Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 110: Dung Chi Tục Phấn

Vân Ngạo Tuyết nhắm mắt lại ngồi ở trước gương trang điểm , tùy ý để Tuệ Nhi mân mê ở trên đầu nàng.

Tuệ Nhi dở khóc dở cười.

Tiểu thư thật đúng là chẳng để tâm gì cả, các tiểu thư quan gia khác vừa nghe nói phải vào cung tham gia hỉ yến, hầu như đều bắt đầu chuẩn bị từ nửa tháng trước , trong kinh thành phàm là ma ma có chút danh tiếng về trang điểm, đều bị người dùng số tiền lớn mời vào trong phủ, chính là vì hôm nay.

Nhưng đại tiểu thư thì lại không giống, đối với chuyện này nàng thậm chí còn không chút để bụng, lại còn ghét bỏ dậy sớm.

Tóc dài như thác nước của Vân Ngạo Tuyết tùy ý rối tung ở sau đầu, tùy ý để tiểu nha đầu đứng ở sau lưng phát huy tài năng.

Tuệ Nhi nghĩ bất kể như thế nào cũng phải làm tiểu thư nổi bật hơn ở trong yến hội, liền nghĩ muốn đem toàn bộ trang sức quý trọng trong hộp trang điểm lúc trước thừa tướng ban thưởng lấy ra hết.

Nàng ấy đang chọn vô cùng nghiêm túc, đột nhiên “cốp!” Một tiếng vang lớn, đồ trong hộp trang điểm rối tinh rối mù toàn bộ đều rơi rụng xuống mặt đất, trang sức bên trong đều theo đó mà bị quăng ngã hình chữ X.

Tuệ Nhi bị khϊếp sợ, trang sức cũng không thèm nhặt, vừa cúi đầu liền thấy đầu của đại tiểu thư đập vào gương trang điểm.

Vẫn đang cùng Chu Công hẹn hò Vân Ngạo Tuyết bởi vì một trận đau đớn tập kích lại mới khiến cho thần trí của nàng thanh tỉnh hơn chút. [ đi gặp Chu Công đánh cờ - ngủ say ]

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Tuệ Nhi vội vàng kéo Vân Ngạo Tuyết ,ngón tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của nàng, thần sắc khẩn trương đánh giá nàng.

Nhìn bộ dáng như lâm đại địch của nàng ấy, lúc này Vân Ngạo Tuyết mới mông lung mở to mắt, tự mình dùng tay xoa xoa đầu, “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là không cẩn thận đập một cái mà thôi, lại không phá tướng, muội khẩn trương cái gì?”

Không nghĩ tới một câu vui đùa như thế của nàng, thiếu chút nữa làm Tuệ Nhi khóc đỏ mắt, bắt lấy Vân Ngạo Tuyết cẩn thận nhìn lại một lần,” Tiểu thư, người có biết hôm nay là ngày quan trong gì không? Ngài cũng không thể có một chút sơ xuất, những người khác đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, ngài cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.”

Nhìn bộ dáng nghiêm trang của nàng ấy, Vân Ngạo Tuyết có chút muốn cười.

Nàng đè lại bàn tay hoảng loạn của Tuệ Nhi hoảng, đầu hàng, “Cho nên, mới giờ dần một khắc muội đã đem ta đánh thức? Đại tỷ, mới 3 giờ sáng đó! Sau đó còn đem ta tô tô vẽ vẽ như mấy kẻ hát tuồng chỉ vì để ta sánh ngang với đám người không quen biết đó?”

Tuệ Nhi gật đầu như đảo tỏi, trong lòng bị nhấc lên buông xuống không ít,có vẻ như tiểu thư đều hiểu hết.

“Đại tiểu thư, nô tỳ từ sớm đã nghe người ta nói, nhị tiểu thư vì yến hội lần này, cố ý mời sư phụ dạy cầm kỹ dạy nàng ta tài nghệ, chỉ là vì có thể ở trong yến hội xuất thủ một lần, nhưng ngài đâu, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng mặc kệ, nếu là lần này ngài lại không chuẩn bị chút gì, thì thật sự…”

Vân Ngạo Tuyết đương nhiên biết nàng ấy đang suy nghĩ cái gì, dù sao nơi này cũng chỉ có chủ tớ hai người, cũng không có gì phải kiêng kị, “Muội là muốn cho ta lấy sắc đẹp để dành chiến thắng?”

Tuệ Nhi cũng không nghĩ tới đại tiểu thư cứ hào phóng vạch trần tính toán của nàng như vậy , biểu tình có chút xấu hổ.

“Tiểu thư, nô tỳ là muốn nói ngài lớn lên xinh đẹp như vậy , bị đám người dung chi tục phấn đó so sánh quá không đáng giá…”

Ở trong lòng Tuệ Nhi , tiểu thư là người xinh đẹp nhất, ngay cả nhị tiểu thư đã có người vừa ý trong lòng cũng không cam lòng chịu thua, đại tiểu thư làm sao cứ luôn một bộ dáng như siêu nhiên thế ngoại như thế. [ không bận tâm thứ gì]

Nói nữa, vừa lúc cho đám người vẫn luôn giễu cợt đại tiểu thư nhìn xem, cái gì gọi là bắt chước bừa.

người trong Vân phủ từ trước tới nay nịnh nọt người cao dẫm đạp kẻ thấp, sau khi đại tiểu thư cứu Thất công chúa một mạng, những ngày tháng nàng ở trong phủ mới gọi là tốt hơn chút, nhưng có đôi khi Thất công chúa cũng là ngoài tầm tay với, mọi việc vẫn phải dựa vào bản thân đại tiểu thư.

Vừa lúc yến hội lần này là một cơ hội, nếu như trong yến hội lần này lại bị nhị tiểu thư đoạt mất nổi bật một lần nữa, chỉ sợ hoàng cảnh hơi chuyển biến tốt đẹp các nàng rất vất vả mới có được ở Vân phủ sẽ trở nên càng thêm gian nan.

Kỳ thật Tuệ Nhi lo lắng mấy thứ này đó Vân Ngạo Tuyết đều lý giải, chỉ là bảo nàng cùng đám tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa tranh giành tình cảm, nàng thật sự làm không được.

Không thể không nói, tuy rằng tuổi Tuệ Nhi không lớn, nhưng tay nghề lại không kém chút nào

Mỹ nhân trong gương đồng trải qua bàn tay khéo léo tạo hình của Tuệ Nhi nhìn càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ, gương mặt tựa như hoa đào, nốt ruồi đỏ bên dưới mắt trái đỏ tươi rực rỡ, trong tươi mát lại mang theo một chút câu nhân quyến rũ vũ mị, giống như tinh linh vô ý đi nhầm vào nhân gian.

Đều nói người dựa y trang Phật dựa kim trang [ người đẹp vì lụa ], gương mặt này tự nàng nhìn nàng cũng phải nhìn đến ngây ngốc.

Tuy rằng đời trước nàng chết vô cùng thảm, nói không chừng còn chết không toàn thây, được cái xuyên qua đây ông trời đối xử với nàng còn tính là không tệ, cho nàng một bộ da bên ngoài xinh đẹp.

Nếu như thời đại này có giới giải trí, chỉ dựa vào gương mặt này cũng có thể làm minh tinh đi?

Vân Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bóng loáng cảm thán trong lòng, người quả nhiên là đứng núi này trông núi nọ, hiện tại có bề ngoài xinh đẹp, nàng vẫn sống vô cùng hiểu chuyện, cái gì cũng không nghĩ tranh, bộ dáng hiện tại này của nàng, có phải giống như người khác thường nói, rõ ràng có thể dựa vào mặt để ăn cơm, nhưng cố tình lựa chọn dựa vào tài hoa hay không?

Chẳng qua nàng cũng hiểu rõ, tiểu nha đầu này là thật tình muốn tốt cho mình, là sợ mình rơi xuống hạ phong lại bị mẹ con Liễu Phạn Âm khi dễ, nàng ấy một cái tiểu nha hoàn từ nhỏ đã ở trong phủ cũng đã chịu đựng không ít ấm lạnh nhân gian, lời nói ra đương nhiên cũng là thật tình thật lòng.

Vân Ngạo Tuyết quá đau lòng nàng, nhịn không được xoay người nhéo nhéo miếng thịt bên mặt của Tuệ Nhi, “Ta biết rồi, yên tâm đi, có ta ở đây, đám yêu ma quỷ quái đó cũng không dám khi dễ ngươi!”

Vừa rồi chủ tớ hai người xem như là mở lòng ra nói chuyện với nhau, làm cơn buồn ngủ của Vân Ngạo Tuyết biến mất hơn phân nửa, cũng không mệt nhọc, đương nhiên chủ yếu là hiện tại cũng không thể ngủ lại, trang điểm đẹp như vậy nếu lại ngủ có lẽ sẽ hỏng hết.

Chỉ là Tuệ Nhi lôi nàng dậy thật sự quá sớm, hoặc có lẽ người ở Vân gia không rảnh bận tâm đến nàng, tuy rằng trang điểm đã tô xong, cho dù vừa rồi Tuệ Nhi nói rằng Vân Ẩn Nguyệt trang điểm hoa hòe lộng lẫy như thế nào, rạng sáng đèn đuốc sáng trưng, Vân Ngạo Tuyết cũng không muốn đυ.ng mặt với Vân Ẩn nguyệt, dứt khoát ngồi ở bên cửa sổ lầu hai tú lâu ngắm phong cảnh.

Đêm lạnh sao thưa, gió lạnh lăng liệt, tuy rằng lạnh thấu xương, lại có thể làm cho tinh thần người khác thanh tỉnh hơn không ít.

Đèn l*иg màu đỏ bên ngoài đường phố cũng đã treo len cao từ sớm, trên đường ngoại trừ phu canh, cũng có tốp năm tốp ba tiểu thương.

Đã nhiều ngày vì là yến tiệc mừng thọ của bệ hạ, cho nên lệnh cấm đi lại ban đêm cũng được giải trừ, gió lạnh từng cơn, Vân Ngạo Tuyết cũng có chút chịu không được ,thời điểm đang định đóng cửa sổ lại, đuôi mắt lại quét tới một con phố gần đến Vân phủ.

Tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa tới gần, càng làm cho người không thể bỏ qua chính là đèn l*иg treo bên trên hai bên xe ngựa, trên bốn cái góc đèn l*иg màu đỏ viết một cái chứ “ Cửu” rất lớn.

Cái chữ cửu này, cũng là chữ hoàng thất chuyên dụng, tượng trưng cho hoàng quyền, thứ dân cùng tiểu thương bình thường nào dám dùng.

Trừ phi…

Cố Phi Trì?!

Là hắn?

[ Bên lề :Chữ cửu trong hoàng thất chuyên dụng là trong “cửu ngũ chí tôn”- gọi hoàng đế là "cửu ngũ" là do trong các số dương thì số 9 là lớn nhất, số 5 ở giữa. Chữ "cửu" 九 (số 9) hài âm với chữ "cửu" 久 (lâu dài), mang ý nghĩa trường trường cửu cửu, vạn thế vạn đại. Vì đó mà dùng từ "cửu ngũ" để chỉ sự chí cao vô thượng của hoàng đế, thiên tử chính chống, vạn thọ vô cương.

Cửu ở đây cũng là do Cố Phi Trì đừng hàng thứ chín]