Sau lưng hai đội hộ vệ còn đeo chéo những thanh đao, trông rất khí thế.
Chẳng khác gì nha dịch thời xưa.
Sau đó, lại có hai đội hộ vệ xuất hiện, trên tay mỗi người cầm cờ tam giác có một mặt thêu hoa văn rồng, chữ “Hồng” cực lớn ở bên trên, bay phất phơ trong gió.
Hai đội hộ vệ hợp lại thành một đội, đứng trước quảng trường.
Cuối cùng, một ông cụ tóc bạc phơ bước tới dưới sự bảo vệ của mười người đeo mặt nạ nửa mặt.
Việc cụ ta xuất hiện tạo thành sự chấn động lớn.
Giống như đại tướng quân đang điểm binh, điểm tướng.
Mặc dù ông cụ tóc bạc phơ vẫn ho khục khặc, thậm chí mỗi bước đều như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng chẳng ai dám xem thường khi nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu đó.
Cụ ta chính là thầy của Tạ Hiểu Phong và hàng trăm người đang quỳ ở đây.
“Chúng đệ tử chào mừng thầy xuất quan!”
Hàng trăm người chỉnh tề cung kính hành lễ.
Lúc mỗi người ngước đầu lên nhìn thầy mình đều thể hiện sự sùng bái từ sâu trong lòng.
Trong thâm tâm họ, thầy giống như một vị thần.
“Tạ Hiểu Phong chết ở tỉnh thật sao?”
Cụ ta nhìn hàng trăm người học trò ở xung quanh, hỏi với vẻ không tin lắm.
Dù cụ ta đã nhận được tin ngay lập tức nhưng vẫn lựa chọn không tin.
Cụ ta cho rằng chỉ là tin vịt mà thôi.
Cả đời cụ ta có học trò khắp thiên hạ, nhận vô số đệ tử.
Thậm chí không ít người đang cầm đầu một phương.
Dù như vậy, người học trò cụ ta hài lòng nhất vẫn là Tạ Hiểu Phong.
Do đó, cụ ta mới giao nhiệm vụ quan trọng tới tỉnh mở đường cho Tạ Hiểu Phong.
Một ngày trước khi nhận được tin Tạ Hiểu Phong mất, cụ ta vẫn còn nói chuyện điện thoại với hắn.
Tạ Hiểu Phong kể với cụ ta rằng hắn đã kiểm soát hết cả tỉnh, chỉ đợi cụ ta tới là được.
Ai ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà đã nhận được tin Tạ Hiểu Phong chết.
“Là thật, thưa thầy!”
“Anh Tạ đã nhắm mắt xuôi tay ở tỉnh, mãi không về được nữa rồi!”
Có người trả lời.
“Bản lĩnh của Hiểu Phong không hề tầm thường, hơn nữa còn có hai người đeo mặt nạ đen trắng đi cùng, có thể gϊếŧ được nó cho thấy rõ thực lực đối phương cũng không vừa”, cụ ta chợt ho khan dữ dội, sau khi dừng cơn ho liền liếc nhìn mấy trăm người xung quanh, hỏi: “Có biết ai làm không?”
“Là chiến thần nước Tài!”
“Thưa thầy, kể từ khi Tưởng Đỉnh Thiên và tập đoàn Chu Thức bị tiêu diệt, địa bàn thế giới ngầm ở tỉnh này đều do ba người Thái Sư, Thượng Thư và Thừa Tướng nắm trong tay, nhưng ba người này đã bị Tạ Hiểu Phong gϊếŧ chết”.
“Mà anh Tạ lại chết trong tay chiến thần nước Tài”.
“Do đó, địa bàn thế giới ngầm bây giờ do chiến thần nước Tài quản lý”.
Có người trả lời.
“Vậy mà lại là chiến thần nước Tài?”,cụ ta phẫn nộ nói: “Tỉnh này có thế lực cứng rắn mạnh mẽ trấn giữ, chẳng trách Hiểu Phong không phải là đối thủ của bọn chúng!”
“Vốn dĩ chiến thần nước Tài này đã bại trong tay tứ đại chiến thần dưới trướng đại thống soái Hoa Hạ, không ngờ ông ta vẫn to gan như vậy, còn lẻn vào tỉnh xưng bá ở thế giới ngầm, đâu có cái lý đó chứ!”
“Đúng vậy, thưa thầy!”, có người lại nói: “Chính vì lý do này nên chúng đệ tử mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, đến đây cầu xin Sư tôn xuất quan sớm!”
“Nhưng xin thầy yên tâm! Chúng đệ tử không phải kẻ tham sống sợ chết nên nhất định sẽ dùng hết sức mình báo thù cho anh Tạ!”
“Chúng đệ tử bằng lòng làm người đi đầu, cùng Sư tôn đối phó với chiến thần nước Tài!”
“Không gϊếŧ được chiến thần nước Tài thì chúng đệ tử thề không làm người!”
“...”
Hàng trăm người nhao nhao tỏ thái độ.
“Tốt lắm!”, thấy hàng trăm người học trò đều sục sôi lòng hận thù, có thể xông tới tỉnh bất kỳ lúc nào, cụ ta hài lòng gật đầu rồi hỏi: "Xác Hiểu Phong để ở đâu?"
"Ta muốn tự mình đến cúng bái cho nó!"
Nghe cụ ta nói vậy, cả trăm người chợt sững sờ.
Bởi vì từ khi biết tin Tạ Hiểu Phong chết ở tỉnh, bọn họ một lòng một dạ muốn báo thù cho Tạ Hiểu Phong nên đến quỳ gối cầu xin Sư Tôn xuất quan, mà không ai trong họ nghĩ tới chuyện tổ chức lễ tang cho Tạ Hiểu Phong.
Vì thế xác của Tạ Hiểu Phong vẫn còn ở tỉnh.
"Một đám khốn nạn!", thấy thần sắc của mấy trăm người, cụ ta chợt hiểu ra rồi giận tím mặt nói: "Các người đều nhao nhao nói muốn báo thù cho Hiểu Phong, vậy mà không ai quan tâm xác của nó nằm ở đâu".
"Các người định báo thù cho Hiểu Phong như vậy đó hả?"
Lời nói tức giận của cụ ta vang vọng khắp thung lũng.
Mấy trăm người run như cầy sấy, nhao nhao nằm rạp xuống đất, đồng thanh hô lớn: "Chúng đệ tử sai rồi, mong thầy trách phạt!"
Trên trán mỗi người đều toát mồ hôi lạnh.
Sau lưng áo đều ướt đẫm.
Họ quỳ hai chân và không ngừng run rẩy.
Lúc cụ ta nổi giận, hoàn toàn không thấy dáng vẻ ốm yếu lúc trước, ngược lại rất có khí thế.
Đối với mấy trăm người bọn họ mà nói thì hậu quả sau khi cụ ta nổi giận là rất đáng sợ.
Bởi vì thân phận của cụ ta quá khủng khϊếp!
Cụ ta là thủ lĩnh của Hồng Anh Xã - Hồng Chân Long.
Lịch sử của Hồng Anh Xã thì phải ngược dòng lịch sử về lại thời kỳ năm tổ tiên của Thiếu Lâm.
Thời điểm đó, Hồng Văn Định - con trai Hồng Hy Quán là thủ lĩnh tổ chức phản Khanh phục Tiền, đã dùng công phu Thiếu Lâm làm căn bản để lập nên Hồng Anh Xã cùng với Phương Thế Ngọc, trải qua mấy trăm năm phát triển đã không ngừng lớn mạnh.
Vào thời kỳ dân quốc, do triều Khanh bị tiêu diệt nên Hồng Anh Xã dần biến thành tổ chức thế giới ngầm lớn nhất phía Nam.
Những ông trùm có tiếng vùng Đông Hải lúc đó cũng xuất thân từ Hồng Anh Xã.
Tính đến nay, đồ đệ của Hồng Anh Xã nhiều không đếm xuể, có mặt ở khắp nơi trên thế giới.
Thậm chí ở nước ngoài cũng có nhiều chi nhánh của Hồng Anh Xã.
Dù Hồng Anh Xã đã sa sút, ngay cả trụ sở chính cũng đã lùi về một hòn đảo phồn hoa ở phía Nam, nhưng vẫn không thể xem thường sức ảnh hưởng của Hồng Anh Xã, sản nghiệp của Hồng Anh Xã liên quan tới mọi ngành nghề và vô cùng phát triển.
Hơn nữa, cao thủ cũng nhiều vô số kể, ví dụ như nhiều võ sư tại Thương Châu hiện nay, ít nhiều đều từng học quyền pháp của Hồng Anh Xã.
Phạm vi thế lực của Hồng Anh Xã ngày càng mở rộng tới toàn bộ khu thế giới ngầm phía Nam Hoa Hạ.
Cho dù là ông trùm thế giới ngầm cấp tỉnh, nghe danh Hồng Anh Xã cũng phải sợ mất mật.
Thực ra sau lưng ông trùm Tưởng Đỉnh Thiên trước đây cũng là Hồng Anh Xã.
Tưởng Đỉnh Thiên có thể tung hoành ở tỉnh này tới năm sáu mươi năm đều nhờ sự hỗ trợ của Hồng Anh Xã.
Sản nghiệp sau khi Tưởng Đỉnh Thiên chết đi là một trăm tỷ, nhưng mỗi năm cụ ta nộp lợi nhuận lên cho Hồng Anh Xã cũng lên tới con số mười tỷ.
Khi thế lực của Tưởng Đỉnh Thiên lên tới đỉnh cao trong tỉnh thì lại chọn lui về ở ẩn trong khu rừng hoang núi thẳm, bế quan tới năm mươi năm, nguyên nhân là do Hồng Anh Xã.
Cũng hết cách, quá trình phát triển của Tưởng Đỉnh Thiên quá nhanh, động chạm tới lợi ích của Hồng Anh Xã.
Nếu như Tưởng Đỉnh Thiên không tém lại thì ắt sẽ bị Hồng Anh Xã uy hϊếp.
Tưởng Đỉnh Thiên tự cho rằng thực lực không bằng Hồng Anh Xã, dùng hết bản lĩnh cũng không thể đánh đồng với Hồng Chân Long nên cụ ta đành phải chọn bế quan năm mươi năm nhằm tránh xung đột với Hồng Anh Xã.
Sau khi đợi Hồng Chân Long được trăm tuổi, Tưởng Đỉnh Thiên mới xuất hiện hoạt động lại.