tâm trí đâu để tự hỏi, vừa tuốt kiếm dồn dập theo bản năng, vừa đáp quàng xiên: “Đâu có, em không biết… A…”

“Chắc là cậu muốn tôi ăn…” Kiều Ly cố ý nhấn nhá rồi thốt ra mấy chữ, “Dươиɠ ѵậŧ của cậu.”

“Đừng…” Phong Dịch muốn phát điên, sao cô có thể nói ra mấy chữ thô tục như thế?

Thế này không giống cô, song cậu lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến suýt bắn.

Cậu thật sự sắp điên rồi.

Kiều Ly cất tiếng cười lớn, trước nay cô chưa từng nghĩ sẽ cố ngày mình yêu cầu một chàng trai gọi video xem cảnh tuốt kiếm, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nói mấy câu thô tục để trợ hứng, những chuyện này đều mới mẻ quá đỗi.

Cô nhìn cậu tuốt kiếm cực thô bạo như thể không biết đau đớn là gì, ngay cả hai viên bi đỏ thẫm cũng lắc lư không ngừng.

Cô nào có nói gì quá đáng đâu, có cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức ấy không?

Cô chống cằm hào hứng nói: “Tôi muốn nhìn cậu bắn tinh.” Muốn nhìn thật tường tận.

Để người khác trông thấy cảnh mình đạt cực khoái thật xấu hổ, nhưng Phong Dịch luôn tìm thấy kɧoáı ©ảʍ lạ lùng trong niềm hổ thẹn. Cậu bằng lòng để cô trêu cợt mình.

Đột nhiên cậu không thể khống chế nổi cơ thể, phần bụng dưới bắt đầu run nhè nhẹ rồi mạnh dần lên.

Từng tiếng rêи ɾỉ “Ưm a… Ư… a…” nho nhỏ bật khỏi miệng cậu ra chiều nức nở, âm điệu mỗi lúc một cao.

Lý trí còn sót lại bảo cậu đừng rêи ɾỉ, làm thế rất mất mặt, rất khó nghe, nhưng chút lý trí kia lại bị sự sung sướиɠ tràn đầy đại não đập tan.

Cây hàng của cậu run rẩy theo nhịp, rung lên rung xuống, cậu ngừng tuốt, chỉ mơn trớn phần gốc của nó.

Tiếng rêи ɾỉ của cậu phát ra theo từng hồi run rẩy nơi hạ bộ, tiếng “ưm…” này vừa dứt thì những tiếng “ưm a…a…” khác lại cất lên.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn khỏi lỗ sáo, hết đợt này tới đợt khác, mông cậu kẹp chặt mỗi lần xuất tinh rồi dần dà khẽ khàng hơn.

Ở đợt xuất tinh cuối cùng, cậu đã cạn sức kiệt tinh, tràng rêи ɾỉ cuối kẹt trong cổ họng, cậu thở phì phò từng hồi một, khắp người đầm đìa mồ hôi, vịn lấy bồn rửa tay, cố hồi lại sức.

Đêm tháng Chín, trong nhà vệ sinh nóng hầm hập, không khí ngập ngụa thứ mùi ngai ngái, không đủ thông thoáng khiến việc hít thở trở nên khó khăn.

Phong Dịch không dám ngẩng đầu nhìn điện thoại, cũng không dám hồi tưởng lại cảnh tượng ban nãy, cậu bật ra những tiếng nghẹn ngào tủi thẹn, xấu hổ ngồi bệt xuống đất, chôn đầu nơi cánh tay. Khi lý trí quay về cũng là lúc cậu không muốn đối mặt với hiện thực.