Cuối cùng, Mạc Túc lại dặn dò Đông Phương Thắng Hà vài điều quan trọng khi chăm sóc Đông Phương Phượng, sau đó năm người dời bước trở về Nguyệt Lâu.
Đương nhiên, cả hai ông cháu đều rối rít cảm ơn, tuy rằng đáy mắt không lui được ưu sầu nhưng cả người cũng nhẹ nhàng tự tại hơn.
Và trước khi đi, Đông Phương Thắng Hà còn giao cho Mạc Túc một chiếc nhẫn trữ vật có hơn hai mươi lập phương, chứa đầy kim ngân châu báu, và vài lọ thuốc giá trị vạn kim.
Không chỉ trả hết số nợ hai ngàn sáu trăm vạn lượng, mà hắn còn tặng thêm lên các thứ khác, giá trị cộng lại cũng hơn ba ngàn vạn lượng.
Mạc Túc nhận lấy, trong lòng âm thầm vui vẻ, không tốn một đồng một hào, thế nhưng đổi lại ân tình lớn từ Đông Phương gia tộc, nàng lần này quả thật là kiếm lời lớn.
Nhưng mà ngẫm lại hai lần bút tích nàng quy đổi năng lực thiên phú cho [Diễm Châu] nàng lại bùi ngùi nuối tiếc.
Số tài sản này cũng chỉ như muối bỏ biển, một phần mười để quy đổi còn chưa tới.
Nếu có người nghe được tiếng lòng của Mạc Túc, khẳng định sẽ tức đến hộc máu.
Ba ngàn vạn lượng hoàng kim là bút tích lớn, ngay cả trung thượng gia tộc còn phải thèm nhỏ dãi, ngươi thế nhưng còn chê nó ít ỏi!?
Nhưng mà, khẳng định là không ai nghe được.
Trong lúc đoàn người Mạc Túc phản hồi đường cũ trở về, thì ở Nguyệt Lâu lúc này, hai tỷ đệ Đế Thanh Hàn, Đế Cửu Diên đã đứng ngồi không yên, như ngồi trên lửa nóng.
"Trời đã khuya rồi, sao đại tẩu còn chưa trở về nhỉ? Không phải đã xảy ra chuyện gì đi?" Đế Thanh Hàn hai tay gộp lại chà xát, mày nhíu lại dường như có thể kẹp chết một con ruồi.
Bốp!
Đế Cửu Diên một cái tát chụp vào đầu hắn, hung tợn nói:
"Nói quái gở cái gì vậy chứ? Bọn họ đi địa phương là Đông Phương gia tộc, ai có can đảm xuống tay được chứ. Hơn nữa, thực lực của nàng cũng chẳng phải dạng vừa. Sao có thể có chuyện gì được."
"Vậy sao lâu như vậy rồi còn chưa về? Ăn một bữa cơm thôi mà, hai giờ đồng hồ là giải quyết xong. Cũng không có khả năng ngủ lại ở đó đi?" Đế Thanh Hàn lầm bầm lầu bầu, cả người có chút táo bạo.
"Nhất định là có việc gì đó khiến cho trễ nãi, chứ dựa theo tính tình của Mạc cô nương, nàng không có khả năng dễ dàng ngủ lại nhà người khác. Thiên Nguyệt Thành là quê hương của nàng mà nàng còn phải ở trọ Nguyệt Lâu thì ở nơi nào được." Bạch Phong Hoa đứng ở một bên, hỗ trợ phân tích.
Nàng cảm giác rõ rệt, từ khi chính mình cai rượu, năng lực nhạy bén của năm xưa rốt cuộc trở về rồi. Chỉ số thông minh cũng tại tuyến, không còn mơ màng hồ đồ nữa.
"Vạn nhất người của Đông Phương gia thịnh tình quá mức, nàng không chống cự lại được thì sao đây?" Đế Thanh Hàn không thể không nghĩ nhiều, càng nghĩ càng lo sốt vó. Đặc biệt là địa phương kia còn có một tình địch đáng gờm của đại ca nhà mình.
Kiên quyết, không thể để hai người bọn họ ở chung một mình.
"Sẽ không đâu! Chúng ta lại chờ một chút đi!" Đế Cửu Diên đưa ngón tay xoa mi tâm, tự an ủi mình nói.
Ba người như đứng đống lửa như ngồi đống than chờ đợi.
Hơn nửa giờ sau, ba người rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tiếng bước chân và mở khóa cửa từ phòng bên cạnh.
Đế Thanh Hàn ló đầu ra chào hỏi:
"Hi, Mạc cô nương, các ngươi về trễ vậy!?"
Hai đứa nhỏ thấy hắn thì nhanh chóng cười híp mắt, ngọt ngào kêu gọi:
"Hàn thúc thúc, thúc chưa ngủ sao?"
Đế Thanh Hàn cười ngây ngô, gãi đầu nói:
"Chưa, đợi các ngươi về á!"
Mạc Cửu và Mạc Nhất âm thầm nhìn nhau, cảm thấy tên này cũng quá nhiệt tình rồi. Càng quan trọng là, ánh mắt của hắn khi nhìn về hai đứa nhỏ càng ngày càng lửa nóng.
Tên này không phải là có ý đồ muốn bắt cóc đi???
Hai người âm thầm cảnh giác nhìn hắn.
Mạc Túc nhướng mày nhìn qua, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý mà chỉ mình nàng mới hiểu được, nàng nhếch khóe môi nói:
"Hàn công tử thật là người nhàn rỗi, hình như ngươi quên mất ngươi còn rất nhiều việc phải làm nhỉ?"
Đế Thanh Hàn cả người cứng đờ, ánh mắt có chút chột dạ, né tránh nói:
"Ha hả! Trời cũng khuya rồi, thấy các ngươi về ta cũng an tâm. Thôi ta đi ngủ sớm nha. Ngày mai lại gặp."
Nói rồi, hắn rụt đầu trở về trong nhà, y hệt như là con rùa rụt đầu trở về trong mai.
Mạc Túc thấp thấp cười thầm, trước khi bước vào phòng thì nói vọng lại:
"Ngủ ngon! Nhưng nhớ sáng dậy sớm pha trà hiếu kính lão đại là ta đó."
Mạc Cửu phốc một cái cười ra tiếng, thay Đế Thanh Hàn điểm một loạt sáp.
"Hàn thúc thúc thật là ngây thơ đáng yêu!" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng đồng thời ngửa đầu cảm thán.
Còn Mạc Nhất thì vẫn diện than như thường, nhưng mà nếu nhìn kĩ, sẽ phát hiện khóe mắt của hắn co giật theo biên độ nhẹ.
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng đi qua, đoàn người Mạc Túc cũng trở về phòng, sau đó nghỉ ngơi.
Lại một ngày mới tiến đến, vẫn là một buổi sáng gà bay chó sủa. Đoàn người ăn điểm tâm ở đại sảnh, sau đó mênh mông cuồn cuộn tiến về quảng trường thành Bắc thiên môn.
Lam Tử Hàn vẫn làm nhiệm vụ xoát vé ghi danh sách ở cửa, từ lần đầu tiên ngượng ngùng xoắn xuýt, thì mấy hôm nay khi gặp Mạc Túc, hắn đều có thể bình thản mà đối mặt.
Đồng thời trong lòng hắn hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng thật là Nguyệt Vô Song, thì dựa vào giao tình với Lam Tiểu Niệm năm xưa, có lẽ nàng sẽ không ghi hận Lam gia.
Đến nỗi Nguyệt Vũ Đình? Là do nàng ta không biết điều, ngoan cố xé rách mặt, vậy thì sống chết của nàng, có liên quan gì đến Lam gia của bọn hắn nữa đâu.
Tuy rằng gia gia hiện tại bị cách chức, nhưng đỡ phải vướng vào vòng tranh đấu rối loạn này, lão nhân gia mỗi ngày còn nhàn rỗi uống trà chơi cờ tướng, sinh hoạt quá an nhàn tự tại.
Cho nên, hắn cũng không lại trưng sắc mặt cho Mạc Túc xem, hai bên gặp nhau cũng chỉ gật đầu, không mặn không nhạt.
Đoàn người tiến vào quảng trường, trước tiên là gặp gỡ huynh muội Yến Thừa Diệu, Yến Minh Ly đứng chờ sẵn ở nơi đó. Cho dù Mạc Túc đã sớm nói rõ hai người không cần đón nàng, thế nhưng bọn họ vẫn một mực kiên trì. Mạc Túc cũng không biết nói gì hơn.
Đương nhiên, tình địch gặp nhau là hết sức đỏ mắt, một bên là huynh muội họ Yến, một bên là tỷ đệ họ Đế. Hai bên gặp nhau đều cho đối phương ánh mắt nóng bỏng như lửa, phảng phất muốn thiêu rụi đối phương.
Mạc Nhất, Mạc Cửu trong lòng dám khẳng định, nếu không có chủ tử nhà mình đứng ở giữa, bọn họ tuyệt đối sẽ đánh lên tới.
Cục diện vì sao sẽ hỗn loạn như thế này đây?
Mạc Cửu thầm nghĩ, ký ức lại hoài niệm về đời trước.
Trả lại chủ tử độc thân vui tính, bất cận nhân tình cho bọn họ đi.
Chẳng lẽ nợ đào hoa của kiếp trước, đều dồn dập kéo đến đòi vào đời này sao?
Mạc Cửu đánh một cái rùng mình, mí mắt quất thẳng tới lông mày, kịch liệt co giật.
Hai huynh muội họ Yến chỉ đến điểm danh, hàn huyên đôi câu thì đi rồi. Nhưng mà, Cầm Thiên Doanh lại đến.
Vị quận chúa này cũng rất có ý tứ, rõ ràng đã thua trận, mất đi tư cách tranh đoạt danh ngạch, thế nhưng nhìn không ra một chút buồn bã ũ rũ hay oán hận, ngày ngày đều chạy đến xem Mạc Túc chiến đấu.
Hai người đều sắp sinh ra tình cảm cách mạng.
"Trận thứ tám trăm bảy mươi sáu, Mạc Túc đấu với Nguyệt Mạn Chi." Giữa lúc đám người mải mê nói chuyện, thì giám khảo lôi đài gõ trống, khàn cổ gào lên một tiếng.
Mạc Túc lại nghe đến một cái tên quen thuộc, không khỏi kinh ngạc nhìn lại.
Nguyệt Mạn Chi? Trên danh nghĩa huyết thống là Nhị tỷ của nàng?
"Khoan đã, ta nghe nói Nguyệt Mạn Chi hai chân có tật, xưa nay không tham gia bất kỳ hoạt động nào, lần này sao lại tiến đến?" Cầm Thiên Doanh gãi tóc, hơi nghi hoặc hỏi.
"Cái gì, nàng ta điên rồi sao? Một kẻ tàn phế đi lên lôi đài, chẳng phải là tìm chết!?" Đế Thanh Hàn không khỏi kinh hô.
Lam Vân đại sư thở dài một hơi, cảm khái:
"Thiên Nguyệt Vương Triều đây là tạo nghiệt gì vậy? Có mấy đứa con gái, thế nhưng đều có tật xấu, Nguyệt Vũ Đình điêu ngoa kiêu ngạo, Nguyệt Thanh Loan đanh đá độc ác, Nguyệt Mạn Chi hai chân thương tật, đáng lẽ Nguyệt Vô Song cũng là châu báu, thế nhưng tạo tác khiến nàng xa mặt cách lòng. Thiên Nguyệt Vương Triều, sắp diệt vong a..." nói những lời này, Lam Vân đại sư nhìn thoáng qua Mạc Túc, muốn nhìn xem nàng có biểu hiện gì, nhưng người sau sắc mặt quá trầm ổn bình tĩnh, không chút nào động dung.
Mạc Cửu nhớ đến cái gì, bỗng chốc bổ sung thêm:
"Còn có một cái lão thất - Nguyệt Vô Ưu. Bất quá, nàng tính tình nhu nhược nhát gan ở trong cung so với chủ tử năm đó còn muốn mờ nhạt."
"Thật là tạo nghiệt!" Mọi người cảm khái nói, ai bảo Thiên Nguyệt Vương Triều quốc lực hùng mạnh, đứng đầu trên tất cả. E rằng những biểu hiện bên ngoài chỉ là giả dối hư ảo, ngầm che lấp đi cái vỏ thối nát mục rỗng bên trong.
Tỷ muội hãm hại, huyết mạch tương tàn, một quốc gia như vậy, diệt vong là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trong khi mọi người nhỏ giọng nói chuyện, thì Mạc Túc đã đạp bộ pháp bay lên đài, khoanh tay chờ đợi.
Không lâu sau, một chiếc xe lăn cũng được hai người hạ nhân hỗ trợ đẩy lên. Người ngồi trên đó mặc một bộ váy dài tím nhạt, tóc xõa ngang vai, sau đầu chỉ vắt một cây trâm ngọc đơn giản. Nữ nhân khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chỉ là nét mặt buồn bã, sóng mắt như hồ thu không gợn sóng, một mảnh trầm lặng yên tĩnh.
Xe lăn là định chế, hai đùi nàng gác lên hai bên phía trước, đầu gối phủ vạt áo rũ xuống, ngang ngực có một miếng gỗ được đóng vuông góc với phía dưới, trên bàn để cố định một cái tráp tròn, bên trong chứa vô số viên cờ trắng đen.
Nguyệt Mạn Chi đặt hai tay trên bàn gỗ, ngẩng mắt nhìn Mạc Túc, bình thản nói:
"Tứ muội, đã lâu không gặp!"
Nhìn thấy người này, ký ức trong đầu Mạc Túc lại tự động giải khóa một phần.
Nguyệt Mạn Chi là số ít người ở Thiên Nguyệt Vương Triều không có thù oán với nguyên chủ. Ngược lại có ơn.
Nguyên chủ bị đánh nằm trên giường nửa tháng, chính Nguyệt Mạn Chi là người mang thuốc đến, hỗ trợ đắp thuốc. Nhưng có lẽ là sợ vạ lây, nên nàng chỉ dám lén lút đến vào đêm khuya không người.
Nguyên chủ bị phạt quỳ, bị bỏ đói cả ngày trời, chính là Nguyệt Mạn Chi làm bộ vô tình đi ngang qua, dắm dúi vào túi nàng một cái màn thầu cho lót dạ.
Điểm đặc biệt nhất trong ký ức, ngày nguyên chủ bị thu hồi thân phận, đuổi ra khỏi hoàng thành, trong người không xu dính túi, cũng chính là Nguyệt Mạn Chi, lén lút chuẩn bị cho nguyên chủ hai bộ đồ nguyên vẹn và một hộp trang sức, để nàng khi ra khỏi thành không đến nỗi lang bạt tứ phương, bị đói chết.
Ký ức về vị Nhị tỷ này rất vụn vặt, cũng rất nhạt nhòa. Bởi vì hai chân có thương tật, nên Nguyệt Mạn Chi đối với ai cũng lạnh lùng, tận lực tránh xa những rắc rối phiền phức. Nhưng có thể là thấy nguyên chủ quá đáng thương, nên nàng nhiều lần ở trong tối tương trợ.
Có lẽ đối với Nguyệt Mạn Chi, những việc làm vụn vặt kia không đáng giá nhắc tới, nhưng đối với nguyên chủ Nguyệt Vô Song, nàng lại coi đó là rơm rạ cứu mạng, trong thâm tâm cũng rất tôn trọng và cảm ơn vị tỷ tỷ xa cách lạnh lùng này.
"Nhị tỷ, chân của ngươi bất tiện, sao lại lên đây làm gì? Ngươi bị ép sao?" Mạc Túc cười khổ một tiếng, quan tâm hỏi.
Khi nói lời này, ánh mắt nàng hơi sắc lẹm mà nhìn qua vị trí trên cao nào đó.
Nguyệt Dao bắt gặp ánh mắt ngờ vực này, trong lòng đổ một hơi, biểu tình trầm xuống.
Thứ đại nghịch bất đạo này, chẳng lẽ cho rằng nàng bắt ép Nguyệt Mạn Chi đi lên chịu chết sao?
Còn Nguyệt Mạn Chi này nữa, không biết tự lượng sức mình hay sao, chân cẳng bất tiện còn muốn xuất hiện xoát tồn tại cảm.
Là ngại Thiên Nguyệt hoàng thất chưa đủ làm trò cười hay sao?
Nguyệt Mạn Chi thần thái bình thản, hơi lắc nhẹ đầu, nhếch miệng nhạt nhẽo nói:
"Không ai bắt ép, là do ta tự nguyện đi lên! Trận đấu của muội với Thiên Doanh quận chúa cho ta rất nhiều linh cảm, nên ta muốn thử sức một chút, mong tứ muội thủ hạ lưu tình."
Mạc Túc nhìn qua đôi chân của Nguyệt Mạn Chi, rồi lại nhìn tráp đựng cờ trên bàn xe lăn, trong lòng có chút hiểu ra.
Nàng không khỏi liếc qua giám khảo đứng ở trên bục, hỏi:
"Giám khảo đại nhân, đối với người có tình huống đặc biệt, quy tắc thi đấu có thể thay đổi hay không?"
Giám khảo vẻ mặt mộng bức, lắp bắp hỏi:
"Thay... thay đổi như thế nào?"
Mạc Túc suy ngẫm ba giây, sau đó búng tay nói:
"Hai chân Nhị tỷ ta bất tiện, nếu vận dụng bộ pháp thì sẽ không công bằng đối với nàng. Như vậy đi, ta không dùng vũ khí, cũng không vận dụng bộ pháp, phân cách hai bên, chính giữa là bàn cờ. Chúng ta chỉ so huyền lực đi đấu cờ. Một ván phân thắng bại! Được sao?"
"Dùng huyền lực đấu cờ? Đây là cách chơi mới lạ à nha." Có người ở dưới đài nghe vậy, hầm hè xoa tay.
"Xem ra nhân phẩm của Nguyệt Vô Song cũng không đến nỗi nào. Có oán báo báo, không liên lụy người vô tội, tính cách thật rạch ròi hào sảng."
"Đúng vậy, từ lúc chiến đấu tới nay, chỉ có Nguyệt Thanh Loan và Chu Hạo là nàng xuống tay nặng. Với những người khác cũng rất lễ độ, điểm đến tức ngăn."
"Người như vậy, thật là kẻ lẳиɠ ɭơ ong bướm, bán rẻ lương tâm hay sao?"
"Nguyệt Mạn Chi hai chân có thương tật, nhưng vẫn can đảm lên đài học hỏi. Phân dũng khí này rất đáng kính nể. Người đặc biệt phải có quy tắc thi đấu đặc biệt. Chúng ta không phản đối thay đổi quy tắc."
"Đúng vậy, từ võ đấu chuyển sang văn đấu, cũng rất thú vị!"
"Đấu cờ bằng huyền lực cũng là một loại thi đấu lành mạnh, nhiệt liệt ủng hộ!"
Dân chúng sôi nổi nghị luận, lực chú ý là khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều đồng ý việc thay đổi quy tắc tạm thời.
Giám khảo thấy tình cảnh này, không dám tự chủ trương quyết định, vì vậy liền nhìn về đài cao, trưng cầu ý kiến.
Nguyệt Dao thật sâu nhìn thoáng qua Mạc Túc, gật đầu đồng ý.
Lúc này giám khảo mới nhẹ nhàng thở ra, gào lên tuyên bố:
"Mạc Túc và Nguyệt Mạn Chi thực thi đấu cờ, lấy lôi đài làm bàn cờ, chỉ cho phép sử dụng huyền lực, một ván phân thắng bại."
Sau khi nói xong, hắn ra lệnh người đi chuẩn bị một bộ cờ trắng cho Mạc Túc, cũng đổi luôn một bộ cờ đen cho Nguyệt Mạn Chi.
Nguyệt Mạn Chi ánh mắt tỏa sáng nhìn thiếu nữ trầm ổn ở đối diện, khóe mắt hơi ươn ướt.
Tiểu cô nương đáng thương ngày nào, rốt cuộc đã trưởng thành, đắp nặn lên một thân bản lĩnh.
"Tứ muội, ngươi biết chơi cờ vây không?" Khóe môi hơi cười, Nguyệt Mạn Chi nhướng mắt hỏi.
"Biết một chút!" Mạc Túc bình thản đáp lời, nhìn không ra sâu cạn.
Không lâu sau, hai bộ cờ đưa lên tới, giám khảo gõ chuông ra hiệu:
"Thi đấu bắt đầu!"