Vũ trụ mênh mông rộng lớn ánh lên vẻ đen huyền xa xăm thần bí, thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia chớp bàng bạc, như muốn cắt phá mảnh hư không này.
Loạn thạch ở không trung bay tứ tung, va chạm nhau phát ra từng tiếng nổ mạnh, tia lửa bắn ra bốn phía, nhưng mà không có qua bao lâu liền quy về bình tĩnh. Những loạn thạch mạnh mẽ va vào nhau rồi cùng nhau hóa thành bột phấn, rải rác ở khắp mọi nơi, dính lên bề mặt của tinh cầu, gieo thêm gánh nặng cho nó.
Không bao lâu sau, không gian bỗng nhiên xuất hiện một chi hạm đội, thân hình bên ngoài của nó giống như một con hùng ưng giương cánh, toàn thân đen tuyền bí ẩn, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm sắc bén.
Hạm đội này chính là Thiết Ưng Hạm uy phong ngời ngời, đánh đâu thắng đó, là ác mộng trong truyền thuyết của trùng tộc.
Trên nóc hạm cắm một lá cờ màu đen, chính giữa có một vòng thái dương màu đỏ biểu hiện cho tiêu chí của quân đội Đế Quốc.
Lúc này, trong phòng bí mật ở tầng cao nhất của hạm đội, nơi cất giữ chiến lợi phẩm của lần nhiệm vụ bí ẩn này. Một viên hạt châu màu đỏ sậm được đặt trên thạch đỉnh giữa phòng, bị một tầng cái chắn bao bọc, khắp nơi trong phòng đều là đầy rẫy cơ quan cùng với thiết bị cảm ứng, canh phòng thập phần nghiêm mật. Nghe nói viên hạt châu này chất chứa toàn bộ tinh hoa của loài người từ xưa cho đến nay, rất bí ẩn cũng rất cổ xưa. Trong đó có một truyền thừa, tựa hồ là thập cấp văn minh truyền lại, khoa học kĩ thuật đã đạt đến đỉnh điểm.
Hiện giờ tinh tế mặc dù đã phát triển tới rồi không thể tưởng tượng độ cao, nhưng cùng thập cấp văn minh so với, liền còn kém xa rất nhiều.
Viêm Tinh Đế Quốc rất coi trọng viên hạt châu này, cho nên không tiếc điều động cả Thiết Ưng Đội đi tìm kiếm và hộ tống trở về.
Bởi vì, Thiết Ưng Đội do một vị cường giả Thần cấp dẫn đội.
Hiện giờ cách Viêm Tinh còn có một khoảng cách, chỉ cần không có ngoài ý muốn, qua hai lần không gian khiêu dược là có thể về tới nơi.
Chính là, trên đời này làm gì có không ngoài ý muốn.
Thân hình hạm đội chấn động một chút, đèn đỏ ở khắp mọi nơi liên tục nhấp nháy, các chiến sĩ quan quân đề lên tinh thần, khuôn mặt nghiêm khắc, tay cầm súng laser chuẩn bị nghênh địch.
Khoang tàu trong phút chốc hỗn loạn lên, tất cả mọi người đều căng thẳng tinh thần.
Tiếng la thất thanh kêu ở khắp mọi nơi.
“Không tốt! Có kẻ đột nhập, mau chóng khởi động hệ thống phòng ngự.”
“Thiết bị vệ tinh mau chóng truy lùng ra mục tiêu, tuyệt không thể để xảy ra sai sót!”
“Tướng quân! Tướng quân, người đâu rồi? Có kẻ đột nhập!”
Lạch cạch! Lộp cộp!
Tiếng thiết bị khởi động cùng với tiếng bước chân dồn dập vang lên không ngừng, tất cả người mặc quân phục đều nhanh chóng chạy lên phòng bí mật ở cao tầng để chuẩn bị tiếp ứng.
Mà lúc này, phía trong phòng bí mật cũng là đèn liên tục lóe sáng, hệ thống phòng ngự đã khởi động, laser pháo quét ngang khắp phòng, liên tục truy tìm mục tiêu bắn ra, một cỗ tiêu hồ khí vị chậm rãi ở xung quanh lan tràn.
Một đạo màu đen bóng dáng bỗng nhiên ở không trung xuất hiện, không hề đem những hàng rào phòng ngự để ở trong mắt, hắn nhanh chóng lách mình đến cái chắn cách điện. Pháo laser không chút lưu tình hướng hắn liên thanh bắn tới. Hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, bàn tay nâng lên xoáy theo một đạo kim sắc năng lượng phóng ra ngoài, đem hỏa cầu laser pháo tiêu diệt ở không trung.
Hắn tiêu diệt xong chướng ngại vật, sau đó lách mình đến trước mặt cái chắn, nắm tay thành nắm đấm, kim sắc quang mang chợt hiện, quyền đầu một kích đấm vào trong cái chắn.
Oanh!
Tiếng vang đinh tai nhức óc truyền đi khắp cả tòa hạm đội, làm cho những chiến sĩ mặc quân phục đồng loạt biến sắc, trong lòng thẳng hô không tốt, hận không thể có cánh lập tức bay đến phòng bí mật ở đỉnh tầng.
Năng lượng tung hoành tàn sát bừa bãi, cái chắn điện xuất hiện vết rạn, vết rạn nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, năng lượng duy trì nhanh chóng ảm đạm xuống dưới, cho đến khi vỡ vụn, lộ ra hạt châu màu đỏ.
Trong mắt lộ ra mừng như điên cùng với bắt buộc phải được kiên quyết, hắn thò tay vào trong, chuẩn bị lấy đi viên hạt châu kia.
Ngay khi tay hắn vừa gần đυ.ng tới hạt châu.
Vụt!
Một đạo mũi tên mang theo khí thế phá nguyệt xuyên xông đến, thẳng ót hắn mà công kích, từ trên người của nó truyền ra lực lượng như muốn xé rách không gian, nơi nó đi qua mang theo từng trận vết rách màu đen tuyền.
Nhận ra nguy hiểm khí tức đến từ phía sau, hắn nhanh chóng lách mình xoay người sang một bên, tay cũng vì vậy mà bỏ lỡ với hạt châu đυ.ng chạm.
Mũi tên kia gặp không trúng đối thủ, liền dừng lại ở ngay không trung, hóa thành từng đạo điểm đen biến mất.
Hắn nhìn đến cái này, tròng mắt khẽ co lại một chút, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm bất hảo.
Chiêu thức này! Khá quen mắt!
Chẳng lẽ là...
Hắn mãnh quay đầu lại, đập vào mắt là một bộ quân phục xanh đen, hai vai trên vạt áo có ba vạch vàng, chính giữa có ba ngôi sao chói lọi rực rỡ. Giữa lúc hắn còn đang giật mình thì người kia đã di dời sang bên trái cách vị trí của hắn năm bước, vừa lúc chặn ngang tầm nhìn của viên hạt châu.
Hắn mở to mắt, mang theo vẻ khó tin, lắp ba lắp bắp kinh hãi:
“Tại... tại sao lại... là ngươi?”
Giọng nói lạnh lùng dường như nổ tung ở bên tai hắn, mang theo một chút trêu chọc hương vị:
“Tiểu chim nhỏ của ta ơi! Chúng ta lại gặp mặt! Ta rất nhớ ngươi nha!”
Lông tơ của hắn toàn bộ dựng đứng, một loại kinh tủng sởn gai óc truyền đến toàn bộ não vực. Toàn thân hắn tê tê dại dại, xương cốt từ trong ra ngoài dường như bị bao phủ trong một mảnh hàn băng.
Sắc mặt tối sầm, hắn gào lên một câu chửi tục:
“Con mẹ nó! Ai là tiểu chim nhỏ của ngươi?”
Chết tiệt, mỗi một lần gặp nàng, hắn đều bị chọc cho tức chết. Cô gái này thật đáng giận.
Còn nữa, ai tới nói cho hắn biết, vị này không phải đang bế quan ở Viêm Tinh sao, sao có thể xuất hiện ở đây được.
Là ai rắp tâm bất lương, báo tin tức giả cho hắn. Có gan đi ra đây, hắn chém chết!
Người đối diện gặp hắn giận dữ chửi thề, tâm tình không tệ, nhướng mày vui đùa:
“Ồ! Tiểu Tước Tước thật là nghĩ một đằng nói một nẻo. Rõ ràng trong lòng nhớ ta muốn chết, bất chấp nguy hiểm cũng muốn đến gặp ta, vậy mà khi gặp lại nói nặng lời, quả thực là đáng yêu đến mức làm ta muốn đem ngươi giam lại, ngày ngày ngắm cho vui!”
Kim Tước giơ tay sờ cánh tay nổi đầy da gà, biểu cảm gần như kiệt quệ muốn khóc.
Mẹ nó, lại ghê tởm hắn nữa!
Nhìn đến người này, hắn đã biết trước kết quả hôm nay thất bại.
Hắn giả lả cười lạnh hai tiếng:
“Muốn giam ta, cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.”
Mạc Túc nhướng mày, khóe môi gợi lên một cái độ cung, âm thanh bất biến nói:
“Bản lĩnh của ta, tiểu Tước Tước không phải không biết, hà tất phải trưng ra bộ mặt dục cầu bất mãn như vậy. Ta không thỏa mãn được ngươi sao?”
Kim Tước đỉnh đầu bốc khói, nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi im miệng, ngươi còn nói câu nữa ta chết cho ngươi xem!”
Rõ ràng hắn chỉ cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, có cần phải bẻ lái ái muội như thế không?
Trinh tiết, danh dự một đời này của hắn đều phải hủy hoại trong tay nàng.
Là ai đồn đãi vị này không hiểu phong tình?
Rõ ràng là tay tài xế già đời lưu manh! Ăn người không nhả xương.
Cả cái tinh tế đều bị bộ dáng kiêu hùng bất khuất, oai phong lẫm liệt của nàng lừa gạt.
Không sai! Vị này chính là vị nữ tướng quân trẻ tuổi nhất của Tinh Tế đạt tới cảnh giới Thần cấp.
Nàng chính là người mang theo Thiết Ưng đội diệt cả một động Trùng Tộc.
Nàng mang theo Thiết Ưng, đánh tan ngoại lai hòng xâm lấn Viêm Tinh, bảo vệ con dân hòa bình tự do.
Nàng là tượng đài bất khuất, là vinh quang của Đế quốc con dân, tất cả mọi người nhắc đến nàng đều là sùng bái kính nể.
Truyền thuyết về nàng còn có rất nhiều!
Chính là, trong mắt hắn nàng chính là một ác ma, tính tình thất thường bất định, một bụng âm mưu quỷ kế, điển hình là tiếu lý tàng đao loại hình.
Tưởng tượng hắn là nổi danh để cho người kinh sợ đệ nhất tinh đạo, thanh danh vang dội toàn bộ tinh tế.
Chỉ là, kể từ ba trăm năm trước, từ lúc nữ nhân này lên làm tướng quân bắt đầu, thanh danh của hắn liền bị đánh vỡ.
Chỉ cần nơi nào có nàng xuất hiện, hành động của hắn phải chú định thất bại, làm hắn hận đến ngứa răng.
Nề hà hắn kĩ không bằng người, mỗi lần gặp đều bị nàng đùa giỡn xoay quanh, nàng vốn dĩ có cũng đủ thực lực, nhưng lại không có bắt hắn đem về đế quốc, mỗi lần đều là cố ý hay vô tình để cho hắn chạy thoát. Dần dần, hắn đều tưởng tượng chính mình là nhỏ yếu chuột nhắt, mà người kia là phúc hắc mèo, đối với hắn chơi trò mèo vờn chuột.
Làm đối thủ hơn ba trăm năm, người kia quả thật chính là khắc tinh của hắn. Cho dù hắn nỗ lực thế nào, cũng vẫn không qua được người kia một đạo khảm.
Mạc Túc nhướng mày, dùng ánh mắt ý bảo: “Ngươi thử chết trước mặt cho ta xem?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, thân hình rất nhỏ lui về phía sau mấy bước, trên mặt cười giả tạo:
“Ha hả, Mạc tướng quân, ta thật chỉ là nói đùa thôi! Ngươi không cần thiết phải bắt ta chứng thực chứ! Ta còn có việc phải làm, đi trước một bước, thứ cho không phụng bồi”.
Đôi mắt không cam lòng nhìn thoáng qua hạt châu, hắn từ trong ngực móc ra một cái hình tròn vật thể, vận dụng năng lượng chuẩn bị đem nó kích hoạt.
Một tiếng cười khẽ vang lên, kèm theo là lãnh thanh giọng nói:
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Tiểu Tước Tước, ngươi cho rằng Thiết Ưng Hạm là nơi nào?”
Mạc Túc thân hình trạm thẳng tắp, quân phục màu xanh ôm trọn dáng người cao gầy của nàng, bóng lưng thẳng tắp đĩnh bạt như một cây trường thương, một đầu tóc ngắn rơi vụn hai bên đầu vai, lộ ra khuôn mặt trái xoan. Tay phải hơi nhúc nhích, một vầng bạch quang chợt lóe mà ra, phóng đến trước mặt Kim Tước.
Bạch quang ở bốn phía dựng lên, đem Kim Tước giam cầm ở trong đó.
“Ngươi...” Kim Tước cầm trong tay hình tròn vật thể, kim sắc lóe sáng một chút rồi ảm đạm trở lại. Hắn mới phát hiện chính mình lại bị người kia giam cầm. Không khỏi trừng mắt phẫn hận nhìn Mạc Túc.
Cảm nhận xung quanh năng lượng, hắn trong lòng cảm thán, chiêu thức không gian phong tỏa của nàng lại tinh tiến rồi.
Ở trong lòng cười khổ một tiếng, hiện tại hắn được xem như là chim vàng bị giam trong l*иg được rồi chứ?
Mạc Túc nhìn không gian phong tỏa, nhìn nhìn chính mình bàn tay, ở trong lòng thở dài, vẫn là chưa đủ mạnh!
Nhìn tên tinh tặc nào đó bị mình nhốt lại, khóe miệng nàng khẽ cong lên một đường cung nhạt nhẽo. Nhờ có người kia, sinh hoạt của nàng mới không đến nỗi vô vị.
Cảm nhận được sau lưng hạt châu kia vẫn còn, Mạc Túc cũng yên tâm xuống dưới, bước chân không khỏi đi về phía trước vài bước.
Chỉ là ngay tại lúc này!
Thân hình của Thiết Ưng Hạm bỗng nhiên chấn động một chút, sau đó nhanh hơn tốc độ tiến về phía trước.
Mạc Túc đứng lại tại chỗ, nhíu nhíu mày, tinh thần lực không khỏi hướng chung quanh lan tràn.
Bên hông bộ đàm rất nhỏ chấn động, Mạc Túc đem nói kề sát miệng “Uy!” một tiếng.
“Tướng quân, ngài ở đâu?” Bộ đàm truyền ra một tiếng nam nhân giọng nói, trong đó pha lẫn một tia vội vàng cấp thiết.
Mạc Túc nhăn mày, nhìn thoáng qua cách đó không xa bị giam ở trong không gian phong tỏa Kim Tước, thanh âm có chút lạnh lẽo hỏi:
“Có chuyện gì?”
Lạch cạch!
Đầu bên kia tựa hồ rất hỗn loạn, lát sau mới có người trả lời, thanh âm sợ hãi nói:
“Không tốt rồi tướng quân! Thiết Ưng Hạm đột nhiên mất đi khống chế, mà phía trước là không gian loạn thạch. Làm sao bây giờ đây tướng quân?”
Mạc Túc nghe vậy, con ngươi co rụt lại một chút, vừa lúc tinh thần lực cũng truyền lại vài bức hình ảnh.
Xung quanh khắp nơi đều là loạn thạch, không gian tối đen hắc ám, Thiết Ưng Hạm bởi vì mất đi khống chế mà nơi nơi xông loạn, đâm vào những cái đó cự thạch.
Oành! Oành! Oành!
Đinh tai nhức óc tiếng vang không ngừng ở bên tai vang lên, thân thuyền cũng vì vậy mà chấn động mãnh liệt, nghiêng ngả lảo đảo. Cự thạch không ngừng va đập vào thân thuyền, nề hà Thiết Ưng Hạm bên ngoài có một tầng rắn chắc tài liệu, cự thạch vì vậy mà bị bắn ngược trở về.
Chính là, nơi này không phải trên đất liền mà là không biết tên vũ trụ. Cự thạch bị bắn ngược không ngừng va chạm vào cái khác loạn thạch, giống như quân cờ domino liên tiếp nổ tung.
Tia lửa lóe lên bốn phía, vũ trụ sâu thẳm bỗng nhiên dâng lên từng trận gió xoáy, loạn thạch xung quanh bị một cỗ hấp lực xoắn lại cùng nhau, tạo thành to lớn lỗ đen lốc xoáy.
Quá trình diễn ra chỉ mất vài phút, đến khi Mạc Túc phát hiện ra thời điểm đã chậm. Thiết Ưng Hạm bị một luồng hấp lực hút vào lỗ đen kia.
Thân thuyền chấn động kịch liệt, Mạc Túc sắc mặt nháy mắt khó coi lên, nàng nhanh chóng đối với bộ đàm trung hạ đạt một mệnh lệnh:
“Tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi cương vị, chạy nhanh tập trung đến trung ương thân thuyền, nhanh!”
Tút! Tút! Tút!
Nàng vừa mới nói như vậy xong, đầu bên kia bộ đàm bỗng nhiên mất đi tín hiệu. Trong lòng không khỏi có chút lo lắng, bọn họ có nghe được nàng nói hay không?
Kim Tước ở trong không gian phong tỏa, vốn dĩ đang nghĩ cách làm như thế nào mới thoát khỏi tòa l*иg giam này. Bất chợt nhìn thấy người kia thay đổi sắc mặt. Hắn trong lòng cũng đi theo trầm xuống.
Vị kia nổi tiếng là mặt than tu la, cho dù một tinh cầu ở trước mặt nàng nổ tung, nàng cũng sẽ không mảy may đổi sắc.
Chính là hiện tại, hắn thấy rõ ràng trên mặt nàng hiện lên một mạt lo lắng thần sắc.
Rốt cuộc là vì chuyện gì, khiến cho vị kia lộ ra biểu tình này!
Không hiểu sao, trong lòng hắn dâng lên một luồng dự cảm bất hảo.
Bên ngoài, Thiết Ưng Hạm chấn động càng lúc càng kịch liệt, Mạc Túc dồn hết tinh thần lực, đem toàn bộ thân thuyền bao phủ ở bên trong. Mắt thấy hấp lực càng lúc càng lớn, Thiết Ưng Hạm bị hút vào loạn thạch gió lốc.
Não vực một mảnh trướng đau, Mạc Túc khóe miệng tràn ra máu tươi, rốt cuộc trước mắt tối sầm, chống đỡ không nổi mà ngã xuống dưới.
Cùng lúc đó, Thiết Ưng Hạm cũng hoàn toàn bị lỗ đen cắn nuốt. Thời khắc cuối cùng, nếu có người ở đây, sẽ chỉ nhìn thấy một mảnh hồng quang nổ tung, như pháo hoa sáng lạn, thắp sáng vũ trụ vốn dĩ tối đen này.
Ba tháng sau, Viêm Tinh Đế Quốc truyền ra một tin tức làm cho người ta hãi hùng khϊếp vía.
Danh chấn tinh tế Thần cấp cường giả nữ tướng quân, nhận nhiệm vụ hộ tống thập cấp văn minh di lưu trở về đế quốc, trên đường tao ngộ không gian gió lốc, rốt cuộc bỏ mình, Thiết Ưng Đội cũng đi theo đó biến mất.
Từ đây, tinh tế truyền kỳ ngã xuống, làm người ta tiếc hận không thôi!