Hành Trình Của D

Chương 56

Hai bên lao vào nhau một cách dữ dội, nhưng âm thanh va chạm vũ khí, nhưng ngọn thương liên tục đâm thủng đám quái vật.

Tiếng ngựa hí vang lên…

“Bán Nguyệt Thương – Song Kích”.

Oanh tạc giữa đám quái vật, tôi dũng mãnh vụt hai lần thương, sát thương gây ra một vùng vô cùng lớn. Đẩy lùi toàn bộ những con xung quanh lại.



Trận chiến vô cùng quyết liệt và phần có lợi đang nghiêng về phe ta. Khá dễ hiểu khi lần này là những chiến binh vừa có sức mạnh vừa có kinh nghiệm, nên quân số đã không còn là trở ngại.

Lợi thế có được chưa lâu, một loạt âm thanh vừa lạ vừa quen vang lên…

Rầm…Rầm…

Tiếng của một đại quân vô cùng lớn đang hành quân phát ra từ phía cánh cổng.

“Đối mặt ánh sáng diệt ánh sáng”.

Câu nói được vang vọng ra từ phía cánh cổng, lặp đi lặp lại, càng lúc càng lớn dần. Từ từ bước ra là một bộ xương cao chừng hai mét, nó nhìn về phía tôi rồi chĩa thanh kiếm của mình lên. Một đại quân người xương bắt đầu hiện ra, số lượng quá khủng khϊếp, đủ các loại binh chủng, và hơn cả thế, chúng có ý thức và có cả chỉ huy.

“Cuối cùng bọn chúng cũng xuất hiện rồi”.

“Nhắm vào giữa ngực của chúng”.

“Cẩn thận đấy D, đám xương kia thực lực cũng phải bằng một nửa chúng tôi đấy”.

“Còn số lượng thì, à mà thôi”.

Còn chưa kịp nhìn rõ quân số đối phương, bầu trời phía đó tối sầm lại, không phải là sấm sét hay gì đó, mà đó là một loạt tên, một trận mưa tên kín một mảng trời.

Trong lúc tôi còn đang trố mắt ra nhìn đống mưa tên kia thì một ngọn gió vυ't qua, Thương Lốc Xoáy dừng lại ngay trước mặt tôi.

“Tường Gió”.

Một bức tường gió khổng lồ cao cả chục mét và dài cả cây số hiện ra, nó cản lại toàn bộ số mũi tên từ phe địch. Không cho chúng tôi thời gian thở một chút, những mũi tên kia bắt đầu chuyển sang một màu xanh lá sáng rực lên.

Xèo…Xèo…

Những mũi tên sau khi biến đổi tỏ ra vô cùng bất thường, thay vì bị tường gió đánh bật ra, chúng từ từ tan biến và gây ra những vết nức trên bức tường gió khổng lồ đó.

“Rút đi D”.

Tiếng thằng H vang ra từ một cánh cổng nó tạo lên sau lưng tôi, tôi ra hiệu cho kỵ binh của mình rút lui, trước khi rút lui không quên trả đòn.

“Mũi Giáo Sao Băng”.

Một cơn mưa giáo được tôi và các chiến binh tạo ra, tuy không kín trời như lượt tên kia nhưng sát thương thì không phải suy nghĩ. Ngay khi chạm phải quân địch, nhưng mũi giáo bắt đầu phát nổ trên phạm vi lớn, gây ra một vùng sát thương vô cùng lớn.

“Tất cả những gì ngươi có đây sao ?”.

Một tiếng cười vọng lên, rồi từ từ trong cánh cổng hàng loạt những cốt binh kia vẫn tiếp tục tiến ra. Về đến khu vực phe mình, tôi từ từ truyền đạt:

“Quân số chúng nó, khủng khϊếp lắm, đến lúc tung hết bài vở ra rồi đấy”.

“Được rồi, di chuyển pháo không gian ra đi mọi người”.

Thằng H vừa cầm loa vừa hét lớn, với sức mạnh âm thanh của nó nên toàn bộ quân đội đều nghe rõ được hiệu lệnh. Một loạt đạn pháo mới sáng chế của H được xuất trận, viên đạn rực sáng lên một màu xanh dương và kết cấu khá kỳ lạ.

“Khai hỏa”.

Thùm…

Những trùm pháo không gian được bắn, chúng liên tục thực hiện những bước nhảy không gian và đến đích trong thoáng chốc mặc dù cự ly rất xa.

Rạch…

Vừa trúng phải quân địch, những viên pháo đó ngay lập tức phát nổ và bóp méo không gian xung quanh. Khiến toàn bộ kẻ địch trong phạm vi bị bóp méo, bẻ gãy hoàn toàn. Mặc dù lực lượng mất đi khá là lớn, nhưng mặt của tên thợ săn vẫn không có dấu hiệu xuống sắc.

“Đây là tất cả những gì các ngươi có thể làm sao ?”.

Hắn vừa dứt lời, từ cây trượng hiện lên một màu xanh lá, rồi màu mắt của đấm cốt binh cũng đổi theo, chúng dần dần tăng tốc và tiến về phía chúng tôi. Cách nhau cả cây số mà dường như đã sắp va chạm nhau đến nơi rồi.

“Bạn ơi kẻ địch đông quá, ổn không ?”.

“Bạn sợ nó à ?”.

“Không”.

“Thế vào”.

“Này bạn, chúng ta đang đứng giữa cái chết và cái sống đấy, sao chúng mày nói như đang chơi game thế, alo”.



500m…

300m…

100m…

“Chuẩn bị va chạm”.

Uỳnh…

Một âm thanh khổng lồ vang ra khi hai bên chạm vào nhau, lũ quái vật bị chặng ngay tại hàng khiên chắn của phe ta. Những nhát vung thương mạnh mẽ, chọc giáo dứt khoát từ phía sau những tấm khiên được tung ra liên tục và mạnh mẽ, đây chính là sức mạnh của những chiến binh ánh sáng.

“Chúng ta cần lên tuyến đầu để giải tỏa áp lực cho đội khiên chắn, lên đồ đi”.

“Lên nào”.

“Xương trợ lực kim cương, tôi yêu các bạn”.

Thằng L tạo ra một khung xương bằng kim cương bao quanh bản thân rồi lao lên phía trước, tiếp ngay sau đó là bọn tôi.

“Chúng mày ở phía sau một chút đi, tao với Linh nhiều chiêu thức diện rộng đứng trước cho”.

Hàng loạt kỹ năng với đủ loại nguyên tố được chúng tôi thi triển, đám cốt binh không làm khó chúng tôi những mà số lượng thì có hơi khủng khϊếp một tí.

“Bão Băng”.

“Hỏa Long Kích”.

“Địa Chấn”.

“Pháo Không Gian”.



Sau một hồi giao tranh, số lượng kẻ địch vẫn chưa có dấu hiệu giảm sút, lúc này phía quân đội và các lực lượng cũng đã khôi phục được hỏa lực của mình, và họ gấp rút để hỗ trợ bọn tôi.

Từ đằng xa, tên thợ săn với cây quyền trượng xanh lá của mình nhìn chúng tôi rồi cười:

“Để ta cho các người thêm đồ chơi để vật lộn cùng nhé”.

“Gầmmmmmmmm”.

Một âm thanh của một loại quái vật chúng tôi không biết rõ vang lên, nghe tiếng gầm của chúng chắc số lượng phải hai con và kích khổng lồ.

“Hỏa Long Gầm”.

Một chiêu quét sạch đám lâu la xung quanh, tôi nhanh chóng hướng tầm nhìn của mình về phía những tiếng gầm vừa xong. Một ngọn lửa nóng gian lên trong người tôi, thứ đó vừa lạ vừa quen, đại loại có một liên kết nhỏ nào đó giữa tôi và những tiếng gầm vừa xong kia.

“Tiến lên nào những nô ɭệ của ta”.

Hắn vừa dứt lời, trong cánh cổng từ từ đi ra ba con rồng bằng xương, kích thước ngang ngửa với rồng của chúng tôi. Không một ai trong chúng tôi không bất ngờ và ngơ ngác, Hắc Long truyền âm cho tôi:

“Nếu không nhầm thì đây chính là những con rồng bên thế giới của hắn, ta có thể cảm nhận được gì đó, hãy cẩn thận vì không biết rõ chúng còn sức mạnh của mình không”.

Tên thợ săn kia chỉ trượng về chúng tôi rồi nói lớn:

“Gọi đám rồng ra đi, rồi chúng cũng sẽ thành nô ɭệ của ta thôi”.

Tôi cũng bắt đầu ngờ ngờ hiểu ra được vấn đề, lúc này một ngọn lửa giận dữ cháy bùng. Bóng dáng Hỏa Long mập mờ xuất hiện phía sau tôi, một tiếng nói cất lên:

“Tên khốn vong ơn bội nghĩa này, trời chu đất diệt”.

“Hỏa Long Gầm”.

Một ngọn lửa dũng mãnh phát ra từ thanh kiếm của tôi, hướng thẳng về phía tên thợ săn. Đám cốt binh không phải là đối thủ, nhưng thứ chặn ngọn lửa này lại chính là một trong ba con rồng xương kia. Chặn được chiêu thức đó mà không hề hấn gì, sức mạnh bọn chúng chắc phải một chín một mười với bọn tôi.

“Tập trung này, trận chiến giờ mới thực sự bắt đầu”.

Những tiếng gầm phía bên kia chiến tuyến bắt đầu vào lên, những con rồng xương khổng lồ bắt đầu bay lên và tiến lại gần phe ta.

“Phải đánh chặn thôi, để chúng hạ xuống thì coi như xong”.

Nói rồi H tạo ba cánh cổng không gian cho bọn tôi hiện phía trên ba con rồng xương kia.

“Lên nào”.

“Giáng Long Kích”.

“Cách Không Quyền”.

“Băng Chấn”.

Uỳnh…

Những con rồng xương bị đánh rơi xuống mặt đất sau khi dính trọn mấy chiêu thức của bọn tôi, nhưng chắc chắn là chúng sẽ không hề hấn gì nhiều, tôi có thể cảm nhận rõ điều đó.

Một số những ánh sáng lạ phát ra từ đám rồng xương, mỗi con một màu khác nhau, chúng tôi dự đoán chúng đang chuẩn bị sử dụng sức mạnh đặc trưng của mình.



Những đám mây màu đỏ ùa tới phủ kín bầu trời, khiến cho tầm nhìn của chúng tôi hạn chế lại, kèm theo đó là một số hiệu ứng bất lợi khác. Những người lính yếu về mặt tinh thần sẽ nhanh chóng đổ máu qua mũi và miệng, mất khả năng chiến đấu ngay lập tức, một số thì suy yếu tại chỗ.

Nhận thấy tình hình đang bất lợi, tôi nhanh chóng ra hiệu cho mọi người hỗ trợ mình một lúc để xoay chuyển tình thế:

“Lôi Thiên Kiếm”.

“Lôi Trảm – Xé Trời”.

Ầm…Ầm…

Một tia sét đánh thẳng xuống thanh đại kiếm của tôi, nối thanh kiếm với một luồng sét khổng lồ đang được tạo ra trên bầu trời.

“Trảm”.

Uỳnh…

Tia sét nối từ thanh kiếm của tôi chém một đường xẻ đôi bầu trời đỏ do kẻ địch tạo ra, bầu khí trở lại bình thường trong chốc lát, khả năng chiến đấu của mọi người được khôi phục.

“Chà, tên này khá hơn so với chúng ta tưởng tượng đấy, lên đi”.

Những tên thợ săn cũng bắt đầu ra trận, đứng phía chúng tôi cũng có thể thấy rõ chúng đang di chuyển lại, càng lúc càng gần.

Đám quái vật dừng lại một lúc, rồi dạt sang hai bên cánh, để tạo một khoảng trống ở giữa, chúng tôi cũng biết chúng định làm gì, nhưng làm gì có chuyện để yên như thế. Một loạt chiêu thức sát thương diện rộng và kìm chân được chúng tôi tung ra để giảm bớt phần nào số lượng và tốc độ tiếp cận với quân ta của chúng.

“Trường Trọng Lực”.

“Bão Băng – Cơn Mưa Băng Giá”.

“Địa Chấn – Địa Đạo Trận”.

“Nộ Vân”.



“Nào, giờ là những lúc solo đỉnh cao này”.

Nghe có giống đang chơi game không cơ chứ, giờ là một cuộc chiến bốn chọi bốn, một trận đánh kinh hoàng nổ ra, cuộc chiến giữa sức mạnh, nguyên tố, kỹ năng và những thứ khủng khϊếp mà một chiến binh có thể tạo ra.

Keng…Keng…

Ầm…

Tiếng vũ khí và chiêu thức va chạm nhau tạo nên một làn sương khói mờ với đủ các màu sắc, cuộc chiến nảy lửa giữa chúng tôi, những Kỵ Sĩ Rồng và đám thợ săn rồng. Âm thanh, không gian xung quanh như muốn nổ tung vì các kỹ năng của chúng tôi và đối phương thi triển, một vùng hỗn loạn đến cả đám quái vật cũng không dám bén mảng lại gần.

Sức mạnh, chiêu thức, có một số thứ khác và tương đồng giữa chúng và bọn tôi, khiến cuộc chiến luôn luôn ở thế giằng co. Nhưng rất nhanh chúng tôi đã nhận ra điều không ổn, đám rồng xương khổng lồ kia đang bỏ qua chúng tôi và tiến lại hỏa lực của quân ta.

Rầm…

“Nhìn đi đâu đấy”.

“Tránh ra nhiều chút đi”.

“Trận đánh càng dài sợ hỏa lực quân ta sẽ bị đám rồng kia nuốt gọn mất, có phương án gì không D ?”.

“Bây giờ mà triệu hồi thì sợ không còn sức đánh với đám thợ săn nữa, chờ chút để nghĩ cách đã các đại hiệp”.

Trong lúc bọn tôi đang vừa giao chiến vừa lo nghĩ cách chặn đám rồng xương lại thì một tia sáng chọc trời chiếu thẳng xuống trước mặt đám rồng, ánh hào quang làm cho tất cả mọi thứ như khựng lại một nhịp.