Biên tập: Tiểu Vô Lại
Không lâu lắm, hai người liền rơi vào một khoảng sương mù dày đặc.
Minh Lệ vẫn chưa buông Thẩm Trì ra, mà là một tay cầm kiếm, một tay kia ôm Thẩm Trì tiến về phía trước.
Thẩm Trì ở trên bờ vai Minh Lệ nhìn qua xung quanh, lại thấy trong phạm vi tầm mắt đều là sương mù mông lung, hoàn toàn không thấy rõ được vật gì, hắn kéo vạt áo Minh Lệ, “Minh Lệ trưởng lão, ta muốn xuống tự mình đi.”
Nghe thấy yêu cầu của Thẩm Trì, bước chân Minh Lệ hơi dừng một chút, “Nơi này nguy hiểm trùng trùng, sai lầm một chút hài cốt liền không còn, ngươi có thể làm được không?”
“Ừm, ta muốn tự mình đi!” Thẩm Trì hơi cất cao giọng nói một chút, có vẻ vô cùng kiên quyết.
Từ lúc bắt đầu chứng kiến tình hình chung của trận pháp này, Thẩm Trì liền chưa từng coi khinh nó, tất nhiên biết được lời Minh Lệ không phải giả, nhưng đề nghị lần này của hắn cũng không phải cố ý gây rối.
Tuy dưới chân Minh Lệ đi vô cùng trôi chảy, nhưng Thẩm Trì lại có cảm giác bước chân y không hề thoải mái.
Trải qua hai đời, Thẩm Trì đương nhiên biết đối với một tu giả mà nói, tầm quan trọng cỡ
nào của việc giữ hai tay được tự do ở trên trận đạo. Nếu Minh Lệ đúng là vị sư tôn kiếp trước kia của hắn, hắn đương nhiên không thể kéo chân y lại, nếu y không phải, vậy hắn cũng không muốn tiếp xúc với y quá nhiều.
Cuối cùng Minh Lệ vẫn thả Thẩm Trì xuống đất, nghiêm túc nói: “Nơi này áp chế hoàn toàn thần thức, ta có lẽ không thể ngoảnh lại chiếu cố ngươi, ngươi hãy nhớ hướng ta đi, ngàn vạn lần không được dịch ra một bước.”
Thẩm Trì nghiêm túc gật đầu: “Dạ.”
Nghe vậy, Minh Lệ gật đầu với Thẩm Trì, lại đưa mắt nhìn hắn, thu hồi kiếm, hai tay lật về phía Thẩm Trì kết ra mấy đạo ấn.
Thẩm Trì chỉ cảm thấy đầu ngón tay Minh Lệ vô thanh vô tức bắn
ra một vệt sáng dung nhập vào trong cơ thể hắn, lập tức hắn liền phát hiện cơ thể nhẹ bẫng, phạm vi có thể nhìn thấy cũng từ nguyên bản hai bước biến thành khoảng một trượng, “Cảm ơn Minh Lệ trưởng lão.”
Ban đầu mỗi khi
đi được một bước, Minh Lệ đều phải quay đầu liếc nhìn Thẩm Trì, phát hiện bất luận tốc độ ra sao, Thẩm Trì đều có thể từng
bước giẫm chuẩn xác lên vết chân của y, Minh Lệ gật đầu với hắn xong liền không quay lại nhìn nữa.
Có lẽ do nhiều hơn một tay, xem ra Minh Lệ so với lúc nãy ung dung hơn nhiều, thân hình y cực cao, nguyên bản mỗi bước đi đều bằng ba bước của Thẩm Trì, lúc này bước chân lại hẹp lại, vừa vặn đủ để Thẩm Trì theo kịp.
Giẫm lên vết chân đối phương, Thẩm Trì đột nhiên cảm thấy cho dù người này không phải vị kia kiếp trước, cũng sẽ là một sư giả không tồi.
Hai người một trước một sau đi ra khỏi sương mù, trước mặt đột nhiên sáng sủa thông thoáng.
Đây là một thung lũng bốn bề là núi, bầu trời trong trẻo xanh thẳm, cánh rừng xa xa khuất trong sương mù, còn có thể nghe rõ tiếng chim rừng hót véo von. Nước chảy róc rách trong núi tụ thành dòng suối nhỏ, chảy xuyên qua thung lũng, hai bên bờ đầy những cây ăn quả không biết tên kết trái đỏ rực to bằng nắm đấm, tỏa ra mùi thơm, gió thổi qua khiến mùi hương càng thêm ngào ngạt vài phần.
Minh Lệ dừng bước, vung tay lên, Thẩm Trì chỉ cảm thấy mùi hương trên cánh mũi trong nháy mắt tán đi, tinh thần nhất thời sáng tỏ, lúc này hắn mới phát hiện bản thân không tự chủ được tiến lên nửa bước về phía cây quả. Liền đưa mắt nhìn những trái cây chín mọng kia nhiều hơn một chút.
Thấy Thẩm Trì tựa hồ có hứng thú với những trái
cây đó, Minh Lệ mở miệng giới thiệu, “Đây là một loại tiểu bí cảnh truyền lại từ thượng cổ, những cây ăn trái này tên là Cổ.”
Cây Cổ có được ghi chép trong, nghe đồn thời kỳ thượng cổ các thế lực tiên giả đều không ngừng phân tranh, có người liền sử dụng nó chế thành đan dược phân tán ra khói mê trộn lẫn vào trong lều của thế lực đối địch, mê mẩn thần trí đối phương, do đó mới một lưới bắt hết kẻ địch.
Nhưng theo tiên giả thời cổ phá giới đổi dời, Sơ Linh giới không còn tồn tại cây Cổ nữa, xem ra chỗ này thực sự là một di tích tiên nhân thượng cổ lưu lại.
Nếu tính theo bảy cấp linh thực, những cây Cổ này có thể xem là cao cấp bậc nhất, nghìn năm khó có được.
Sau khi hiểu rõ, Thẩm Trì rất nhanh liền dời mắt khỏi những cây này, mặc dù hắn cảm thấy hứng thú với chúng, nhưng hắn cũng minh bạch, lấy thực lực hiện tại của mình, tất nhiên không có khả năng sống sót khi vặt xuống bất luận một quả nào.
“Nếu ngươi thích, đợi lúc ra ngoài ta sẽ hái cho ngươi một ít.”
Lời nói của Minh Lệ vang lên bên tai Thẩm Trì, Thẩm Trì bỗng dưng ngẩng đầu, lại bởi do nguyên nhân góc độ, chỉ có thể thấy được gò má lạnh lùng không dao động của đối phương, cũng không thấy rõ hiện tại thần sắc của đối phương
thế nào.
Hình dung lại ghi chép về cây Cổ, cho dù là tiên nhân cũng không thể hoàn toàn chống lại mê hoặc của nó, mà Minh Lệ bây giờ chẳng qua là Đại thừa kỳ, coi như khoảng cách thành tiên chỉ còn một bước, mà một bước này lại cách nhau một trời một vực.
Nhưng chớp mắt khi Minh Lệ vừa mở miệng, Thẩm Trì rốt cục cảm thấy đối phương nhất định sẽ thành công, mà loại cảm giác tín nhiệm này khiến cho Thẩm Trì không khỏi sợ hãi kinh ngạc, vô thức muốn lui về phía sau một bước, nhưng lại nghĩ đến hiện tại hai người đang ở trong bí cảnh khắp nơi tràn ngập nguy cơ, bước chân lập tức dừng lại.
Sắc mặt Minh Lệ vẫn như cũ, dường như chưa phát hiện ra Thẩm Trì lại nổi lên lòng phòng bị, nhìn đến một phương hướng, nói với Thẩm Trì: “Đi theo ta.”
Thẩm Trì gật đầu, thần sắc vẫn bình thường không có bất kỳ khác biệt.
Đi lên dọc theo dòng suối, trên đường Thẩm Trì thấy qua không ít sinh vật cổ, có giống loài ăn cỏ dịu dàng, cũng có mãnh thú dữ tợn xảo quyệt, chỉ là không biết Minh Lệ dùng cách gì, những sinh vật kia chỉ coi hai người như không hề tồn tại, tùy ý bọn họ đi xuyên qua rừng cây Cổ.
Tận cùng rừng cây là một sơn động cao chỉ bằng một người, nước suối theo khe chảy ra từ trong động.
Đến nơi này rồi, khuôn mặt Minh Lệ vốn không quá mức biểu cảm lại nghiêm túc hơn rất nhiều, y thuận tay lấy ra một viên linh thạch, ném vào trong nước, chỉ thấy viên linh thạch cực phẩm được xưng là không có bất kỳ tạp chất gì trong nháy mắt bị nhuộm đen kịt, sau đó giống như mực rơi vào nước tan ra trong dòng suối, không đến hai hơi thở dòng suối này lại khôi phục trong suốt như cũ.
Thấy vậy, Thẩm Trì không khỏi nhớ đến lá cây vừa rồi trôi bồng bềnh trong khe nước, cùng với những động vật uống nước bên dòng suối, khi đó nước suối tựa hồ cũng không có gì khác thường.
“Nước này tên vô tuyền, nghĩa là không thể chạm vào.” Dường như nhìn ra Thẩm Trì không hiểu, Minh Lệ giải thích, “Vừa có tên là suối nguồn linh hộ, thường xuất hiện ở vị trí có thiên địa linh bảo, miễn là cách xa nơi nguồn suối ba trượng, sẽ hóa thành nước suối bình thường, mà ở trong phạm vi này chạm vào bất kỳ giọt nước nào, đều bị hóa thành hư ảo.”
Linh bảo? Thẩm Trì đột nhiên nghĩ tới hệ thống, hắn nhớ lúc phát hiện ra linh bảo linh thảo trong tiểu bí cảnh ở Xích Nhạn phong, âm thanh hệ thống liền không dứt đoạn, nhưng lần này từ khi tiến nhập vào cổ bí cảnh đến giờ, linh thảo linh bảo xuất hiện vô số kể, nó đúng là chưa phát ra một tiếng.
Thẩm Trì gọi nó một tiếng trong lòng, hiếm thấy vẫn chưa đáp lại, dường như hệ thống đột ngột biến mất vậy.
Nếu như thực sự không thấy nó, Thẩm Trì ngược lại cũng tự do, dù sao bất luận kẻ nào phát hiện có một ý thức khó hiểu không biết tên tiến nhập vào trong cơ thể mình, đều sẽ cảnh giác, coi như những ngày qua biểu hiện của nó ngoan ngoãn nghe lời không gì sánh được, Thẩm Trì cũng chỉ tương đối mặc cho nó nói tự do một chút.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Trì lại không cho là nó sẽ vô thanh vô tức rời đi.
Chỉ là không biết cuối cùng phải làm thế nào mới có thể triệt để đuổi nó ra khỏi thân thể, còn như độ phản kích mà hệ thống nói, đối với Thẩm Trì chẳng qua chỉ là sự lựa chọn áp chót.
“Không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta ở đây.”
Giọng nói Minh Lệ truyền đến
khiến Thẩm Trì cả kinh, thậm chí suýt cho rằng đối phương đã phát hiện ra hệ thống trong cơ thể hắn, còn chưa kịp gác lại tâm tư, liền thấy Minh Lệ khẽ khom người, vươn cánh tay nâng lên hông của hắn, thẳng đến khi Thẩm Trì đã ngồi vững vàng trên khuỷu tay của đối phương.
Liên tiếp hai lần bị người ôm như vậy, trên mặt Thẩm Trì mặc dù vẫn chưa biểu hiện ra có gì không ổn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lúng túng, mà khi nhìn vào cái cửa động đen kịt kia, ngược lại hắn chẳng thể nói ra lời cự tuyệt.
Vóc người Minh Lệ so với nam tử bình thường cao hơn một chút, cái cửa động này y phải hơi khom người mới có thể đi vào, thêm nữa không thể đυ.ng vào dòng nước bên dưới, phạm vi hoạt động của y nhất thời nhỏ đi rất nhiều.
Toàn thân bị Minh Lệ ôm vào trong lòng, đôi tay Thẩm Trì ôm lấy cổ đối phương, trong mắt là một màu đen kịt, tiếp theo hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, sau đó giác quan liền linh hoạt hơn rất nhiều, ngoại trừ tiếng dòng nước cuồn cuộn, còn có tiếng tim đập khe khẽ vững vàng của Minh Lệ, còn cả tiếng hít thở mỏng nhẹ thanh sạch của đối phương, giữa cánh mũi tràn ngập hương vị lá trúc thanh đạm.
Thẩm Trì khó hiểu, tuy khí tức cùng mùi vị trên người hoàn toàn bất đồng với Thẩm Vô Hoặc, nhưng vừa rồi lúc mới bị ôm, hắn lại không khỏi nhớ đến Thẩm Vô Hoặc.
Có lẽ trên cơ thể hai người có cùng nhiệt độ? Thẩm Trì nhíu mày, vô thức bác bỏ suy nghĩ này.
Tiếng nước suối dần dần trở nên rề rà, Thẩm Trì mở mắt ra, chỉ thấy ở khúc ngoặt xa xa phát ra chút ánh sáng.
Qua góc quẹo, đập vào mắt là một sơn động khô ráo mà rộng lớn.
Trên bốn vách sơn động lóe lên ánh sáng bạc li ti, thoạt nhìn như ánh sao, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện, chúng nó là từng chút từng chút điểm sáng mà tạo thành một hình vẽ, bởi điểm sáng có chút lác đác, mới thấy có vẻ cực kỳ không có quy luật, ánh sáng vừa rồi Thẩm Trì nhìn thấy chính là phát ra từ nó.
Chính giữa có một cái hồ nhỏ dị thường, bên trong rót đầy nước sạch, dòng suối bên ngoài chính là chảy ra từ nơi đây. Trong phía xa hơn chính là đầu nguồn thực sự của dòng suối, ánh mắt mới liếc tới, vẻ mặt Thẩm Trì bỗng nhiên khẽ động, hơi mở to mắt, quay đầu nhìn Minh Lệ.
“Bích họa khắc lại lịch sử phát triển một thế lực thời kỳ thượng cổ, tên là Tích Liệt.” Minh Lệ đặt Thẩm Trì xuống đất, giới thiệu cho hắn.
Tích Liệt là một thế lực cực kỳ ưa chuộng hòa bình, xưa nay không tranh quyền thế, thế nhưng trong tộc xuất hiện kẻ phản bội, tuồn ra tin tức trong tộc có thiên địa chí bảo, nhất thời bị các tộc chinh chiến, khổ không thể tả.
Đồng thời tộc Tích Liệt cũng chính là chủng tộc được đề cập qua trong đã sử dụng Cổ quả luyện đan chế ra khói gϊếŧ địch, từ đó về sau bọn họ liền lập Cổ là thần thụ.
Mà tiểu bí cảnh này, chính là di tích tộc Tích Liệt lưu lại.
“Vật ta muốn đưa cho ngươi ở chỗ này.” Qua quýt kể lại chuyện xưa với Thẩm Trì, Minh Lệ tiến lên mấy bước, dừng lại ở chỗ đầu nguồn, nói: “Qua đây.”
Thẩm Trì nghe vậy, ánh mắt hơi lưỡng lự nhìn về phía Minh Lệ cùng đầu nguồn một thoáng, đè xuống khϊếp sợ trong lòng, bước đến chỗ y.
Đó là một hạt châu nhỏ xanh lam lớn chừng bằng ngón tay cái, nó được đặt trong một cái hốc giữa suối nước, không biết có phải do ảnh hưởng của nó, nước suối không ngừng trào ra từ hốc, liền tạo thành cái hồ nhỏ trong hang động.
“Đưa tay ra đây.” Minh Lệ nói.
Nhưng Thẩm Trì cũng không đưa tay ra ngay, mà hỏi: “Đây là cái gì?”
“Một vật nhỏ mà thôi, ta thấy nó thú vị, liền đưa cho ngươi.” Minh Lệ nói qua loa, ánh mắt mang theo trấn an, “Không phải sợ, vật ấy cho ngươi không hại.”
Đâu chỉ là không hại… Ánh mắt Thẩm Trì một lần nữa rơi trên hạt châu kia, chần chừ một chút, vẫn là đưa tay ra.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Ta không muốn nói gì, chỉ muốn vẽ vòng vòng.