Khi nói về Sở Chí Toàn, Sở Nhậm Hành trông rất tự hào.
Những người khác thì đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Ngay cả Sở Quy Thiên cũng đầy vẻ tò mò.
“Sở Chí Toàn, cháu trai thứ bảy của chú?”, Sở Nhậm Hòa suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ cậu ta!”
"Tôi nhớ cậu nhóc này từ nhỏ đã không học được kỹ năng gì, tính tình hư hỏng, gây rối khắp nơi, cuối cùng vi phạm quy tắc gia tộc của nhà họ Sở Đông Hải nên bị chú giam lỏng".
"Lúc đó tôi cũng ở đấy, còn xin giúp cho cậu ta mới giúp cậu ta thoát chết!”
Vì danh tiếng của Sở Chí Toàn trong nhà họ Sở trên khắp đất nước quá xấu nên Sở Nhậm Hòa có ấn tượng rất sâu sắc.
Lúc Sở Nhậm Hành chuẩn bị xử chết Sở Chí Toàn, Sở Nhậm Hòa cân nhắc chiến lược lâu dài nên đã cố tình đến nhà họ Sở ở Đông Hải ra sức khuyên Sở Nhậm Hành tha cho Sở Chí Toàn một mạng.
Bởi vì Sở Nhậm Hòa biết rằng Sở Chí Toàn sẽ là một quả bom hẹn giờ của nhà họ Sở ở Đông Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể mang lại rắc rối cho nhà họ Sở.
Và đây là những gì Sở Nhậm Hòa muốn thấy.
“Phải rồi, bây giờ đã mười năm trôi qua, không biết đứa trẻ Sở Chí Toàn bây giờ ra sao rồi?”, Sở Nhậm Hòa cười nói.
Theo như Sở Nhậm Hòa thấy, phẩm chất của một người tốt hay xấu là do bản chất của người đó và nó không thể thay đổi được.
Cho dù đã mười năm trôi qua, Sở Chí Toàn cũng không khá hơn là bao.
Nếu như Sở Nhậm Hành đã đề cập đến cậu ta, đương nhiên Sở Nhậm Hòa cũng rất vui vì có thể mang chuyện này ra châm chọc.
"Đúng vậy! Trước đây Sở Chí Toàn quả thật là một đứa trẻ đạo đức kém, hay phá hoại!”, Sở Nhậm Hành nhìn Sở Nhậm Hòa một cái thật sâu, sau đó nói: "Tuy nhiên, sau lần đó, tôi đã gửi thằng bé đến quân đội để rèn luyện rồi”.
"Cũng may là đứa nhỏ này biết phấn đấu, được cải tạo trong doanh trại đã sớm khác xưa, khiến chúng ta phải nhìn bằng con mắt khác rồi!”
“Ồ, vậy sao?”, Sở Nhậm Hòa tò mò hỏi: “Cậu nhóc này đã trở nên tốt đẹp khi ở trong doanh trại quân đội sao?”
“Sở Chí Toàn đâu chỉ là đã trở thành người tốt”, lúc này vẻ mặt Sở Nhậm Hành đầy kiêu ngạo, cụ ta nói: “Hiện nay Sở Chí Toàn đang công tác trong quân đoàn Côn Luân, là một thiếu tướng!”
"Chắc chắn mọi người đều biết đến quân đoàn Côn Luân, đó là quân đoàn bảo vệ bên cạnh đại thống soái đó!”
"Và cháu trai thứ bảy Sở Chí Toàn của tôi là cánh tay trái tay phải của đại thống soái!”
Nghe Sở Nhậm Hành nói vậy, Sở Nhậm Hòa đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi nói này chú em Nhậm Hành, không phải chú đang nói đùa đấy chứ?”
Sở Nhậm Hòa quả thực cảm thấy rất sửng sốt.
Nếu những gì Sở Nhậm Hành nói là sự thật, thì những thực lực mà cụ ta vừa nêu ra sẽ hoàn toàn vô ích.
Đó là quân đoàn Côn Luân kia mà!
Quân đoàn bảo vệ bên cạnh đại thống soái, chỗ dựa phía sau của họ chính là đại thống soái!
Bất kể nhà họ Sở ở Nam Hồ họ có lớn mạnh cỡ nào cũng đâu thể vượt qua được đại nguyên soái?
“Đương nhiên là thật rồi”, Sở Nhậm Hành nói với vẻ không được vui cho lắm: “Trước mặt cụ tổ, trước mặt các phân nhánh lớn của nhà họ Sở trên toàn đất nước, anh cho rằng tôi sẽ mang chuyện này ra làm trò đùa hay sao?”
Sở Nhậm Hành trả lời khẳng định lại lần nữa, tất cả mọi người đột nhiên im lặng.
Mọi người đều chìm trong sự bàng hoàng.
Không ai dám phá vỡ sự im lặng chết chóc này.
Sở Nhậm Hành cũng như những người nhà họ Sở ở Đông Hải đều đầy vẻ tự hào, khoe khoang.
Nhà họ Sở ở Đông Hải không cần đưa ra chiến tích gì đặc biệt, một Sở Chí Toàn là đủ rồi.
"Ha ha ha ha!”
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên ở một góc khuất nào đó.
Người đang cười chính là Mục Hàn.
Kể từ sau lần thần y Từ Hồi Xuân trong quân đội nói về lai lịch của Sở Chí Toàn, Mục Hàn đã đặc biệt điều tra và phát hiện cái tên Sở Chí Toàn này kể từ ngày đầu tiên bước chân vào doanh trại quân đội đã quen thói ăn chơi, nhiều lần xảy ra mâu thuẫn dữ dội với bạn chiến đấu của mình. Ngày nào hắn cũng ở trong trạng thái ăn uống sa đọa, nhiều lần bị lập biên bản xử phạt vi phạm kỷ luật.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Sở Chí Toàn còn từng là một kẻ đào ngũ, đã bán tin tức quân sự cho các thế lực thù địch.
Sao đến miệng Sở Nhậm Hành, hắn lại trở thành thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân rồi vậy?
Hơn nữa còn là cánh tay đắc lực của anh?
Mục Hàn cảm thấy trò đùa này quá lố bịch.
Mặc dù quân đoàn Côn Luân là quân đoàn thân cận của Mục Hàn, có nhiệm vụ bảo vệ sự an toàn cho Mục Hàn, nhưng điều kiện để được chọn vào quân đoàn Côn Luân vô cùng khắc nghiệt. Một khi vào quân đoàn Côn Luân thì sẽ bắt đầu với quân hàm thiếu tướng, sau này được chỉ định đến các chiến khu khác nhau và tất cả họ đều là những vị tướng cấp cao!
Các thành viên của quân đoàn Côn Luân đều là những viên tướng dũng mãnh, họ chưa bao giờ sợ hãi cái chết.
Chưa từng xuất hiện một người đào ngũ như Sở Chí Toàn.
Khẩu hiệu của quân đoàn Côn Luân là cho dù chiến đấu đến khi chỉ còn một người cuối cùng cũng phải tiêu diệt kẻ thù.
Bởi vì bầu không khí đang quá im lặng nên tiếng cười của Mục Hàn vô cùng nổi bật.
Mọi người đều bị thu hút bởi Mục Hàn.
Nhìn thấy người đang cười hóa ra là Mục Hàn, Sở Nhậm Hành đột nhiên vô cùng tức giận.
Vào thời khắc mấu chốt mà thằng ranh này lại gây thêm phiền toái?
Nhất định phải chọn giờ phút quan trọng để khiến người ta chú ý đến mình sao?
Nghĩ đến hành vi vô lễ của Mục Hàn, Sở Nhậm Hành chỉ muốn dùng búa đập chết anh.
“Là thằng nhóc này sao?”, Sở Nhậm Hòa nhìn thấy người cười là Mục Hàn, liền cảm thấy đắc ý: “Đứa con hoang này thật đúng là người cứu cánh mà!”
"Mình còn đang lo làm sao để đối phó với Sở Nhậm Hành thì cậu ta lại tự mình nhảy ra!”
Mặc dù thầm đắc ý nhưng Sở Nhậm Hòa vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Làm gì có cái lý đó, thật đúng là làm gì có cái lý đó!”
Nếu như Mục Hàn đã không thừa nhận mối quan hệ với nhà họ Sở ở Đông Hải thì cũng không cần phải nghe theo lệnh của Sở Nhậm Hành.
Thấy vậy, vẻ mặt của Sở Nhậm Hành càng khó coi hơn. Cơ thể cụ ta toát ra vẻ uy nghiêm khó cưỡng.
Là cụ tổ của nhà họ Sở trên khắp đất nước, sự uy nghiêm của Sở Quy Thiên khiến toàn bộ nhà họ Sở ở Đông Hải phải rùng mình.
Kể cả Sở Nhậm Hành, tất cả đều cúi đầu.
Tuy nhiên, Mục Hàn vẫn bất động.
- -----------------