Điện Chủ Ở Rể

Chương 365: Đòi một trăm triệu tiền thù lao

Gã đàn ông lực lưỡng dẫn đầu liếc nhìn Trung Đảo Quân, sau đó nhận lấy thẻ ngân hàng rồi đưa cho cô lễ tân dặn dò: “Quẹt thẻ!”

Cô lễ tân quẹt một lần, lắc đầu nói: “Đại ca à, trong thẻ không có một đồng nào hết!”

“Hả?”, gã đàn ông lực lưỡng không khỏi nhíu mày.

“Không thể nào!”, Trung Đảo Quân nghe vậy, vội vàng nói: “Vừa nãy lúc chúng tôi vào bảo vệ đã quẹt thẻ trước, trong tài khoản rõ ràng có một trăm triệu mà!”

“Ai biết được một trăm triệu này của anh là thật hay giả”, cô lễ tân bĩu môi nói: “Bây giờ có những tên lừa đảo rất lợi hại, có thể tráo giả thành thật đấy! Đừng nói là một trăm triệu, cho dù mười tỷ thì hắn cũng có thể làm giả cho anh”.

Gã đàn ông lực lưỡng dẫn đầu nghe vậy, ánh mắt nhìn sang Trung Đảo Quân đã không mấy thiện cảm.

Trung Đảo Quân hơi hoảng sợ, hắn lại nói: “Mọi người, xin đợi một lát, để tôi hỏi bạn tôi thử, xem trong đó có hiểu lầm gì hay không?”

Thế là Trung Đảo Quân vội vàng đi tìm Sơn Điền Quân.

Nói rõ chỗ kỳ quặc.

“Không thể nào!”, Sơn Điền Quân thề thốt đảm bảo:“Trong thẻ chắc chắn có một trăm triệu”.

Nhưng cho dù hai người có quẹt thế nào thì số dư trong thẻ cũng bằng không.

Bọn họ hoàn toàn không hề hay biết, trước đó Mục Hàn vui vẻ gửi cho bọn họ một trăm triệu, thật ra là giả.

Anh là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay hơn một nửa tài sản và quyền lực trên thế giới, thuộc hạ hacker cao thủ nhiều vô số, tạo ra lệnh giả chuyển một trăm triệu thì dễ như trở bàn tay.

“Đùa chúng tôi à?”, sắc mặt của gã đàn ông lực lưỡng dẫn đầu lập tức u ám: “Cứ theo quy tắc cũ, chặt một ngón tay của bọn họ, sau đó lột sạch quần áo, cột trên đường lớn để qua đêm”.

“Tha mạng!”, hai người họ nghe vậy, lập tức hoảng hốt.

Kêu trời trách đất cầu xin tha thứ.

Nhưng vẫn bị mấy gã đàn ông lực lưỡng bắt đi.



Ngày hôm sau, khi Lâm Nhã Hiên đến tập đoàn Thiên Thành đã nhìn thấy Dương Vỹ đợi ở đó từ sớm.

“Xin lỗi, anh Dương”, Lâm Nhã Hiên nói: “Tôi nghĩ tôi không thể ký hợp đồng hôm nay rồi, tôi đã quyết định không hợp tác với tập đoàn Chu Thức các anh nữa”.

Thật ra trong lòng Dương Vỹ đã có tính toán, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ kinh ngạc: “Tại sao chứ? Tổng giám đốc Lâm, hãy cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý. Nếu không, tập đoàn Chu Thức chúng tôi sẽ không để yên đâu”.

“Lý do à, thật ra cũng rất đơn giản”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười: “Tập đoàn Thiên Thành chúng tôi là miếu nhỏ, không chứa nổi tượng phật lớn như tập đoàn Chu Thức, ngộ nhỡ hôm nào đó bị tập đoàn Chu Thức nuốt chửng, ngay cả xương cũng không còn thì e rằng đã quá muộn rồi”.

Dương Vỹ nghe vậy, lập tức hiểu Lâm Nhã Hiên đang ám chỉ một cách trắng trợn việc tập đoàn Chu Thức đã nuốt chửng tài sản một trăm tỷ của Tưởng Đỉnh Thiên với giá chỉ một trăm triệu.

Có điều, Dương Vỹ rất bình tĩnh.

Hắn chỉ mỉm cười, nói: “Tổng giám đốc Lâm nặng lời rồi, không biết Tổng giám đốc Lâm nghe tin đồn này từ đâu, mới hiểu lầm tập đoàn Chu Thức của chúng tôi như vậy?”

“Có phải tin đồn hay không thì các anh như người uống nước, nóng lạnh tự biết”, Lâm Nhã Hiên thản nhiên nói.

“Được thôi”, Dương Vỹ cũng đứng dậy chào tạm biệt: “Nếu hợp tác không thành thì tập đoàn Chu Thức của chúng tôi cũng không miễn cưỡng, chúc Tổng giám đốc Lâm may mắn!”

Sau khi ra khỏi tập đoàn Thiên Thành, Dương Vỹ lập tức gửi tin nhắn cho Hoàng Tiểu Minh.

Hoàng Tiểu Minh hùng hùng hổ hổ đến văn phòng của Lâm Nhã Hiên.

“Quá độc ác, đúng là quá độc ác!”, sau khi Hoàng Tiểu Minh bước vào, đã lớn tiếng nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thật sự không ngờ, một người phụ nữ xinh đẹp như cô mà long dạ lại hiểm độc như thế!”

Lâm Nhã Hiên nhíu mày: “Hoàng Tiểu Minh, anh nói bậy bạ gì đấy?”

Lâm Phong ở bên cạnh cũng vội nói: “Hoàng Tiểu Minh, cậu lên cơn gì vậy?”

“Tôi lên cơn ư?”, Hoàng Tiểu Minh cười khẩy đáp: “Được! Vậy tôi muốn hỏi Tổng giám đốc Lâm, năm bộ phim chiếu mạng mà tôi đóng chính có doanh thu phòng vé một tỷ, trừ đi các loại chi phí ra, có phải cô thu về được năm trăm triệu hay không?”

Lâm Nhã Hiên và Lâm Phong nhìn nhau, đều cảm thấy hơi kỳ lạ.

Dẫu sao, sau khi doanh thu phòng vé trừ đi chi phí, lời lãi của các đơn vị đầu tư phim là bí mật thương mại, nhưng không biết Hoàng Tiểu Minh có được tin tức này từ đâu.

Dù sao Hoàng Tiểu Minh đã biết rồi, Lâm Nhã Hiên dứt khoát thừa nhận: “Đúng!”

“Tổng giám đốc Lâm, cô còn nói cô không hiểm độc nữa sao?”, Hoàng Tiểu Minh vừa nghe Lâm Nhã Hiên thừa nhận, thì nói với vẻ càng thêm thẳng thừng: “Tôi mang đến cho cô năm trăm triệu tiền lời, mà cô chỉ trả cho tôi năm trăm nghìn tệ cỏn con thôi sao?”

“Cô bố thí cho ăn mày à?”

“Vậy theo anh, tôi nên trả cho anh bao nhiêu mới đủ?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

Hoàng Tiểu Minh giơ một ngón tay, rồi nói: “Một trăm triệu!”

“Khụ khụ!”, Lâm Phong bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa: “Tiểu Minh à, là thế này! Trước khi chúng ta quay phim, đã ký hợp đồng, nói rõ là trả năm trăm nghìn tệ, cho dù phim bán nhiều hay đền tiền cũng được, năm trăm nghìn này đều thuộc về cậu”.

“Tôi thừa nhận, năm bộ phim chiếu mạng này có thể hot, cũng có mối liên hệ rất lớn với kỹ thuật diễn xuất tốt của cậu, nhưng tập đoàn Thiên Thành là bên đầu tư, nếu không có tập đoàn Thiên Thành đầu tư thì cậu có thể có cơ hội, dựa vào năm bộ phim chiếu mạng này để nổi tiếng sao?”

“Cho nên, dù bây giờ năm bộ phim chiếu mạng này lời lãi bao nhiêu, cũng không liên quan đến cậu”.

“Tôi mặc kệ!”, thái độ Hoàng Tiểu Minh hết sức ngang ngược: “Nếu các người không trả cho tôi một trăm triệu thì bộ phim chiếu mạng sau, tôi sẽ không đóng vai chính nữa”.

“Hơn nữa, tôi còn phải tố cáo hành động thâm hiểm độc địa này của các người lên mạng!”

“Hoàng Tiểu Minh, anh quá đáng lắm rồi đó!”, Lâm Nhã Hiên thở phì phò nói.

“Tôi quá đáng ư?”, Hoàng Tiểu Minh cười khẩy, nói: “Lâm Nhã Hiên, tôi hỏi cô một câu, rốt cuộc cô có chịu trả thù lao một trăm triệu cho tôi hay không?”

“Không trả”, Lâm Nhã Hiên trả lời chắc chắn như đinh đóng cột.

“Được! Cô cứ đợi mà hối hận đi!”, Hoàng Tiểu Minh đạp cửa bước ra ngoài.

Lâm Phong thở dài, nói: “Tổng giám đốc Lâm, cô kích động rồi! Chuyện gì cũng có thể thương lượng! Nếu Hoàng Tiểu Minh thật sự tố giác chuyện này ra ngoài, tuy rằng chúng ta không sai, nhưng mạng xã hội là nơi nào chứ, sau khi miệng truyền miệng, chắc chắn lại biến thành một kiểu khác, đến lúc đó chúng ta chính là đối tượng bị mọi người chỉ trích đấy!”

“Không!”, khuôn mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ quyết đoán: “Loại người như Hoàng Tiểu Minh, quyết không thể nuông chiều, nếu không anh ta sẽ được nước lấn tới, cuối cùng sẽ đái lên đầu tôi luôn đấy”.

Lâm Nhã Hiên vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Người đến là Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ - những diễn viên phụ nổi lên nhờ năm bộ phim chiếu mạng.

Mặc dù không có hào quang nổi bật như Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy, nhưng bọn họ cũng có chút tiếng tăm.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

“Tổng giám đốc Lâm, rất xin lỗi, chúng tôi quyết định nghỉ việc”, Đoàn Lãng đại diện đưa đơn nghỉ việc cho Lâm Nhã Hiên: “Vô cùng xin lỗi, Tổng giám đốc Lâm!”