Sáng sớm tinh mơ, Liên phu nhân cùng Liên lão gia đã hấp tấp chạy lên phòng Vân Yến, cẩn thận mở cửa ra, hé nhìn qua khe cửa.
Vân Yến vẫn đang tháo đống băng gạc mà đám bác sĩ nhà họ Liên băng cho mình, nghe thấy tiếng động ở cửa, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy vợ chồng Liên gia đành kêu một tiếng, "Bố mẹ, có chuyện gì sao ạ?"
Liên phu nhân vừa nhìn thấy cô đã hốt hoảng chạy vào, hai tay giữ chặt tay của Vân Yến không cho cô tiếp tục hành động của mình.
"Bé cưng! Tại sao con lại gỡ băng gạc ra hết vậy? Không được, không được, mau bỏ tay con ra ngay đi."
Liên lão gia gật gật đầu nhưng không dám mở miệng nói bừa nữa, ông sợ mình lại như hôm bữa lỡ miệng nói ra những lời khiến cho bé cưng nhà ông đau lòng.
Vân Yến cảm thấy nặng đầu, đây là một chiếc cha mẹ quá cưng sủng con cái.
"Mẹ, chân con chỉ bị xước ngoài da một chút mà thôi, mẹ không cần lo, với cả con phải tháo băng ra để lát nữa đi mua thêm vài thứ còn thiếu nữa."
Liên phu nhân ôm chặt tay cô, đôi mắt óng ánh nước mắt vì đau lòng, "Bé cưng còn giận mẹ phải không? Bé cưng à, con cần gì hay thèm chocolate thì cứ để mẹ và bố lo hết nhé."
Liên lão gia liên tục gật đầu, không khác gì con lật đật.
Vân Yến vuốt vuốt mặt, đành dùng hết mọi lời lẽ để thuyết phục hai người và tháo đống băng gạc vướng víu này ra.
Ha hả, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ bố mẹ không cho ra khỏi nhà để ra trận.
___
Vương Âm ngồi ở phòng khách nhà họ Liên, trên tay là hai đóa hoa sặc sỡ xinh đẹp, nhìn thấy thiếu nữ đang từ trên lầu đi xuống, hắn vui vẻ kêu một tiếng:
"Liên Tích!"
Thiếu nữ mặc bộ váy tím nhạt đơn giản, tóc nâu được thắt thành hai bím tóc giản dị, trông vô cùng thanh lịch tinh tế, thiếu nữ vừa nhìn thấy Vương Âm liền trợn mắt, quay ngoắt người lại định lên phòng.
"Ê này này, Liên Tích kia, hôm qua là tôi đưa cậu về đó, tự nhiên hôm nay lại lạnh lùng vậy hả?" Vương Âm bĩu môi.
"Ồ, cảm ơn về chuyện hôm qua nha." Vân Yến ngưng lại một chút, sau đó lại bước đi.
"Ê ê ê đừng lên phòng lại chứ, xuống đây mau, tôi có cái này hay lắm muốn cho cậu xem này Liên Tích."
Vân Yến nể tình người này hôm qua đưa cô về nhà đành đi xuống.
Vừa ngồi vào ghế, Vương Âm đã đưa đến trước mặt cô hai bó hoa, một bó hoa Lưu Ly và một bó hoa Oải Hương.
Cô chợt nheo mắt, như suy nghĩ đến thứ gì đó.
"Hôm nay cậu dở trò khùng điên gì vậy? Tự nhiên lại tặng hoa cho tôi?" Vân Yến nhếch môi, thằng nhỏ Vương Âm này tuy tốt bụng nhưng rất lắm chiêu trò, ai biết nó sẽ bỏ gì trong hoa đâu.
Vương Âm đập vai cô một cái, tức giận giải thích, "Không phải tôi tặng cậu, là anh hai tặng, anh Thừa Vũ đó."
Vương Thừa Vũ?
Quả nhiên là tình đầu, ngay cả loài hoa nguyên chủ thích cũng vẫn còn nhớ kỹ.
Hoa cũng tặng cả hai bó.
Mà cả hoa bó đều có ý nghĩa rất độc đáo.
Một tình yêu chung thủy, dù trải qua bao nhiêu đau khổ nhưng mãi mãi không thể quên được nhau?
Ý muốn kêu nguyên chủ chờ anh ta ly hôn nhỏ Liên Kỳ rồi sẽ cưới nguyên chủ à?
Thứ thần kinh.
Vân Yến trong lòng vẫn đang chăm chủ chửi mắng Vương Thừa Vũ nhưng ngoài mặt lại không có chút biểu cảm làm cho Vương Âm có chút lo lắng.
Vương Âm tất nhiên là lo cho cô rồi, ý nghĩa của mấy thứ hoa hòe này, hắn, Liên Tích và Vương Thừa Vũ đều hiểu rõ, năm xưa cả ba còn thuộc câu lạc bộ thiên nhiên nữa.
Vì Liên Tích rất thích hoa mà Vương Thừa Vũ đã kéo Vương Âm theo để cả ba cùng học ngôn ngữ của các loài hoa.
Nhìn thấy lẫn trong bó hoa có một tấm danh thϊếp màu đen, Vân Yến liền cầm lên đọc, nội dung của tấm danh thϊếp thật sự làm cô muốn đánh người rồi.
"Vương Âm! Cậu đã nói bậy bạ gì với Vương Thừa Vũ rồi?" Vân Yến giật mi mắt, tay nhéo lỗ tai của Vương Âm.
Vương Âm còn chưa hiểu gì đã bị ăn hành, hắn ấm ức nhìn cô, "Cậu chưa nói gì đã nhéo tai tôi là sao chứ, phải nói rõ ràng..."
"Ai què hai chân hả? Cậu dám nói bậy với Vương Thừa Vũ là tôi bị què hai chân à? Ảnh hưởng đến khả năng di chuyển à?" Vân Yến nhịn không được mà dùng thêm một phần sức.
Vương Âm từ xưa đã là một cái loa phát thanh của trường, của lớp, của dòng họ... Và tất cả những gì hắn nói ra đều được phóng đại đến một mức độ nhất định.
Tất nhiên ngay cả vụ việc mà hôm trước nguyên chủ bị rơi vào hồ cũng bị con ngoan - Vương Âm kể lại cho Vương phu nhân, rồi vô tình lại bị thủ hạ của Vương Thừa Vũ nghe thấy, thế nên khi biết hôm nay là ngày Vương Âm sẽ đi thăm cô, hắn liền nhờ Vương Âm đưa cho cô hai bó hoa này.
"Tôi không có nói gì hết mà Tiểu Tích!" Vương Âm đáng thương phản bác, ánh mắt lấp lánh nhìn cô cầu tha tội.
"Cậu mà không nói gì thì tôi liền nhận cậu là cha tôi." Vân Yến cười khẩy.
Vương Âm: "..."
"Được rồi, đi đi, mau đi cùng tôi đến chỗ này." Vân Yến trợn mắt nhìn bộ dạng căng thẳng cực kì của Vương Âm, vứt hai bó hoa lên bàn, tay vẫn nắm lấy tai hắn kéo đi.
"Ây ây ây Liên Tích tiểu tiên nữ, đại nữ thần, mỹ nhân, nhẹ tay một xíu đi." Vương Âm khóc thét đi theo.
Từ khi nào Liên Tích bé nhỏ chân yếu tay mềm của hắn lại hung dữ như thế này rồi?
Huhu, tiên nữ nhỏ yêu hoa ngày xưa úa tàn rồi!
_____
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến hôm tổ chức buổi tiệc chào mừng Đại tiểu thư Liên Tích trở về nước, mấy đại gia tộc trong nước được mời đến, và tất nhiên cũng có cả Vương gia.
Cả Liên gia tưng bừng náo nức, nhưng bây giờ vẫn là thời gian chuẩn bị buổi tiệc, vì là buổi tiệc của Liên Tích, vì thế mà Liên Kỳ với tư cách là Nhị tiểu thư cũng phải đến sớm cùng Vương Thừa Vũ để chào hỏi Liên Tích trước.
Vân Yến từ sáng sớm đã bị Liên phu nhân kéo đi trang điểm, lại chồng lên người một bộ váy màu vàng nhạt trễ vai nặng nề, phần ngực điểm vài viên pha lê trong suốt, phần eo ôm sát làm nổi bật lên chiếc eo nhỏ xinh của cô, tay áo làm bằng vải voan khiến cho cánh tay trắng nõn của cô tăng thêm cảm giác mềm mại.
Vì muốn tôn vẻ đẹp tự nhiên của cô, thợ trang điểm cũng không làm quá lố, chỉ đánh một lớp nền mỏng và kẻ một chút chân mày, má hồng và tô son đỏ pha chút cam.
Mái tóc nâu dài qua hông được xõa ra, uốn một chút nơi đuôi tóc, thợ trang điểm tuy là nữ nhưng cũng không thể cưỡng lại sức hút của vẻ đẹp chỉ thuộc về nữ thần này.
"Này cô, xong rồi thì tôi đi nhé?" Vân Yến bị thợ trang điểm nhìn chằm chằm cũng không hoảng sợ, chỉ bình tĩnh đề nghị.
"À xong rồi, xong rồi." Thợ trang điểm giật mình, cười cười đáp.
Vân Yến gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng bước qua nơi thử giày, chọn một hồi, ruốt cuộc cô cũng chọn được đôi giày cao gót màu trắng đơn giản nhưng lại vô cùng sang trọng.
Đã chuẩn bị xong phần hình thức bên ngoài, Vân Yến liền bước ra ngoài phòng khách cho Liên phu nhân ngắm nghía.
"Bé cưng thật xinh đẹp nha! Hôm nay bé cưng sẽ là người tỏa sáng nhất đó bé cưng à! Quả nhiên là tiểu công chúa Liên gia mà!" Liên phu nhân vỗ tay hoan hô, liên tục khen ngợi cô.
"Đúng vậy." Liên lão gia gật đầu, vỗ tay theo vợ.
Liên phu nhân chợt nhớ đến thứ gì đó, thì thầm nói với người làm bên cạnh mình, người đó lắmg nghe sau đó liền rời đi.
Khoảng năm phút sau, người đó quay lại, trên tay là một hộp trang sức bằng gỗ tinh tế, Liên phu nhân cầm lấy nó, nhẹ nhàng mở ra, bên trong có một sợi dây chuyền làm bằng vàng trắng cùng một chiếc nhẫn đính đá Sapphire.
Vân Yến nheo mắt, thứ này là quà cưới của Liên lão gia cho Liên phu nhân ngày xưa, nếu như bà ấy đã trao tặng lại cho nguyên chủ, tức là... muốn nguyên chủ có thể kiếm một chàng rể trong đêm nay.
"Bé cưng mau lại đây, mẹ đeo cho bé cưng nha." Liên phu nhân rất vui vẻ, nhanh chóng đeo lên người cho cô.
Vân Yến cam chịu cười trừ.
Bây giờ có thể đưa nguyên chủ quay lại không?
Dù gì cô cũng không phải nguyên chủ, cũng không thể nào nói với Liên phu nhân rằnh mình yêu chocolate đến chết đi sống lại được.
[Nguyên chủ trợn mắt với suy nghĩ của nhiệm vụ giả số 000.]
Vân Yến: "..."
Cô thì hay rồi.
"Ê 000, tại sao nguyên chủ lại có thể bày tỏ cảm xúc suy nghĩ các kiểu vậy?" Vân Yến réo tên 000.
"Linh hồn lực của nguyên chủ nhiều, công đức cũng nhiều, thế nên cô ấy bỏ ra những thứ đấy để có thể trực tiếp xem quá trình nhiệm vụ giả hoàn thành nhiệm vụ và góp ý một chút." 000.
"Nói chung cô ấy là khách hàng vip, cô cẩn thận một chút." 000 sau khi phổ cập kiến thức cho cô liền tiện nhắc nhở.
"Biết rồi." Vân Yến vừa cầm lấy chocolate ở bàn bên cạnh, chưa kịp xé ra đã bị Liên phu nhân giữ lại.
"Bé cưng, ăn chocolate sẽ bị dính răng đó, Liên Kỳ và Vương Thừa Vũ sắp đến rồi, con phải chào hỏi hai đứa nó nữa chứ." Liên phu nhân ôm ôm Vân Yến bày tỏ tình yêu thương cùng cực.
Vân Yến nhìn thanh chocolate bị đặt lại chỗ cũ, tự an ủi lòng mình.
Khổ trước sướиɠ sau.
Khổ trước sướиɠ sau.
Khổ trước sướиɠ sau.
Khổ trước sướиɠ sau.
...
Trong tiếng nhắc nhở của Liên phu nhân, cửa phòng khách mở ra tạo nên một tiếng động không quá to, nhưng cũng đủ để cho mọi người biết rằng có người vào.
"Chào cha, chào mẹ, chào chị, con là Thừa Vũ, đến đây để chung vui cùng cả nhà."