Học quân sự xong, da dẻ của hầu hết mọi người đều đen đi một hai tông, thế nhưng mặt mày Phong Dịch trừ việc hơi ửng đỏ thì vẫn mịn màng như cũ khiến đám bạn cùng phòng cứ trêu cậu là mặt trời cũng thiên vị kẻ tuấn tú.
Phong Dịch được nhận lại điện thoại, từ đấy cậu chỉ dốc lòng dốc dạ cho chuyện yêu đương và học hành. Mỗi khi nhìn màn hình khóa điện thoại là ảnh của Kiều Ly và đọc lại lịch sử trò chuyện của hai người là khóe môi cậu lại cong suốt cả ngày.
Nhưng cũng có lúc cậu thấy buồn. Trước kia, khi chưa xác nhận quan hệ với Kiều Ly, lúc nào cậu cũng muốn dán lên người cái mác "tôi là tài sản của Kiều Ly". Nhưng sau khi đã có danh có phận, cậu lại bắt đầu lo được lo mất, sợ mình bị thất sủng.
Trong bảng kế hoạch của cậu, chuyện quan trọng hàng đầu chính là mau chóng tăng chiều cao.
Tối đến mỗi ngày cậu đều uống sữa đúng cữ và cứ mười giờ là lên giường ngủ. Sáu giờ sáng hôm sau, cậu sẽ thức dậy, đến sân thể dục tập luyện một tiếng những mong nhanh cao lên.
Cứ thế mấy hôm, Mạnh Sơn lấy làm khó hiểu bèn hỏi cậu lý do.
Phong Dịch cầm ly sữa nóng, dán người trên ghế uống từng hớp một, mắt lấp lánh đáp: "Vì tao muốn làm một người đàn ông đích thực."
Mạnh Sơn thấy mép "người đàn ông đích thực" dính đầy sữa, không dám nhìn thêm nữa mà dời mắt đi ngay, ai cũng bảo mấy kẻ đang yêu đầu óc thường mụ mị, tuổi tâm lý sẽ giảm sút. Tuổi tác của Phong Dịch vốn chẳng lớn là bao, giờ lại sụt nữa thì chẳng khác gì đứa bé ba tuổi.
Cậu ta bèn đổi chủ đề: "Mày có biết tên mày đang sốt sồn sột trên diễn đàn trường không?"
Đầu Phong Dịch đầy dấu chấm hỏi.
"Ảnh hồi học quân sự của mày bị đứa nào đó chụp lén rồi đăng lên diễn đàn tự dưng thành hàng nóng bỏng tay, giờ thì họ tên, ngành học và điểm thi Đại học của mày đã bị đào ra hết. Có một đám người bình luận ở dưới tung hô mày là Giang Trực Thụ của Đại học N đó."
*Giang Trực Thụ: Nam chính trong phim Thơ ngây của Đài Loan do diễn viên Trịnh Nguyên Sướиɠ thủ vai.
"... Ơ, mà sao bọn nó lại đăng ảnh tao lên đó làm gì?"
Mạnh Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu vài lần, xác nhận cậu đang hỏi thật mới cảm thán: "Phong Dịch, mày không tự soi cái mặt mày trong gương à? Hay là mày không biết phân biệt xấu đẹp?"
Phong Dịch đã uống sữa xong, đang đứng trước bồn rửa tay để tráng ly, nghe Mạnh Sơn nói thì thò đầu ra đáp: "Đương nhiên tao biết xấu đẹp thế nào, bạn gái tao xinh khỏi phải nói."
Mạnh Sơn cạn lời: "Mày... Haiz, thôi bỏ đi."
Phong Dịch lại không chịu kết thúc chủ đề này, cậu chạy tới trước máy vi tính của Mạnh Sơn. Sau khi đọc hết bình luận dưới bài viết chợt mân mê cằm suy tư: "Vậy là đám con gái thích mặt tao à?"
Mạnh Sơn đố kỵ đến trợn mắt mắng: "Cút."
"Không ổn." Phong Dịch đột nhiên nghiêm túc túm Mạnh Sơn hỏi, "Nhỡ may một ngày nào đó tao hóa xấu rồi Kiều Ly đá tao thì sao?"
Từ đó, lịch trình mỗi tối của Phong Dịch ngoài chuyện uống sữa còn tăng thêm chuyện chăm sóc da.
—
Ba cậu bạn cùng phòng của Phong Dịch đều là người địa phương, vừa đến cuối tuần là phòng ngủ chỉ còn mỗi cậu, rốt cuộc cậu cũng có thể thoải mái gọi điện thoại cho Kiều Ly.
Thật ra hai người không có nhiều đề tài chung để hàn huyên, chưa nói được mấy câu đã hết ý, thế là Phong Dịch đành phải kể lảm nhảm về cuộc sống trong trường của mình, nhưng nói nhiều quá cậu lại sợ Kiều Ly thấy phiền.
Nhưng khi cậu ngừng nói thì hai người lại mắc kẹt trong sự im lặng.
Kiều Ly cũng chẳng biết làm sao, lúc cô hẹn hò với Chu Triết đâu có gọi điện nhắn tin bao giờ, thông thường cả hai họ hẹn nhau ra ngoài gặp gỡ là xong, còn với kiểu người dính như sam, lúc nào cũng hận không thể biến mình thành món trang sức trên người cô giống Phong Dịch thì cô chỉ biết bó tay.
Thấy đã không còn sớm, mà Phong Dịch có vẻ cũng hết hứng kể chuyện, cô bèn bảo: "Sắp mười một giờ rồi, đi ngủ sớm đi."
Ống nghe vọng tới giọng tủi thân của ai kia: "Chị tính gác máy à?"
Cô không hiểu ý Phong Dịch: "... Tôi thấy chúng ta đã cạn chuyện rồi mà."
Phong Dịch vội nói ngay: "Không! Em vẫn còn chuyện muốn nói!"
Kiều Ly nhìn đồng hồ, thầm thở dài: "Rồi rồi, cậu muốn nói gì?"
Đầu dây bên kia bí rị: "À, thì, em, em... À, em muốn mua vé về nhà vào dịp Quốc Khánh."
Kiều Ly nói: "Được thôi."
Phong Dịch khựng lại một chút mới hỏi: "Thế chị có muốn em về không?"
Kiều Ly bất đắc dĩ, cô có linh cảm nếu mình không hùa theo cậu thì sẽ chẳng cúp máy nổi, "Muốn."
Giọng nói đầu dây bên kia rõ ràng vui sướиɠ hẳn lên: "Ý chị là... chị nhớ em sao?"
Kiều Ly đành "ừ" đại một tiếng.
Sau đó đầu dây bên kia bỗng lặng thinh.
Cô đợi mấy giây không nghe thấy tiếng trả lời bèn gọi: "Phong Dịch?"
"Dạ?" Giọng cậu là lạ, như là đang rên khe khẽ bằng âm mũi.
"Tôi cúp máy nhé?"
Lại im lặng.
"Phong Dịch?" Cô lớn tiếng hơn trước, sau đó... nghe thấy tiếng hít thở hổn hển kỳ quái phía bên kia.
"... Cậu đang làm gì đó?"
Giọng Phong Dịch rất khẽ, xen lẫn chút run rẩy: "Chị gọi tên em nữa đi."
Kiều Ly thấy gân xanh trên Thái Dương mình đã nổi hết lên, cô nghiến răng nghiến lợi gọi: "Phong Dịch!"
"Dạ..." Ống nghe vọng ra tiếng hổn hển se sẽ.
Kiều Ly: ...
Cô kinh ngạc hỏi: "Đừng nói là cậu đang tự sướиɠ nhé?"
Đáp lại cô là tiếng thở dốc hồng hộc đường đột vang lên.
Kiều Ly quả thật nghẹn lời.
Ánh trăng rọi vào nhà, Kiều Ly cầm di động lặng thinh. Giữa bầu không khí vắng lặng, cô nghe Phong Dịch nài: "Chị... Ưʍ... Gọi tên em lần nữa đi."
"Phong Dịch!" Cô quát lên.
Sau một tràng rêи ɾỉ khẽ khàng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng rên bỗng to hẳn: "Ưm a..."
Nghe vậy, cơn tức trong người Kiều Ly chợt hóa thành nỗi bất lực.
Cô cảm thấy sau khi mình hẹn hò với Phong Dịch thì tần suất thở dài mỗi lúc một tăng.
"Tôi cúp đây."
Lý trí Phong Dịch quay về, cậu dè dặt hỏi: "Chị giận ạ?"
"Không." Cô chỉ thấy câm nín.
"Xin lỗi chị, em quả thật không nhịn nổi." Ai kia nói năng khép nép.
"Ừ, tôi không giận thật."
"Vừa rồi chị mới quát em..."
Kiều Ly vội chặn họng cậu: "Quát có tí mà giận gì."
Thế rồi cô nghe thấy nửa câu sau của Phong Dịch: "Gợi cảm ghê..."
Kiều Ly: ???
"Cậu có biết giờ cậu đáng xử cỡ nào không hả?"
"Ơ?" Mới đầu cậu cả kinh, sau đó giọng nói chợt là lạ, "Chị, chị muốn xử em sao?"
Vốn dĩ Kiều Ly đã tính cúp máy tha cho cậu, nhưng nghe câu này xong thì cô chợt nhếch môi lên: "Phải đó, tôi muốn xử cậu nhừ tử."
Phong Dịch nín thở hỏi: "Á? Là kiểu ấy ấy ạ?"
Kiều Ly chợt thấy buồn cười, rốt cuộc da mặt cậu mỏng hay dày thế, sao tự dưng lại thẹn thùng rồi?
"Ý cậu kiểu ấy là sao?"
Phong Dịch vội chối bay chối biến: "Em không có ý gì, không hề luôn. Ơ, chẳng phải chị bảo muốn cúp máy đi ngủ ạ? Chúc chị ngủ ngon, mai mình nói chuyện tiếp ha."
Kiều Ly thích thú nằm nhoài ra giường bảo: "Cậu phải nói cho tôi biết cậu muốn bị xử kiểu gì trước rồi mới được cúp máy."
Phong Dịch ấp úng không nói nên lời, mãi một lúc mới đáp: "Em sai rồi."
Giọng Kiều Ly đầy vẻ nghiêm túc: "Sai vì mới tự sướиɠ à?"
"Dạ." Thái độ nhận sai của cậu rất thành thật, vừa nghe là Kiều Ly có thể hình dung ra dáng vẻ cúi đầu đầy đáng thương của ai đó ở đầu dây bên kia.
"Xuất rồi?"
"... Dạ."
"Xuất ra tay hay ra giấy?"
"... Giấy ạ."
Kiều Ly cố nhịn cười: "Hả?"
Phong Dịch thật thà khai báo: "Phần lớn... ra giấy, có một ít dính lên tay."
Kiều Ly trong bụng thì cười như điên nhưng ngoài giọng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Chụp hình lại, trên giấy trên tay đều phải chụp tất."