Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 148: Giả Mù Sa Mưa Bạch Liên Hoa

Nhìn Vân Ngạo Tuyết luôn thông minh nhanh trí ngã xuống dưới chân mình, không hề có sức phản ứng giống như người chết, mặc cho mình đá đánh, trong lòng Mục Âm Âm đột nhiên dâng lên một cỗ khoái ý, cảm giác thỏa mãn tà ác, sự biếи ŧɦái không ai biết kia cuối cùng cũng được an ủi một chút.

Mí mắt nàng ta rũ nửa rũ, "Hiện tại gϊếŧ nàng quá tiện nghi cho nàng, ta muốn nàng sống không bằng chết, kéo xuống, đóng lại! ”

Con hẻm này tuy rằng hẻo lánh, nhưng cũng có người thường xuyên lui tới, Đại Thanh sợ lại chọc ra thị phi, cũng đành phải tuân lệnh đem Vân Ngạo Tuyết kéo vào trong phòng trước.

Trong tòa viện này nháo lên động tĩnh, hơn nữa là sản nghiệp của Tịnh Viễn Hầu phủ, chỉ riêng hai tòa sư tử đá uy phong lẫm lẫm trước cửa kia cũng có thể dọa lui không ít người, người bình thường cũng không có lá gan kia đến đẩy cửa đi vào xem rốt cuộc cất giấu người nào.

Ánh nắng chiều lúc mặt trời lặn hắt vào phòng củi phía tây, vầng sáng nhỏ vụn vặt chiếu rọi khuôn mặt tinh xảo của Vân Ngạo Tuyết, làn da mềm mại như trứng gà lột vỏ càng thêm trắng hồng, nốt ruồi dưới mí mắt trái càng thêm đỏ rực, tăng thêm vài phần phong vận.

Rõ ràng tuổi không lớn, trong xinh đẹp lại lộ ra một cỗ mỹ diễm, làm cho người ta không thể dời mắt, càng nhìn càng giống hồ ly tinh, khó trách những nam nhân kia bị mê đến xoay quanh.

Cánh tay của Vân Ngạo Tuyết cứ như vậy trải ra, phía trên cổ tay trắng nõn có một vệt chu sa đỏ sậm đâm vào hốc mắt Mục Âm Âm, trong lòng nàng ta lại đột nhiên dâng lên một cái kế xấu khác.

Lúc Vân Ngạo Tuyết tỉnh lại phát hiện toàn thân giống như bánh chưng, bị người dùng dây thừng trói chặt.

Không chỉ như thế, trong miệng nàng còn nhét một đống vải, đôi mắt cũng cũng bịt kín, nàng không biết mình đang ở nơi nào, hôn mê bao lâu.

Rơi xuống hoàn cảnh này, nàng một chút cũng không sợ hãi, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười.

Cái phó thân mình nay vì sao gặp ai cũng bị đánh, lúc vừa xuyên qua bị Tống Triệu Nguyên dùng một cục đá đập chết, hiện tại lại bị Mục Âm Âm cho một gậy từ sau gáy, không biết có thể chấn động não hay không.

Nàng cố gắng lắc lư, may mắn thay, không có dấu hiệu chóng mặt.

Chính là sau gáy có chút đau, nàng cảm thấy chính mình quá khó khăn, bất giác cười khổ một tiếng.

Miệng bị che kín, thanh âm hừ hừ, nghe không rõ lắm, Mục Âm Âm vẻ mặt vô cùng khẩn trương, vừa thấy nàng tỉnh, trên mặt tất cả đều là biểu tình dữ tợn, "Ngươi cười cái gì? ”

Lời nói là từ nơi nào đó trên đỉnh đầu truyền đến, cho dù lúc này nàng không nhìn thấy, chỉ cần nghe thanh âm liền biết là ai.

Tiếp theo tấm vải nhét trong miệng mình bị người kéo ra, gió lạnh đổ xuống, sặc đến mức nàng ho khan vài tiếng.

Vân Ngạo Tuyết ho đến sắc mặt đỏ bừng, nốt ruồi chu sa dưới mí mắt trái cũng đỏ hơn một chút, rõ ràng thập phần chật vật, nhưng vẫn có kiều mị khinh thường hết thảy, làm cho người ta càng sinh sinh trìu mến.

Có chút người trời sinh lệ chất nan tự khí. [ Sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí - trích câu thứ 5 trong Trường Hận Ca của tác giả Bạch Cư Dị]

Vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng Mục Âm Âm giống như ngàn con kiến đang cắn xé cực kỳ khó chịu, vừa nghĩ đến nam nhân mình si mê thích nàng, trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ, rất nhiều cảm xúc đan xen, sắp bức nàng ta đến điên cuồng rồi.

"Vân Ngạo Tuyết, có ai nói cho ngươi biết, ngươi làm người thực chán ghét không?" Mục Âm Âm vừa nghĩ đến việc kế tiếp mình muốn làm, lập tức lại chuyển giận thành vui, nàng ta chỉ muốn nhìn thấy Vân Ngạo Tuyết khổ sở, tự nhiên là có cái gì khó nghe nàng ta đều nói.

"Ngươi không phải là người đầu tiên." Vân Ngạo Tuyết càng muốn cười, bởi vì lúc ở kinh thành Vân Ẩn Nguyệt cũng nói với nàng như vậy, nàng đã quen.

"Ngươi không phải đặc biệt thích giả bộ làm Thánh Mẫu sao, cảm thấy mình siêu nhiên thế ngoại, vậy ta sẽ cho ngươi xem, đóa bạch liên hoa thuần khiết vô hại này của ngươi làm sao ở dưới thân nam nhân thừa hoan ô uế!"

Vân Ngạo Tuyết cảm thấy Mục Âm Âm thật sự điên cuồng.

"Ngươi điên rồi sao? Ta với ngươi không thù không oán..."

Không nghĩ tới nàng còn chưa nói hết, đã bị Mục Âm Âm cắt đứt, "Không thù không oán? Ngươi còn muốn giả ngu đến khi nào? Nếu không phải ngươi, Cố Lan Tức sẽ ở trước mặt phụ thân ta cự tuyệt ta? ”

Loáng thoáng, Vân Ngạo Tuyết hình như hiểu được cái gì, nhưng nàng lại có chút không dám thừa nhận, trong nháy mắt kia lại nghĩ đến né tránh.

"Cho nên, đây là lý do ngươi hận ta?"

Nàng cảm thấy Mục Âm Âm khẳng định nhầm lẫn, giữa nàng và Cố Lan Tức thuần túy là cầm "nhược điểm" của nhau trong tay làm một cái quan hệ hữu nghị thuần khiết, hiện giờ bộ dáng của Mục Âm Âm thấy ai liền cắn người đấy, khẳng định là bởi vì chuyện lúc trước bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ.

Nàng cho rằng mình đã cứu Mục Âm Âm một lần, nàng ta sẽ đối với mình tín nhiệm nhiều một chút, nhưng không nghĩ tới mình cứu chính là một con bạch nhãn lang [ sói vô ơn]!

"Kỳ thật trong lòng ngươi rõ ràng, Cố Lan Tức cự tuyệt ngươi sẽ không bởi vì lý do ngoài lề này là ta đây, hắn làm cho ngươi khó xử, ngươi bức thiết muốn tìm một lý do phát tiết mà thôi, cứ như vậy, ở chỗ Mục Hầu gia ngươi cũng dễ dàng báo cáo kết quả công tác đúng không?"

Đại khái là Mục Âm Âm cũng không nghĩ tới tâm tư dơ bẩn của mình nhanh như vậy đã bị vạch trần, nàng ta thay đổi vẻ mặt trấn định như thường ngày, trở nên có chút bối rối, ngay cả giả vờ cười cũng cười không nổi, "Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì..."

"Ngươi nghe có hiểu, và ngươi nghe hiểu ta đang nói gì. ”

Mục Âm Âm thật không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết lại thông minh như vậy, kế hoạch của nàng ta còn chưa thực hiện, nàng cũng đã đoán được, nữ tử như vậy quá đáng sợ!

Lại lần nữa ngước mắt lên, ánh mắt Mục Âm Âm phiếm hàn, cùng vừa rồi khác nhau như hai người, nàng ta cũng không giả vờ, "Nếu ngươi đã biết, vậy ta cũng sẽ không gạt ngươi, ngươi đoán không sai. ”

“Vân Ngạo Tuyết ngươi cho ta hy vọng, lại tự tay đẩy ta xuống đáy cốc, ngươi biết không, ta hận nhất chính là người như ngươi, giả mù sa mưa[ làm trò che mắt người khác], ngươi cùng Tử Tô giống nhau, đều đáng chết!"