Cả người Lãnh Tiêu run lên, anh ta ngước mắt nhìn về phía anh, đáy lòng có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Lăng Việt tuyệt đối không phải là người tốt, anh chỉ biết quan tâm đến chính mình, còn người khác ở trong mắt anh trước nay đều không đáng một đồng.
Bởi vì anh có năng lực, cho nên Lãnh Tiêu mới nghe theo lệnh của anh, cam tâm tình nguyện làm việc cho anh.
“Em lập tức đi ngay.” Lãnh Tiêu nhanh chóng lên tiếng, từ mật đạo đi ra ngoài.
Nhưng Lãnh Tiêu vừa mới đi khỏi Lăng gia không bao lâu thì di động liền chợt vang lên, anh lướt qua, là Tả Thiếu Hoài gọi tới.
“Có nhìn hình ảnh tôi gửi cho không đấy?” Tả Thiếu Hoài hỏi bằng giọng điệu đùa giỡn.
“Tôi hiện tại không có tâm tình nói chuyện với cậu.”
Anh sắp phiền chết rồi, Mộc Tiểu Đồng kia một chút cũng không làm người ta bớt lo. Tâm tình của Lăng Việt không tốt, hại anh cũng xui xẻo theo.
“Chết vì phụ nữ sao?” Anh ta cười gian xảo.
“Đêm nay mong là Việt ra ngoài, tôi phải trêu chọc anh ấy, cô gái của anh ấy lại vì người đàn ông khác mà khóc đến nhu nhược đáng thương, khẳng định là ở oán giận kỹ thuật của Việt không được… Ha ha.”
Tả Thiếu Hoài âm thầm vui sướиɠ, anh thích nhất là nhìn khuôn mặt âm trầm của Lăng Việt, đương nhiên việc thú vị nhất chính là anh ấy muốn bộc phát sự tức giận, nhưng lại bởi vì Mộc Tiểu Đồng mà không thể.
Lãnh Tiêu cũng không phải ngu ngốc, anh nghe được Tả Thiếu Hoài nói không có ý tốt như vậy, lập tức mở WeChat ra, giây tiếp theo khiến anh ngẩn người. Đây còn không phải là người anh vẫn luôn tìm sao?
Mộc Tiểu Đồng không đến quảng trường để Mộc Kình Thiên khi dễ, càng không bị Mộc Tiểu Bội uy hϊếp, mà cô lén đi gặp Tống Nho Thần!
Nếu Lăng Việt biết, như vậy…
“Tả Thiếu Hoài, anh đem đống ảnh chụp này gửi cho lão đại rồi sao?” Anh ta âm thầm cầu nguyện, cẩn thận hỏi.
“Đã gửi.” Tả Thiếu Hoài không rõ tình huống, cười đến vui vẻ.
“Lúc ấy tôi vừa vặn ở nhà hàng Hoa Anh Đào, thời điểm vừa ra đến, tôi đã bắt gặp một màn xuất sắc như vậy nên chụp ngay. Không thể không nói, thủ đoạn của Việt lãnh huyết như vậy, tính tình thì hung bạo, nhưng lại bị một người phụ nữ ăn đến không còn mảnh xương, trên đầu cũng đội nón xanh luôn rồi. Tôi nhìn thấy thật là hưng phấn, phải trở về căn cứ nói cho mọi người biết mới được.”
Vẻ mặt của Lãnh Tiêu như tro tàn, lại nhìn lướt qua ảnh chụp Tả Thiếu Hoài gửi, “Tả Thiếu Hoài.” Giọng anh mang theo sự nghiêm túc.
“Sao thế?” Anh ta nhướng mày, hỏi lại.
Lãnh Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nghĩ hiện tại tốt nhất cậu nên đến Lăng gia một chuyến.” Anh dừng một chút, ngữ khí trầm trọng, “Lăng Việt, khả năng anh ấy đang thật sự tức giận.”
Lăng Việt tức giận lên thì Lãnh Tiêu không phải là người có thể kiềm chế được.
“Thật ra cũng chỉ là hiểu lầm.” Giọng Lãnh Tiêu trở nên có chút nói lắp, tầm mắt không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mặt.
“Lão đại, hiện tại chúng ta qua bên kia bắt người sao?” Lãnh Tiêu hoảng loạn nhìn mật đạo, cái tên Tả Thiếu Hoài đáng chết kia thế mà còn không đến đây làm anh ta sợ muốn chết.
Lăng Việt vẫn không nói gì, giống như Lãnh Tiêu hoàn toàn không tồn tại. Anh ngồi ở trên sô pha, tay phải cầm di động, mắt nhìn vào tấm ảnh mà Tả Thiếu Hoài gửi đến cho anh.
“Lão đại, em đã phái người qua bên kia…”
Lãnh Tiêu nói còn chưa xong, Lăng Việt đã chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, tức khắc Lãnh Tiêu nghẹn đến một chữ cũng không nói ra được.
“Em…” Anh ta muốn mở miệng nói.
Bị đôi mắt tĩnh lặng của đối phương làm cho khϊếp sợ, tựa như có thể cắn nuốt hết mọi thứ, trong đầu trống rỗng.
“Đi ra ngoài.” Giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Nhưng khi truyền vào tai Lãnh Tiêu nó lại vang vọng trong đầu, làm cho anh ta sợ đến không dám động đậy.
Môi mỏng khẽ nhếch, nói lại lần nữa, “Đi ra ngoài.” Thanh âm thấm lạnh tận xương.
Bỗng chốc trong mắt như ngập tràn hơi thở chết chóc, sắc bén như dao. Lãnh Tiêu bị dọa cho sợ, thân thể không tự giác mà liền quay lại mật đạo, gấp đến độ suýt nữa thì vấp ngã.
Lăng Việt không cáu giận với anh ta, cũng không tức giận quát tháo, càng không nhắc tới tên cô gái kia, nhưng đôi mắt tĩnh mịch lại làm cho Lãnh Tiêu không biết xử lý như thế nào?
Mộc Tiểu Đồng thật sự chơi lớn quá rồi!
Phòng ngủ là một mảnh lạnh lẽo, âm trầm, rèm cửa nặng nề bị người đàn ông từ từ hạ xuống. Mấy chiếc đèn đều được anh tắt đi, trong phòng đã không còn một tia sáng nào có thể chiếu vào.
Nhưng người đàn ông ngồi ở trên giường vẫn có thể nhìn rõ ràng cả căn phòng, thậm chí so ban ngày càng xem đến cẩn thận hơn.
Tay phải ở trên giường nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt nhìn về phía bức mành, đã lâu rồi anh không tức giận như thế này.
Khóe môi anh khẽ cong lên, một nụ cười lạnh lẽo làm cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy khϊếp sợ.
“Mộc Tiểu Đồng, cô không thích bóng tối, cho nên tôi không hề hạ bức mành này xuống.” Anh thấp giọng lẩm bẩm, giống như đang nói chuyện với chính mình.
“Mộc Tiểu Đồng, cô không thích tôi chạm vào cô, cho nên tôi vẫn luôn chịu đựng.”
“Mộc Tiểu Đồng, cô dám lừa gạt tôi!” Đến lời cuối cùng, người đàn ông nhẹ vuốt ve khăn trải giường, đột nhiên nắm chặt rồi vò nát, gân xanh trên tay đều nổi hết lên.
“Tôi muốn bình tĩnh mà chờ cô trở về, chứng minh cô cũng không quan trọng như vậy, chỉ cần cô trở về tôi có thể làm giống như những người khác, đối xử tàn bạo với cô, dùng máu làm cô không dám tái phạm sai lầm nữa!” m thanh khàn khàn chứa đầy lửa giận.
Rầm!
Anh bỗng nhiên đứng dậy, nắm tay hung hăng đấm lên vách tường, máu tươi chảy ra từ các kẽ tay, từng giọt nặng nề rơi trên sàn nhà.
“Đây mới chính là tôi!” Anh gằn từng chữ như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Anh thô bạo, điên cuồng, quái gở, mọi thời khắc đều làm cho người ta sợ hãi.
Anh là như thế nhưng lại chậm rãi thay đổi, cho dù nó có khó khăn như thế nào? Tất cả là vì một người con gái, chỉ vì không muốn cô sợ hãi chính mình.
“Mộc Tiểu Đồng, đây là cô nợ tôi, tôi vốn dĩ chính là một người ích kỷ. Tôi bỏ ra những gì thì nhất định phải thu lại bằng đó. Trước nay đều không có ngoại lệ!”
Anh thu hồi tay lại, bước chân hướng đến mật đạo, ánh mắt trong bóng đêm nổi lên những đợt sóng gió.
“Trên thế giới này, tất cả mọi người có thể phản bội tôi, nhưng cô thì không thể!”
Tiếng bước chân vang lên từng nhịp một.
Một bóng người từ mật đạo đi ra ngoài, như một con dã thú được phóng sinh ra khỏi l*иg nhốt, cả người tản ra khí thế hung tàn.
Máu ở đầu ngón tay anh vẫn không ngừng nhỏ từng giọt từng giọt, mỗi nơi anh đi qua đều rơi xuống như xếp thành hàng. Máu dưới ánh đèn heo, mang cho người ta một loại cảm giác ghê người kinh hoàng.
“Mộc Tiểu Đồng, cô đừng trách tôi!”
Ầm! Cửa xe bị đóng lại, chiếc xe theo hướng con mồi, phi như bay.
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!