Âm Dương Tạo Hóa Kinh

Chương 30: Cung Trang ᛕích Ŧhích

Lâm Nhược Yên đỏ mặt thẹn thùng.

- Vũ nhi, con làm gì thế hả?

Hồ Nguyên Vũ không trả lời, hai tay lột váy của nàng xuống tới đầu gối, , bờ mông trắng ngần căng tròn lộ rõ trong không khí, chỉ còn chừa lại một cái qυầи ɭóŧ màu tím nhỏ xíu không đủ che đậy khu rừng huyền bí kia.

- Nhược Yên!

Hồ Nguyên Vũ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, khó có thể nhẫn nại, hai tay không khỏi đè lưng Lâm Nhược Yên xuống.

Hồ Nguyên Vũ chồm người lên, tay thuận thế luồn vào trong vạc áo, trực tiếp cầm một bầu ngực đầy đặn trắng nõn, đồng thời cưỡng chế công chiếm đôi môi của nàng, đầu lưỡi rất nhanh liền xông vào trong miệng, tùy ý càn quét.

Cái lưỡi đinh hương của Lâm Nhược Yên bị Hồ Nguyên Vũ hút, cũng kìm lòng không được ám độ hương tân, hai cái đầu lưỡi không ngừng quấn quanh xoay tròn.

Mông ngọc cao cao nhếch lên, vẻn vẹn chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ nhỏ đơn bạc che lấp, khe rãnh thấp thoáng kia để cho Hồ Nguyên Vũ nhìn mà nước miếng chảy ròng, hai tay ôm lấy eo thon mềm nhẵn, bởi vì đã không có quần áo cách trở, cảm giác thân thể trực tiếp tiếp xúc càng làm Hồ Nguyên Vũ vui vẻ thoải mái.

Hồ Nguyên Vũ một tay bóp mông ngọc của Lâm Nhược Yên, tay kia dò xét đến trước ngực xoa lấy bầu vυ', côn ŧᏂịŧ cách lớp vải mỏng, không ngừng ma sát lấy âʍ ɦộ của Lâm Nhược Yên.

Bị Hồ Nguyên Vũ cao thấp giáp công, Lâm Nhược Yên cảm thấy thân mình như dần dần hòa tan, bầu ngực trở nên càng thêm kiên quyết, bành trướng, u cốc lại tràn ra ái dịch, toàn thân dâng lên kɧoáı ©ảʍ kỳ diệu, du͙© vọиɠ lại từ đáy lòng dâng lên.

Lâm Nhược Yên gắt gao cắn răng, không để cho mình phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng Hồ Nguyên Vũ như có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng, dùng côn ŧᏂịŧ không ngừng đâm vào nàng ngọc môn, trong u cốc chảy ra suối nước róc rách, lập tức thấm ướt qυầи ɭóŧ, làm cho nàng nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.

Tuy thanh âm của Lâm Nhược Yên rất nhỏ, nhưng nghe được tiếng rêи ɾỉ này, lại làm Hồ Nguyên Vũ vui vẻ, hai tay của hắn nâng bờ mông của Lâm Nhược Yên lên, tay vạch qυầи ɭóŧ qua một bên, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay âʍ ɦộ ướt đẫm đâm vào.

Thân thể Lâm Nhược Yên run lên:

- Vũ nhi…

Lâm Nhược Yên như nói mê, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ, gương mặt đỏ bừng, bộ ngực theo thân thể nàng vặn vẹo mà như sóng nước nhộn nhạo lắc lư, mông ngọc vểnh lên cũng không khỏi theo tiết tấu của Hồ Nguyên Vũ mà phập phồng.

Nhìn Lâm Nhược Yên xuân tình tràn lan, Hồ Nguyên Vũ cảm xúc bành trướng, côn ŧᏂịŧ không ngừng ra vào trong khe âʍ ɦộ ấm nóng chật chội của nàng.

Thân thể Lâm Nhược Yên run lên bần bật, hơi thở dồn dập, cộng với tiếng nhép nhép… bạch bạch, làm cả gian phòng tràn đầy dâʍ ɭσạи.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại truyền đến, Hồ Nguyên Vũ chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên đầu, trong miệng phát ra tiếng hò hét, côn ŧᏂịŧ dùng sức đẩy về phía trước!

Côn ŧᏂịŧ của Hồ Nguyên Vũ đâm thẳng vào tử ©υиɠ của Lâm Nhược Yên, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều được bắn vào...

- Ah…

Lâm Nhược Yên cảm giác sảng khoái như hồng thủy vỡ đê. nàng giống như thuyền nhỏ ở trong kinh đào hãi lãng, theo sóng gió dập dờn.

Toàn thân Lâm Nhược Yên run rẩy, hạ thể bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi lấp đầy, thoải mái nói không nên lời, thân thể yêu kiều mềm nhũn, cả người co quắp ngã xuống giường, Hồ Nguyên Vũ cũng ngã xuống theo, lần này hai người rất ăn ý không hề vận chuyển Âm Dương Tạo Hóa Kinh song tu, mà chỉ giao hoàn bình thường.

Một lúc lâu sau, Lâm Nhược Yên mới hồi phục lại, khuôn mặt vẫn đỏ như táo chín, hơi thờ còn có chút dồn dập.

Nàng nhìn nhi tử nằm bên cạnh, tức giận cốc đầu hắn một cái, mắng:

- Con đó, làm cái gì mà như ma đói vậy hả? Người ta vừa mới mặc y phục xong, bây giờ lại phải mặc lần nữa?

Hồ Nguyên Vũ hôn lên má nàng cái chụt.

- Ai bảo Nhược Yên của ta hấp dẫn như thế làm chi, ta chịu không nổi.

Lâm Nhược Yên trừng mắt hờn dỗi:

- Lại dám gọi mẫu thân bằng tên, không biết trên dưới, đáng đánh.

Trong lòng Hồ Nguyên Vũ cười thầm, nàng có phải mẫu thân của ta đâu, bất quá ngoài miệng lại không nói vậy, hiện tại còn không phải lúc.

- Lúc trước ai đồng ý chứ, giờ lại chối sao?

- Thϊếp không biết, tại chàng hết đó.

Nghe Lâm Nhược Yên xưng hô như vậy, Hồ Nguyên Vũ cực kỳ vui sướиɠ, biết nội tâm của nàng đã hoàn toàn chấp nhận mình, không khỏi ôm nàng chặt hơn.

Lâm Nhược Yên hạnh phúc rúc vào trong ngực hắn, cảm nhận hơi ấm trên người nam nhân của mình.

Trước đây cuộc sống nàng rất vô vị, ngoại trừ chăm sóc con cái chính là tu luyện, mười mấy năm qua đều là như vậy.

Có lẽ vì quá gần gũi con, nên tình cảm giữa hai người cực kỳ thân thiết, nhưng đó cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở tình mẫu tử.

Khi biết hắn vì nàng mà liều mạng tu luyện, dẫn tới tu vi phản phệ trọng thương, lòng nàng quả thật như chết đi sống lại, chỉ mong người nằm trên giường là mình mà không phải nhi tử.

Cũng trog hôm ấy, nàng biết được bí mật to lớn kia, dẫn tới tình cảm mẫu tử của nàng từ từ chuyển biến mà nàng không hề hay biết.

Cuối cùng nàng lại thành nữ nhân của hắn, được hắn yêu thương, nâng niu, làm cuộc sống hiện tại của nàng tràn đầy màu hồng, cho dù đây chỉ là một giấc mơ, nàng cũng muốn mơ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại



Một canh giờ sau, Lâm Nhược Yên mới rời khỏi phòng của Hồ Nguyên Vũ, nàng còn phải trở về củng cố cảnh giới, hôm nay là vì tế tự, nàng sợ nhi tử đi một mình thiệt thòi, mới không thể không tạm dừng lại mà thôi

Sau khi Lâm Nhược Yên rời đi, Hồ Nguyên Vũ vẫn nằm trên giường, dư vị cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, mẫu thân không hổ là mỹ nữ thứ hai trên Mỹ Nhân Bảng, quả thực là khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc đến tận xương.