Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Chương 47

Nghe nói việc hấp thụ tinh hạch cũng có khả năng gặp chung đυ.ng năng lương mà phát nổ, Tiêu Lạc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Mất nguyên một đêm để hấp thụ hết đống tinh hạch này. Trong quá trình đó, Tiêu Lạc chẳng rời y nửa bước, thậm chí là thức cả một đêm dù rất buồn ngủ.

Nhìn thấy tinh thần của Nguyên Ân sảng khoái như vậy, kiểm tra một lượt, các mạch không bị chung đυ.ng năng lượng mà tím tái mới yên tâm đi ngủ một lát.

Nguyên Ân đưa tay sờ lên đôi môi kia, mỉm cười đắc ý với dáng vẻ có chút sưng và bóng của nó. Sau đó, nắm lấy bàn tay của người thương, thành kính hôn lên -"Em nhất định sẽ bảo vệ chị"-

Nguyên Ân quét đi những lớp bụi dày do tinh hạch biến thành, tiếp theo lại lấy áo choàng mà cô đã mua từ trước, che khuất lên khuôn mặt, rảo bước ra ngoài.



Tiêu Lạc ngủ một giấc khá sâu, lúc tỉnh lại, mặt trời đã lêи đỉиɦ rồi. Cô vươn vai một cái, đứng dậy tìm bóng hình của y. Thấy áo choàng đã không cánh mà bay, cô biết y đã ra ngoài, ngồi trên chiếc ghế thảnh thơi vận chuyển năng lượng trong cơ thể.

Nếu hiện tại có sách thì hay biết mấy.

Lấy từ không gian ra bình thủy tinh, một là đất, hai là nước, và ba là "máu" của tang thi.

Qua một hồi nghiên cứu, Tiêu Lạc nhìn những mẫu được tách ra trên bàn, nhíu mày.

Phóng xạ mà khiến thế giới bị nhiễm bệnh, biến đổi gen là các bức xạ đã bị thêm hoặc mất rất nhiều electron, hay còn gọi bức xạ ion hóa. Thường thì những bức xạ này chỉ xuất hiện qua những năng lượng cao như tia gamma, tia X-quang, cùng tia cực tím.

Nhưng năng lượng trái đất nóng lên, không khí càng nóng bức kết hợp vũ khí ngu ngốc của chiến tranh đã tọa điều kiện cho bức xạ bị ion hóa cao, dẫn đến biến gen như này.

Dù ở đâu, cũng chẳng thể ngăn được nhân loại đấu tranh, tàn phá lẫn nhau.

Tiêu Lạc cất đống vừa nghiên cứu vào thì vừa lúc Nguyên Ân trở về. Y mang theo những lá trà nguyên chất. Mạt thế mà có thể tìm ra được lá trà không bị biến dị, y cũng tốn không ít kỳ công đây.

- "Đợi em một lát"- Nguyên Ân cầm theo ba bốn túi đồ, chất đầy đồ ăn đi vào phòng bếp.

Tiêu Lạc chớp chớp mắt dõi theo hành động của y. Cho đến lúc, một bữa ăn đầy chất dinh dưỡng được bày trên bàn cũng không rời khỏi. Mùi vị vẫn như vậy...



Bữa sáng muộn kết thúc, Tiêu Lạc cùng Nguyên Ân ra khỏi thành gϊếŧ tang thi. Cô vẫn cần một ít mẫu biến dị, bào chế thuốc giải cũng sẽ dễ dàng hơn.

Nguyên Ân lái xe rời khỏi căn cứ B, hướng về khu rừng việt dã phía trước. Tiêu Lạc sử dụng bản đồ của hệ thống, tìm ra những tâm điểm của sóng tang thi.

Đi hết khu rừng việt dã, là thành phố bị bỏ hoang, Tiêu Lạc xuống xe nhìn một vòng. Những lớp thực vật bắt đầu sinh sôi. Chính bản thân cô phải công nhận, dù bất cứ hoàn cảnh nào mẹ thiên nhiên luôn có bản năng sinh tồn rất mạnh.

Nguyên Ân ngày hôm qua hấp thụ rất nhiều tinh hạch, đã sắp đột phá cấp ba. Ngũ quan đã nhạy bén hơn rất nhiều, từ xa đã nghe được làn sóng tang thi đang ùn ùn kéo đến.

Ánh mắt Tiêu Lạc thay đổi, dòng nước màu đen lại lần nữa xuất hiện, thảm thực vật cũng nghe kẻ mạnh mà rục rịch.

Chỉ tầm mấy phút, đàn tang thi đã đánh tới, thực vật không nằm yên mà bắt đầu bện thành dây leo kéo lũ xác sống vào tròng. Dòng nước màu đen lại như có đặc tính axit ăn mòn cực mạnh, chỉ mấy giây đã biến chúng thành bộ xương trắng.

Gió phong nổi lên, mang theo những tia điện cực quang cuốn lũ tang thi xuống địa phủ. Nguyên Ân lần đầu chứng kiến cô dùng dị năng, có chút đỗi kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại thế vững, tàn sát không hề thua kém.

Tang thi như có linh tính hơn, chúng không cắn vô tội vạ nữa, biết hai kẻ phía trước chẳng trêu nổi bắt đầu bỏ chạy. Nhưng nào dễ dàng? Thảm thực như lưới cá, tóm gọn toàn bộ những tang thi muốn chạy thoát.

Khoảng nửa tiếng sau, thành phố lại trở về dáng vẻ ban đầu. Tiêu Lạc đến từng nơi, quăng từng cái tinh hạch vào không gian. Tang thi đã lên cấp hai, thi vương cũng sắp xuất thế rồi.

Tiêu Lạc đảo một vòng, tiếp tục lấy đi những đồ ăn cần thiết cùng tinh hạch của tang thi cấp thấp. Nhất định phải giữ lại, có điều kiện sẽ nghiên cứu về thứ này.

- "Chị nghĩ sao về mấy con chuột ở phía kia?"- Nguyên Ân ôm lấy cô từ đằng sau

- "Không ngáng chân là được"- Tiêu Lạc cũng đáp lại y

Đám người Băng Ngân Tuyết khó khăn lắm mới về được gần căn cứ, tiểu đội còn thiệt hại hơn quá nửa. Ai ngờ đến đây gặp làn sóng tang thi, cô ta cắn răng tìm chỗ trốn, ai ngờ gặp được hai người lúc trước.

Vốn tưởng rằng thực lực cùng lắm ngang bằng cha cô ta, ai ngờ có thể quét sạch cả làn sóng tang thi trong chốc lát.

Băng Ngân Tuyết cắn môi đến gần bật máu khi Băng Tiểu Nhi muốn tìm hai người tính sổ.

Em cô ta bị cha mẹ chiều đến ngu ngốc rồi.