Thằng H lúc này mặt trông phấn chấn hẳn lên, nó hí hửng rồi nói:
“Ừ nhỉ, còn đám rồng nữa cơ mà, lo cái gì”.
“Tiến lên anh em”.
Con quái vật kia sau khi bị Thổ Long hất văng ra xa liền nằm bất động một lúc, nó đang gồng mình để đứng dậy thì…
Graooo…
Thằng L đã điều khiển Thổ Long vào tấn công luôn con quái vật, con quái vật còn chưa định hình được cái gì tấn công thì đã bị Thổ Long cắn mạnh vào vùng cổ.
…
Con quái vật rống lên trong đau đớn, nó dùng cả hai cánh tay của mình để cố gắng đẩy Thổ Long ra nhưng không được. Chống cự trong vô vọng được một lúc thì nó lăn đùng ra chết, lúc này Thổ Long mới nhả ra rồi vươn cổ lên gầm lớn một tiếng thể hiện khí thế.
“Bình tĩnh, thằng L lại chuẩn bị cái phong thái ngầu đấy”.
Rầm…Rầm…
Lần lượt ba rồi đến bốn con quái vật như con vừa xong bước ra từ những cánh cổng, con nào con nấy cũng to đùng như con vừa bị thằng L hạ gục. Lần này chúng tôi nhìn nhau rồi nói:
“Mỗi người xử lý một con nhé”.
Nói xong thằng H liền tạo ngay một cái hố đen dưới chân một con quái vật, cái hố đó như nuốt chửng con quái vật và đóng lại luôn không để lại một dấu vết gì. Chúng tôi đều quay sang nhìn nó, nó làm cái mặt ngầu ngầu rồi đáp:
“Bình thường, dăm ba con quái vật, muỗi hết”.
Ngay sau đó, thằng L với Thổ Long cũng nhanh chóng tấn công vào một con khác. Tôi với Linh thì xử lý hai con còn lại, Linh nhìn tôi rồi bảo:
“Dùng một chiêu gì đó bay thẳng vào con quái vật đi, để tớ cho cậu thấy sức mạnh của những cơn lốc xoáy”.
Linh nói tôi liền nhảy lên trên không, tập trung sức mạnh vào thanh kiếm rồi lao thẳng vào một con quái vật, trong lúc tôi đang phi thân vào con quái vật, Linh giơ tay theo tôi và nói:
“Lốc xoáy cường hóa”.
Bỗng nhiên một cơn lốc xoáy xuất hiện trên thanh kiếm của tôi, rồi từ từ bao bọc lấy cả tôi lẫn thanh kiếm. Khi thanh kiếm của tôi chạm vào con quái vật, cơn lốc xoáy bổng nhiên bùng lớn. Ngực con quái vật như bị oanh tạc ra bởi cơn lốc xoáy…
Vèo…
Rầm…
Con quái vật ngã xuống, giờ giữa ngực nó đang có một lỗ hổng vô cùng lớn do cơn lốc xoáy của Linh tạo nên. Tôi đứng ngay gần đó, ngẩng đầu lên nhìn Linh đang định nói thì…
Rầm…
Con quái vật còn lại dẫm một cái vào tôi, thấy vậy ba người kia đều lo lắng hét lớn:
“Ê mày con sống không D ơi?”.
“D ơi lên tiếng đi xem nào”.
“D…”.
Lúc con quái vật đạp chân xuống, tôi vẫn kịp giơ hay tay của mình lên đỡ. Gồng mình được một lúc, tôi bắt đầu dồn hết sức của mình vào đôi tay để hất chân con quái vật lên.
Rầm…
Con quái vật ngã ngửa ra phía sau, còn mọi người thì nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên.
“Sao mày khỏe thế D ?”.
Tôi cười rồi hét lên:
“Khỏe khỏe cái beep, tao còn tưởng tao bẹp dí rồi cơ”.
Nói xong tôi quay sang nhìn con quái vật, lúc này nó đang đứng dậy, tôi giơ Lôi Thiên Kiếm của mình lên, chỉ về hướng còn quái vật rồi hét lớn:
“Lôi Phạt”.
Tức thì, một sơn sét mạnh mẽ giáng xuống ngay đầu con quái vật, cơn sét với uy lực quá mạnh đã giật cháy đen thui con quái vật, làm cho nó đen thui rồi bóc khói khét lẹt. Trong lúc nó còn đang choáng váng vì cơn sét thì tôi đã tranh thủ sử dụng một kỹ năng nữa để hạ gục nó:
“Lôi Ảnh”.
Vù…Vù…
Chỉ trong một khoảnh khắc, trên người con quái vật đã có vô số những vét chém của tôi. Con quái vừa giơ tay lên định tấn công tôi thì ngay lập tức, những vết chém hiện lên càng lúc càng rõ rệt và sâu. Nó khựng người lại rồi từ từ ngã xuống…
Rầm…
Thế là cả bốn con quái vật khổng lồ được chúng tôi xử lý trong chưa đầy năm phút, bọn tôi nhìn nhau rồi cười:
“Nhanh phết nhỉ”.
…
“Khá lắm bọn kỵ sĩ rồng, bọn ta sẽ quay lại…”.
Giọng nói vang ra từ những cánh cổng không gian màu xanh lá kia, giọng nói đó giống hệt giọng nói của tôi. Thằng L nghe thấy quay sang hỏi tôi:
“Mày vừa nói bậy cái gì thế ?”.
Tôi lắc đầu đáp:
“Không, mày điên à, không phải tao nói”.
Thằng H ngó sang tò mò:
“Kỵ sĩ rồng là cái nợ gì thế ?”.
Zoẹt…
Cả một trăm cánh cổng biến mất cùng lúc không để lại một dấu vết gì hết, tôi nhìn xung quanh rồi lên tiếng:
“Xem ra kết thúc rồi đấy, mà sao lần nào đánh nhau cũng chỉ có năm mười phút thế nhỉ ?”.
“Thôi đưa bọn tao về đi H, có gì tính sau”.
“Ok”.
Thằng H lại lẩm bẩm thuật chú gì đó của nó để đưa chúng tôi về đúng lớp học của mình, về đến lớp học của mình, Linh bắt đầu nhìn qua chúng tôi rồi nói:
“Tối nay tập trung nhé, xong H đưa cả đám đến chỗ Aosol nhé”.
Tôi nhìn thằng L với H rồi nói:
“Rồi bây giờ thì ai về nhà người nấy, chúng mày đi đi còn chờ gì nữa?”.
Thằng L với H mặt da^ʍ da^ʍ nhìn tôi rồi từ từ đi lùi ra để về nhà, chờ hai chúng nó đi rồi tôi đưa Linh về, trên đường về Linh có hỏi tôi:
“Cậu có nghe thấy giọng nói vang ra từ những cánh cổng kia không ?”.
Tôi gật đầu đáp:
“Có, nghe như giọng tớ vậy, mà còn kỵ sĩ gì gì ấy”.
“Tối nay đi gặp Aosol rồi mọi chuyện sẽ rõ”.
…
8h tối…
Nhóm chúng tôi tập trung lại với nhau, sau đó thằng H đưa chúng tôi vào chiều không gian quen thuộc để gặp Aosol. Khi vừa thấy chúng tôi xuất hiện Aosol liền lên tiếng:
“Ngọn gió nào đưa các cậu tới gặp ta vậy ?”.
Tôi cười đáp:
“Gió lào, à nhầm chúng tôi gặp ông để hỏi mấy thứ cần thiết ý mà”.
“Các cậu muốn hỏi gì ?”.
Cả bốn người chúng tôi đồng thanh hỏi:
“Kỵ sĩ rồng là ai thế ?”.
Aosol vừa cười vừa đáp:
“Tất nhiên là các cậu rồi, người điều khiển và triệu tập được những con rồng thì là Kỵ Sĩ Rồng chứ ai vào đây nữa”.
“Wow, we are dragon knight, tao phát âm đúng không chúng mày?”.
Thằng L thì ngồi suy ngẫm rồi phán:
“Nghe như bọn mình như kiểu cấp cao vọng trọng phết nhỉ ?”.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“Thế ông có biết lúc chúng tôi chiến đấu có một giọng nói giống hệt tôi vang ra từ phía những cánh cổng không gian đó không ?”.
Aosol suy nghĩ một lúc rồi lẩm bẩm:
“Không lẽ bọn chúng đã xuất hiện rồi”.
Tôi nghe vậy liền hỏi ngay:
“Chúng nào, bọn nào thế?”.
Linh giọng hơi lo lắng đáp:
“Đám Thợ Săn Rồng…”.
Nghe xong đứa nào trong chúng tôi cũng thấy hơi ngờ ngợ, những con rồng hùng mạnh và có những sức mạnh nguyên tố kia lại có thể bị săn sao. Lúc này Aosol lên tiếng:
“Đúng là như vậy, những con rồng kia cũng không phải là bất tử, những kẻ Thợ Săn Rồng có vũ khí có thể xiên qua được lớp da của chúng nên những con rồng của các cậu vẫn có thể bị tiêu diệt”.
Câu chuyện được dừng lại tại đây, không ai nói với ai thêm một câu nào nữa…
Lúc nằm trên giường để chuẩn bị ngủ, tôi vắt tay lên chán suy nghĩ về những điều mình vừa nghe được:
“Đám rồng có thể bị gϊếŧ ư ?”.
“Thợ Săn Rồng là như nào, chúng có mạnh không ?”.
“Tại sao chúng lại có đủ khả năng để gϊếŧ những con rồng của mình ?”.
Cứ nghĩ vu va vu vơ rồi đến 1h sáng tôi mới ngủ được, lúc dậy còn tí nữa thì đi học muộn, may mà có Linh gọi. Lúc đến lớp thì tôi được nghe thông báo là trận bóng của chúng tôi được đá lại. Thời gian diễn ra là chiều hai hôm tới, lúc này đội bóng lớp tôi thở phào nhẹ nhõm vì được nghỉ ngơi hai ngày nữa. Trong lúc mọi người còn đang bàn tán về cách đối phó với đội đối phương thì tự nhiên có đứa hỏi:
“Chúng mày có biết tại sao thời tiết chiều qua kỳ lạ đến thế không ?”.
“Ờ nhỉ, tao cũng thấy lạ, dự báo thời tiết có thấy nói gì đâu”.
“Dạo này thành phố mình lắm chuyện kỳ lạ xảy ra nhỉ ?”.
“Chúng mày nói tao mới nhớ, thế vụ về mấy cái người bí ẩn mà mặc áo giáp giờ vẫn chưa biết gì thêm à ?”.
Nghe chúng nó bàn luận sôi nổi mà tôi thấy buồn cười rồi lên tiếng:
“Gớm các thánh, lo mà nghĩ cách xem hôm tới đá thế nào đi, ngồi đấy mà bí với chả ẩn, chờ người ấy đến gánh à”.
Buổi học hôm nay cũng không có gì đặc biệt cả, tan học tôi đưa Linh về như mọi khi. Chiều cả bọn vẫn rủ nhau ra quán net ngồi, chơi vài game giải trí, vừa chém gió vừa chửi nhau rồi về. Tự nhiên lúc này tôi thấy cuộc sống cứ như bây giờ có khi lại hay, sáng đi học, chiều rủ cả bọn đi chơi rồi lượn lờ.
Lúc về nhà thì tôi lại trốn lên trên gác, giơ tay lên rồi hét:
“Lâu Đài Hoàng Kim”.
Đến nơi ở của Kim Long, tôi âm thầm tìm một chỗ rộng rãi và vắng vẻ để luyện, tôi tập đi tập lại từng kỹ năng của mình, tôi tự nhủ là phải tập đến giới hạn của mình mới thôi, để biết xem khả năng của mình đến đâu. Lúc vừa tập tôi vừa lẩm bẩm:
“Chưa… như này vẫn chưa được… phải nhanh hơn nữa… thế này không đủ để đánh bại được đám Thợ Săn Rồng…”.
Kim Long đã âm thầm nhìn tôi luyện tập từ lúc nào không biết, đến lúc tôi toát mồ hôi đầm đìa thì nó lên tiếng:
“Ta hiểu tâm trạng của cậu lúc này, bọn ta cũng đâu có dễ chết đâu mà cậu phải lo lắng như vậy”.
Thấy Kim Long lên tiếng, tôi cười rồi đáp:
“Đâu có, tôi đang thử xem giới hạn của mình đến đâu thôi”.
Rồi tôi đến ngồi cạnh Kim Long tâm sự, nói chuyện một hồi lâu thì tôi dùng sức mạnh để trở lại nhà mình, nội dung cuộc tâm sự cũng chả có gì nhiều, chủ yếu nói về những kỹ năng và sát thương của chúng.
Đến lúc buổi tối đi ngủ, tôi lại chui vào không gian của Hắc Long luyện tập tiếp, vẫn những kỹ năng và vẫn lẩm bẩm những câu nói đấy. Hắc Long vừa nhìn tôi tập luyện vừa cười:
“Tập như này thì bao giờ mới biết giới hạn của mình hả ?”.
Tôi ngạc nhiên đáp:
“Vậy tôi phải làm như nào ?”.
Hắc Long cười nói:
“Không nhìn thấy, không nghe thấy, không ngửi thấy, chiến đấu theo bản năng và tin vào vũ khí mình đang sử dụng”.
“Muốn đạt tới cảnh giới này cậu phải khổ luyện mới được”.
Tôi thích thú cười nói:
“Vậy bắt đầu từ mai thì giúp tôi luyện tập nhé”.
Rồi tôi cũng ngồi lại tâm sự với Hắc Long một tí, chủ yếu đa phần là thảo luận về kỹ năng và những sức mạnh mà tôi chưa đạt đến được. Tự nhiên Hắc Long nhìn tôi rồi bảo:
“Cậu phải cẩn thận đừng để bị làm sao đấy ?”.
Tôi hơi ngờ ngợ hỏi:
“Làm sao là làm sao ?”.
Hắc Long vừa thở dài vừa đáp:
“Nếu cậu có mệnh hệ gì thì cả bốn bọn ta đều ngủm theo đấy”.
Tôi lại gần Hắc Long rồi nói:
“Giải thích rõ cho tôi xem nào”.
Hắc Long quay sang nhìn tôi rồi giải thích:
“Như cậu biết thì cậu là Kỵ Sĩ Rồng đấy, còn bọn ta là những con rồng được điều khiển bởi cậu, bọn ta chết thì không sao, còn cậu mà chết là cả bốn bọn ta cũng đi theo luôn, nên tốt nhất là hãy luôn tập trung khi chiến đấu, vì tính mạng của bốn bọn ta đều nằm trong tay cậu đấy, cả ba người bạn của cậu cũng như vậy”.
Nghe xong Hắc Long kể rõ chi tiết nên tôi bắt đầu ngồi suy nghĩ, lúc này Hắc Long lại nói thêm:
“Bọn ta có hy sinh cũng không sao, chỉ cần cậu còn sống thì kiểu gì bọn ta cũng được hồi sinh lại, nên nhớ kỹ điều đấy nhé”.
“Chỉ cần Kỵ Sĩ Rồng còn sống là những con rồng cũng sẽ sống, hãy nhớ lấy điều đó và bảo vệ bản thân”.
…