Âm Dương Tạo Hóa Kinh

Chương 14: Chinh Phục Lâm Nhược Yên (1)

Lâm Nhược Yên nhìn Hồ Nguyên Vũ thản nhiên cười, bách mị lan tràn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ trêu tức nói:

- Coi như con có lương tâm, còn biết không để ý sống chết đột phá, quyết lấy lại quyền lợi cho ta!

Hồ Nguyên Vũ thế mới biết, nguyên lai khi còn bé “mình” là như thvậy, nhìn bầu vυ' thánh khiết của Lâm Nhược Yên, hắn không khỏi chảy nước miếng:

- Mẫu thân, cho con bú được không.

- Tiểu bại hoại, rốt cục thừa nhận rồi sao? Ta biết con rất muốn bú...

Lâm Nhược Yên cười khanh khách, bộ ngực theo tiếng cười cao thấp phập phồng, ở trên không trung kéo lê từng đường vòng cung duyên dáng, nàng nhìn Hồ Nguyên Vũ, trong mắt không che dấu được vẻ đắc ý.

- Mẫu thân?

Hồ Nguyên Vũ rốt cuộc chịu không được hấp dẫn, ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn.

Thân thể Lâm Nhược Yên run rẩy, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.

Hồ Nguyên Vũ chăm chú ôm lấy Lâm Nhược Yên, đẩy tay nàng ra, tay trái bắt lấy một bên ngực, ra sức xoa bóp lên, khiến cho bộ ngực mềm mại của nàng không ngừng biến hình, tay kia thì ở trên eo bụng chơi đùa, ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non:

- Mẫu thân! Thân thể của người đẹp quá, thật ngọt!

Khuôn mặt của Lâm Nhược Yên đỏ ửng, đỏ như muốn nhỏ ra huyết, nũng nịu thở gấp nói:

- Chán ghét, ngươi cái tiểu bại hoại này, chỉ biết khi dễ mẫu thân.

Bỗng dưng thân thể run lên, là vì Hồ Nguyên Vũ hôn lên cổ nàng, đầu lưỡi xảo diệu liếʍ lấy, nhẹ nhàng liếʍ làn da trắng nõn ở phía sau cổ, cảm giác tê ngứa làm toàn thân nàng mềm yếu, trong nội tâm rung động.

Hồ Nguyên Vũ chậm rãi từ sau cổ của Lâm Nhược Yên dời lên, đến sau tai của nàng, dùng đầu lưỡi liếʍ láp vành tai mềm mại, làm nàng mắc cỡ đến khuôn mặt nóng lên, đột nhiên Hồ Nguyên Vũ há mồm cắn vành tai của nàng, toàn thân nàng lập tức run rẩy, há miệng ngâm khẽ.

Dục niệm thúc đẩy, Hồ Nguyên Vũ một bên hôn hít bộ ngực của Lâm Nhược Yên, một bên đưa tay trượt vào qυầи ɭóŧ, lập tức đυ.ng phải rừng rậm màu đen mềm mượt kia.

Lâm Nhược Yên lập tức thét kinh hãi, bị Hồ Nguyên Vũ ôm, mới đầu nàng không để ý động tác của hắn, nhưng về sau hắn tiến thêm một bước vuốt ve vùng cấm của nàng, làm nàng không thể thản nhiên, phát giác được ý đồ của Hồ Nguyên Vũ, nàng vội vàng nói:

- Đừng, Vũ nhi, đừng như vậy!

Nàng không nghĩ tới nàng không kiên quyết phản kháng, lại càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của Hồ Nguyên Vũ.

Hồ Nguyên Vũ là cao thủ tình trường, biết phải làm như thế nào để nữ nhân chủ động, hắn không nói gì, mà ở bên tai Lâm Nhược Yên thổi khí, làm cho toàn thân nàng nóng lên, thủy chung không ngưng tụ nổi một chút khí lực, cả người nằm ở nơi đó thở gấp rêи ɾỉ:

- Vũ nhi, đừng, không được sờ chỗ đó...

Tay của Hồ Nguyên Vũ bị Lâm Nhược Yên lôi ra khỏi qυầи ɭóŧ, nhưng bàn tay ôm eo nhỏ vẫn còn lướt ở trên bụng, tiếp tục làm ác.

Bị Hồ Nguyên Vũ đùa bỡn, Lâm Nhược Yên mặt mày như tơ, nàng ôm lấy cổ Hồ Nguyên Vũ, nửa người trên hơi ngửa ra sau, mái tóc tản ra, tư thái hoàn mỹ bày không bỏ sót.

Đối với Hồ Nguyên Vũ xâm phạm, Lâm Nhược Yên vốn là ỡm ờ, hắn đột nhiên xâm nhập thậm chí để trong nội tâm nàng ẩn ẩn chờ đợi, chỉ bởi vì nàng xấu hổ đến có chút không biết làm sao, vì vậy biểu hiện giống như cự còn nghênh.

Bây giờ bị hắn khơi mào du͙© vọиɠ chôn dấu ở dưới đáy lòng nhiều năm, nàng không khỏi ưỡn lên bộ ngực sữa kiêu ngạo, để cho cả cái đầu của hắn giấu ở trong bộ ngực.

Lâm Nhược Yên thở gấp, môi son hé mở, lộ ra ý cười mê người, nói khẽ:

- Tiểu bại hoại! Ngực của mẫu thân đẹp không?

Thanh âm cực kỳ mềm mại đáng yêu, thẳng đến nội tâm. Nói xong lại ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt ngọc trắng nõn, da cổ hiện lên màu đỏ động lòng người, bộ dáng mê người kia lại để cho Hồ Nguyên Vũ càng thêm điên cuồng.

- Đẹp! Mẫu thân chính là người đẹp nhất trên đời này.

Hai mắt Hồ Nguyên Vũ đăm đăm, cúi đầu hôn lên môi Lâm Nhược Yên, đầu lưỡi rất nhanh liền xông vào trong miệng nàng, tùy ý càn quét. Cái lưỡi đinh hương của Lâm Nhược Yên cũng chủ động vươn ra, bị Hồ Nguyên Vũ quấn lấy, hương tân ám độ, hai đầu lưỡi không ngừng quấn quanh, xoay tròn chung một chỗ.

Lâm Nhược Yên mấp máy mũi, thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ say lòng người, trong mắt phượng bắn ra diễm quang mê ly, đôi tay như bạch ngọc chăm chú ôm cổ Hồ Nguyên Vũ, ngón tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần của hắn.

Nửa người trên của Hồ Nguyên Vũ chăm chú đè lên người Lâm Nhược Yên, để cho bộ ngực sữa của nàng và bộ ngực của mình dán chung một chỗ, làm cho cơ bắp rắn chắc của mình đè xuống viên thịt to tròn mà săn chắc kia, cảm giác tê dại lập tức truyền khắp toàn thân.

Khuôn mặt của Lâm Nhược Yên ửng hồng, toàn thân bủn rủn xụi lơ ở dưới người Hồ Nguyên Vũ, thỉnh thoảng phát ra một tiếng yêu kiều.

- Uhm… a…

Hồ Nguyên Vũ hơi nhích người lên, con mắt tỏa sáng nhìn da thịt trắng noãn kiều nộn của Lâm Nhược Yên, bộ ngực kiêu ngạo đứng thẳng, hai núʍ ѵú hồng hào nhô lên như mời gọi. Thân thể trơn bóng lại mềm mại để cho tâm thần của Hồ Nguyên Vũ chập chờn, không khỏi cúi xuống hôn, cả cái đầu vùi sâu vào khe ngực, hít lấy mùi cơ thể thơm ngát của nàng.

Lâm Nhược Yên cảm giác đôi môi lửa nóng của Hồ Nguyên Vũ hôn lên bộ ngực, không khỏi phát ra âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều, nàng si mê ôm lấy đầu hắn, để cho hắn tận tình hôn bộ ngực kiêu ngạo của mình.

Hồ Nguyên Vũ ngẩng đầu, không ngừng vuốt ve da thịt bóng loáng của Lâm Nhược Yên, lè lưỡi cẩn thận liếʍ láp mỗi một tấc da thịt trên vυ', giống như đang tìm bảo tàng.

Lâm Nhược Yên cảm nhận kɧoáı ©ảʍ trong thân thể như sóng triều mãnh liệt, từ ngực từng đợt từng đợt khuếch tán đến tứ chi bách hài, toàn thân nóng không chịu nổi, đầṳ ѵú sưng lên, trong lòng nàng không khỏi bay lên cảm giác trống rỗng khó nhịn, nũng nịu thở gấp nói:

- Tiểu bại hoại, lại… lại dùng lực chút ít.

Hồ Nguyên Vũ hôn bộ ngực của Lâm Nhược Yên lực đạo càng lúc càng lớn, còn bắt đầu dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn đầṳ ѵú, làm Lâm Nhược Yên nhẹ nhíu mày, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng thở dốc a… a… a…

Đột nhiên Hồ Nguyên Vũ há miệng, ngậm hết vυ' phải của Lâm Nhược Yên vào miệng trong mà mυ'ŧ, một tay lại vân vê đầṳ ѵú khác, động tác này làm thân thể Lâm Nhược Yên run lên, khí lực toàn thân tựa hồ không cánh mà bay, duyên dáng gọi to, nàng nghiêng đầu, tóc đen rối tung, bả vai không ngừng rung động.

Tay kia của Hồ Nguyên Vũ cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Lâm Nhược Yên ý loạn tình mê, lần nữa trượt xuống bụng dưới, luồng vào trong qυầи ɭóŧ, sờ đến bí cảnh giữa đùi của nàng. Âʍ ɦộ của nàng sớm đã ướt nhẹp, bàn tay của hắn chen vào trong, cong ngón tay khảy khảy kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu đậu, làm cho trong âʍ ɦộ tuôn ra càng nhiều nước hơn.