Thái y vừa dứt lời, điện chính cung Tĩnh Tâm bỗng lặng ngắt như tờ mười giây.
Tuy Thái hậu luôn mong được bế cháu trai, nhưng đứa cháu này tới quá đột ngột khiến bà trở chẳng kịp tay, "Tạ thái y chắc chứ?"
Hoài Cảnh Đế cũng nhìn Tạ thái y, cánh tay đặt bên người vô thức siết chặt lại.
Tạ thái y cung kính khom người hành lễ với Thái hậu rồi thưa: "Bề tôi chắc chắn Trần mỹ nhân đã có tin vui."
Câu nói của Tạ thái y khiến Thái hậu thở hắt ra một hơi, mặt bà tươi rói như một đóa hoa cúc, "Tốt quá! Tốt quá! Đúng là trời cao phù hộ!" Bà nói trong niềm kích động, mắt cũng rưng rưng lệ vì quá đỗi vui mừng.
Hoài Cảnh Đế hơi thả lỏng bàn tay đang siết chặt ra, sai Lý công công: "Lý Cúc Phúc, thưởng."
Lý công công bất chợt trợn tròn hai mắt, Hoàng, Hoàng thượng nhớ đúng tên ông ta kìa!
Lý công công khϊếp sợ tới mức không thốt nên lời, cứ đứng ngẩn một chỗ há hốc miệng nhìn Hoài Cảnh Đế. May là tâm trạng của Hoài Cảnh Đế đang rất tốt nên thấy ông ta ngây như phỗng ở đó cũng không tỏ vẻ mất hứng, chỉ nhắc nhở ông ta lần nữa.
Lúc bấy giờ Lý công công mới hớt hải đi ban thưởng cho Tạ thái y. Hoàng thượng thưởng xong thì tới Thái hậu ban thưởng, từ tận đáy lòng mình, Tạ thái y thầm mong Trần mỹ nhân có thể thường xuyên kéo dài hương hỏa cho hoàng thất.
Ban thưởng xong, Hoài Cảnh Đế nhìn Tạ thái y hỏi: "Có cần chú ý gì không?"
"Xin Hoàng thượng cứ yên tâm, bề tôi sẽ ghi tất cả những điều cần chú ý thật cẩn thận rồi trình lên, mặt khác sẽ bắt mạch cho Trần mỹ nhân định kỳ, kết hợp với việc bồi bổ bằng thuốc." Tạ thái y là đại phu chuyên về phụ khoa, đã làm ngự y trong cung nhiều năm. Thái hậu và Hoàng thượng nghe ông ta nói thế thì cũng yên tâm phần nào, sai ông ta lui xuống kê một đơn thuốc dưỡng thai.
Đám phi tần còn lại trong cung Tĩnh Tâm giờ đang nhấp nhổm chẳng khác nào đứng lửa ngồi than. Vốn dĩ bọn họ muốn tới đây tố cáo Thần Thần, ai ngờ lại khiến nàng có cơ hội báo tin vui.
Sắc mặt Tiết quý phi thay đổi mấy bận mới miễn cưỡng rặn ra được một nụ cười trông khá chân thành, bước tới chúc mừng Thần Thần. Những phi tần khác thấy thế cũng nhanh chân hùa theo.
Lúc này Thần Thần vẫn chưa bình tâm lại, dù sao tin này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang với nàng cả.
Nàng... Nàng đã có em bé? Hơn nữa còn là một đứa nhóc dán mác hoàng thất chính tông!
Đột nhiên nàng cảm thấy mình khá vĩ đại.
Trẻ con trong cung cố thể bình yên chào đời đã xem như phúc lớn mạng lớn, Thần Thần đưa tay xoa cái bụng còn xẹp lép của mình, thầm nghĩ giờ là thời điểm nàng nên bước vào trạng thái cung đấu.
Hoài Cảnh Đế cũng nghĩ tới chuyện này. Phụ nữ có thai chốn hậu cung quả đúng là cái bia cho mọi người ngắm bắn, y nhìn khắp lượt những người đứng trong điện, rồi bước tới nắm lấy tay Thần Thần, kéo nàng sát tới bên cạnh mình. Cử chỉ ngụ ý bảo vệ một cách mạnh mẽ này khiến sắc mặt Tiết quý phi mỗi lúc một khó coi hơn.
Phàm là người có thể sống sót trong cung thì đều biết thời biết thế, lúc này mọi người thấy Hoàng thượng như thế thì tuy ruột gan khó chịu cũng phải thay nhau quỳ xuống cáo biệt Thái hậu và Hoàng thượng. Tiết quý phi ngoảnh đầu nhìn Thần Thần một cái rồi cũng theo đám phi tần kia rời khỏi cung Tĩnh Tâm.
Khi đám phi tần đi hết, Thái hậu bèn truyền cơm trưa. Thần Thần liếc nhìn bọn người hầu bày đồ ăn đã đóng gói cho Hoài Cảnh Đế từ điện Thần Quang ra bàn.
Không thể không khen ngợi kỹ thuật đóng gói trong cung không tồi, đồ ăn được bày trong cung Tĩnh Tâm trông giống y như lúc chúng được bày trong điện Thần Quang ban nãy, thậm chí Thần Thần còn nghi ngờ vị trí của mấy miếng thịt ba chỉ kia còn chẳng đổi khác gì.
Kéo Thần Thần tới bên bàn ngồi xuống, Hoài Cảnh Đế vẫn không buông tay Thần Thần ra, dường như chỉ có nắm chặt tay nàng như thế thì y mới cảm thấy yên tâm.
Thái hậu nhìn y một cái, nói với giọng đều đều: "Hoàng nhi, đừng nói là con muốn mẫu hậu đút cơm cho con chứ?"
Hoài Cảnh Đế: "..."
Buông tay Thần Thần ra, Hoài Cảnh Đế toan gắp đồ ăn cho Thần Thần song nhìn một bàn đầy đồ ăn, y lại không rõ món nào nàng có thể ăn và món nào không.
May là lúc này Tạ thái y đã tới cứu y.
Tháng Ba đưa danh sách những điều cần chú ý cho Hoài Cảnh Đế xem, Hoài Cảnh Đế vừa đọc sơ qua thì mặt đã đen kịt lại, vì điều thứ nhất trên đó viết, không thể sinh hoạt vợ chồng.
Kế đó là danh sách dài dằng dặc những món không thể ăn, rượu cũng bao gồm trong số đó. Sắc mặt Hoài Cảnh Đế lại khó coi thêm mấy phần.
Thái hậu là người từng trải, bà nhanh chóng đoán được nguyên nhân khiến mặt mày Hoài Cảnh Đế sa sầm, nhưng đám nha hoàn không rõ chân tướng đứng cạnh đó bị dọa sợ không nhẹ.
Hễ Hoàng thượng xụ mặt thì khắp thiên hạ đều run rẩy đó!
Thần Thần cũng nhận ra Hoài Cảnh Đế đang phát cáu, nàng tò mò thò đầu sang nhìn tờ danh sách chi chít chữ kia, "Sao thế?"
"Không có gì." Hoài Cảnh Đế lẳng lặng nhích sang gần nàng, gấp tờ giấy trong tay lại cẩn thận rồi nhét vào ngực áo. Chuyện sinh hoạt vợ chồng có khả thi hay không tốt hơn hết là y nên lén hỏi lại Tạ thái y thì hơn.
Thái hậu múc một chén súp gà cho Thần Thần, bảo để nàng bồi bổ. Thần Thần được cưng mà sợ, vừa ăn súp vừa nghe Thái hậu nói với Hoài Cảnh Đế: "Dục Nhi, chọn tên cho tiểu hoàng tử đi."
Trần Thần Thần: "..."
Nhiệm vụ này đúng là làm khó Hoài Cảnh Đế nhỉ? Giờ mà y đặt tên cho con thì liệu mai có còn nhớ không?
......
Hơn nữa, sao y lại nhớ kỹ tên mình?
Cánh tay Hoài Cảnh Đế đang gắp đồ ăn cho Thần Thần cũng khựng lại, y cụp mắt nghĩ ngợi một lát rồi nói với Thái hậu: "Chưa chắc đã là hoàng tử, cũng có thể là công chúa, đợi đứa bé chào đời rồi đặt sau."
Câu này khiến Thần Thần ngớ người, nếu là công chúa thì địa vị trong xã hội sẽ thấp hơn hoàng tử nhiều, có khi còn bị ghét bỏ.
Hoài Cảnh Đế thấy vẻ u sầu trên mặt Thần Thần thì mím môi, làm bộ vô tình nhắc tới: "Dù là công chúa trẫm cũng thích."
Thần Thần ngước lên nhìn y, cảm thấy khoảnh khắc này mình đã được chữa lành.
Hoàng thượng là người biết nhìn xa trông rộng như thế, nhất định sẽ không trọng nam khinh nữ.
Vì bây giờ Thần Thần đang mang thai nên khóa học lễ nghi hoàng cung được đẩy chậm tiến độ, Hoài Cảnh Đế chỉ để hai vị ma ma dạy lý thuyết cho Thần Thần còn những chuyện khiến nàng mệt mỏi đều bỏ hết.
Thần Thần thầm thấy hỉ hả trong lòng, nếu đứa nhỏ này có thể nằm trong bụng nàng tận ba năm như Na Tra thì tốt biết mấy.
.......
Hoài Cảnh Đế sai Tháng Ba, Tháng Tư, Tháng Năm rà soát đám người trong điện Thần Quang một lần, rồi phái hai ngự trù tới giúp đỡ Phương ngự trù chuyện cơm nước cho điện Thần Quang, thế mà vẫn thấy không yên lòng.
Y nhíu mày, đứng yên suy nghĩ chốc lát mới bảo Lý công công: "Tăng số thị vệ lên, bảo vệ điện Thần Quang thật chặt chẽ."
Lý công công: "..."
"Vâng." Hoàng thượng vừa lên chức cha, lo lắng như thế về tình về lý đều có thể thông cảm, ông không thể cười y được.
Sáng nay Hoài Cảnh Đế không dự chầu, chiều đến lại vì chuyện Thần Thần mang thai mà không có tâm trạng lo lắng quốc sự. Song y lại có tâm trạng ban thánh chỉ thăng Thần Thần từ Mỹ nhân lên thẳng Phi, còn khâm thưởng chữ "Thần", phong Thần Thần là Thần phi.
Trước kia Thần Thần từng nghe câu nói mẹ quý nhờ con, giờ mới được thể nghiệm.
Một đứa con đủ khiến Hoài Cảnh Đế xài quy tắc ngầm vượt mấy cấp.
Mang thai con cháu hoàng thất rõ là lập công lớn, Thái hậu và Hoài Cảnh Đế đã ban thưởng một đống đồ cho điện Thần Quang, ngay cả đám người hầu và thái y cũng vì thế mà nhận rất nhiều quà thưởng.
Khi công tác bảo hộ được tiến hành đâu ra đấy thì chuyện mà Hoài Cảnh Đế quan tâm nhất lúc bấy giờ là mấy chữ "không thể sinh hoạt vợ chồng" mà Tạ thái y viết trên tờ danh sách kia.
Vì Thần Thần nói lúc mang thai cần bồi đắp tình cảm nên khóa học vẽ tranh với thầy giáo Giả không dừng lại. Thừa dịp Thần Thần luyện vẽ, Hoài Cảnh Đế vời Tạ thái y tới thư phòng, hỏi han tỉ mỉ về vấn đề "có thể sinh hoạt vợ chồng hay không". Kết quả thảo luận chính là, sắc mặt của Hoài Cảnh Đế có vẻ tốt hơn lúc sáng rất nhiều nhưng sắc mặt của Tạ thái y lại thiểu não gấp mấy lần ban sáng.
Đêm đến, Hoài Cảnh Đế nằm bên cạnh Thần Thần, hiếm khi thành thật như thế. Thần Thần nghĩ, xem ra Hoài Cảnh Đế vẫn còn chút lương tri, biết không thể ra tay với phụ nữ có thai.
.........
#Mới là lạ#
Vì sợ đè phải bụng Thần Thần, Hoài Cảnh Đế chỉ ôm Thần Thần thật khẽ, nhắm mắt nói với giọng buồn ngủ, "Thần Thần, hôm nay trẫm rất rất vui."
Tuy trên mặt không biểu lộ gì nhưng giọng nói của Hoài Cảnh Đế lại thấp thoáng ý cười.
Thần Thần chép miệng, se sẽ đáp, "Vâng."
Hoài Cảnh Đế mở to mắt, hơi siết chặt tay phải, kéo Thần Thần vào lòng mình. Thần Thần quay sang nhìn Hoài Cảnh Đế, Hoài Cảnh Đế kề môi tới, đặt một nụ hôn chuẩn xác lên môi Thần Thần.
Nụ hôn nay rất dịu dàng, tất cả sự nâng niu và thương tiếc của Hoài Cảnh Đế đều dồn cả vào chiếc hôn này, rót vào lòng Thần Thần từng chút từng chút một.
"Thần Thần, nàng muốn làm Hoàng hậu không?" Hoài Cảnh Đế hơi lùi ra xa, kéo giãn khoảng cách với Thần Thần, kết thúc nụ hôn bất tận.
Ngực Thần Thần hơi phập phồng, khẽ thở hổn hển, "Không muốn..."
Hoài Cảnh Đế khẽ cười một tiếng, không giận mà hỏi lại, "Vì sao?"
"Vì vợ nhỏ thường được cưng hơn." Cứ nhìn nàng bây giờ là biết. Nếu nàng làm Hoàng hậu, biết đâu chừng Hoàng thượng lại sủng ái cô vợ nhỏ khác thì sao.
Hoài Cảnh Đế phá lên cười, không nói gì mà cúi xuống đặt những chiếc hôn vội khắp người Thần Thần. Qua đêm nay Thần Thần mới thấu tỏ, hóa ra Hoàng thượng không hề tha cho phụ nữ có thai.
Đúng là đồ vô liêm sỉ!