Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 100: Ghé Vào Trên Người Hắn

Vân Ngạo Tuyết không thích trang điểm, tôn trọng vẻ đẹp tự nhiên.

Nàng là người làm y học nghiên cứu khoa học, y mỹ [ làm đẹp y học ] cũng ở trong phạm vi nghiên cứu, kỳ thật đồ trang điểm hoặc nhiều hoặc ít đều chứa đựng thành phần hóa học, phương pháp bảo vệ da tốt nhất chính là mỗi ngày dùng nước ấm rửa mặt sạch sẽ, giữ tốt độ ẩm hàng ngày là được .

Đương nhiên nữ hài tử yêu thích cái đẹp thì càng không có gì đáng trách, huống hồ lại còn là phấn mặt của Thiên Kiều Các nổi tiếng kinh thành, khả ngộ bất khả cầu,yêu thích quá mức cũng không sao.

Tuệ Nhi vui vẻ cực kỳ, không màng đến quá nửa khuôn mặt còn sưng, thật cẩn thận đem hộp phấn mặt đóng gói tinh xảo xé mở ra, dùng ngón tay chấn nhẹ nhàng một chút rồi xoa lên mặt, vừa xoa vừa say mê.

“Thơm quá a…”

Vân Ngạo Tuyết cái mũi rất thính, đóng gói bị xé mở ra trong nháy mắt đã ngửi thấy rồi.

Mùi hương thanh nhã thực hấp dẫn người, sẽ không bởi vì nồng đậm mà có vẻ đột ngột, chỉ là Vân Ngạo Tuyết đối khí vị rất mẫn cảm, ngửi một chút đột nhiên cảm thấy không đúng. [ ủng hộ tại s1apihd.com ]

Nàng một phen đoạt lại phấn mặt trong tay Tuệ Nhi, dùng tay dính một ít, trực tiếp bỏ vào trong miệng.

“Tiểu thư!” Tuệ Nhi bị dọa choáng váng, nàng chưa từng gặp qua ai ăn phấn mặt, vội vàng kéo lấy Vân Ngạo Tuyết.

“Đây là đồ ở trên mặt, không phải dùng để ăn, tiểu thư mau súc miệng .” Tuệ Nhi phản ứng thực nhanh, vội vàng đổ một ly trà cho Vân Ngạo Tuyết.

Vân Ngạo Tuyết xua xua tay, không có tiếp.

“ Thành phần của phấn mặt này đều là hoa cỏ , thiên nhiên thực vật vốn là có thể ăn, không có việc gì, yên tâm.” Vân Ngạo Tuyết nếm một chút, hương vị giống như đang nhai sáp, chỉ là đầu lưỡi mơ hồ có chút tê dại.

Nếu nàng không đoán sai, trong này bỏ không ít một loại dược có tên Cửu Chân Đằng .

Cửu Chân Đằng vị cam, ôn, là thảo dược thoa ngoài da hay để uống đều có thể, nó còn có cái tên khoa học gọi là Hà Thủ Ô.

Hà Thủ Ô bên trong thì điều hòa khí huyết, bên ngoài thì loại bỏ mụn nhọt, tác dụng gần như Bạch Chỉ, đây cũng là một loại dược bổ khí huyết, tác dụng rất nhiều, cái này vốn dĩ không có gì, quái liền quái ở chỗ liều thuốc không đúng.

Một hộp này, dùng nhiều hơn cả một liều thuốc.

Chẳng qua bởi vì mùi hương thoang thoảng che giấu mùi dược này, cho nên nếu không phải người tinh thông y thuật, như thế nào cũng không ngửi thấy được.

“Không dược dùng.”

Vân Ngạo Tuyết giữ lấy hộp phấn mặt, một lần nữa thả lại vào trong tay áo, cầm lấy khăn lông ướt ở trên giá lau lên mặt Tuệ Nhi, “ Lau sạch đi, đẹp nữa cũng không thể dùng, muội ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài một chuyến.”

Tuệ Nhi vừa nghe Vân Ngạo Tuyết lại muốn đi ra ngoài, tức khắc tức giận, “Tiểu thư ngài đi nơi nào, ta đi cùng ngài !”

Đương nhiên Vân Ngạo Tuyết cũng không có đồng ý, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lên trên mặt nàng, “Đã sưng thành như vậy còn đi theo ta đi đâu? Ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm ta lo lắng.”

Tuệ Nhi có thương tích trong người, cùng nàng đi ra ngoài nàng còn phải chiếu cố nàng ấy, huống chi chỗ mình muốn đi không thích hợp cho để Tuệ Nhi đi cùng.

Vừa nghe đại tiểu thư đều nói như vậy, Tuệ Nhi tưởng tượng đích xác cũng là như thế, chỉ có thể nghe theo phân phó, thành thành thật thật ngốc tại tú lâu thêu hoa cỏ.

Chỗ Vân Ngạo Tuyết muốn đi là Thiên Kiều Các.

Nàng đi ở trên đường có chút cạn lời, hai cái canh giờ trước, nàng vừa mới còn lời thề son sắt nói qua với Thẩm Phong Miên, bản thân sẽ không còn dính dáng gì thêm với hắn, lúc này mới qua bao lâu, thế nhưng nàng sẽ chủ động tự tìm tới cửa.

Nghiệp quật quả nhiên áp dụng với bất luận thời đại nào bất luận kẻ nào cùng bất luận chuyện gì.

Vân Ngạo Tuyết đi gấp, lại không muốn kinh động Vân Quân Niên, đơn giản không có kêu xa phu, dù sao Thiên Kiều Các cách phủ Thừa tướng cũng chỉ có hai cái đầu phố, nàng đi một chút cũng đến.

Trời vào đông ,thời tiết thay đổi thất thường, vừa rồi còn nhìn xa vạn dặm, trong nháy mắt đã mây đen giăng đầy.

Vân Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên nhìn trời, bước chân nhanh hơn, nhìn trời giống như tuyết muốn rơi.

Thời đại này không có dự báo thời tiết, hiện tượng thiên văn hoàn toàn dựa vào dự đoán, kiếp trước nàng là người phương nam , bão cuồng phong thật ra cũng gặp qua không ít, chỉ có tuyết rơi là chưa từng thấy qua, lúc tuyết rơi vốn nên có hai người đắp tuyết ném tuyết, đáng tiếc hôm nay không được.

Cho dù là muốn ngắm tuyết, cũng không phải hôm nay.

Nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm.

Lúc này nhìn cửa hàng hai bên đường phố quạnh quẽ hơn không ít, dân cư trên đường lớn thưa thớt, người bán rong mắt thấy thời tiết không tốt đều đang chuẩn bị thu dọn hàng quán.

Tuyết càng rơi xuống càng lớn, Vân Ngạo Tuyết đã đi hơn một nửa lộ trình, nếu như lúc này trở về lại có chút không cam lòng, nàng khẽ cắn môi, dứt khoát tiếp tục đi về phía trước .

Khi thời tiết trở nên lạnh hơn, Cố Lan Tức liền cảm thấy không dễ chịu.

Cổ họng giống như có người bóp chặt, nghẹn đến mức hắn rất khó chịu, sắc mặt xanh trắng, tùy thời đều có thể ngất xỉu.

“Giá! Giá! Tránh ra!” Phong Ẩn đi theo Cố Lan Tức nhiều năm, biết thời tiết biến đổi thân thể Vương gia liền không chịu nổi, hắn đã tận lực đánh xe chạy về chỗ cũ.

Không ngờ lúc này đã có bông tuyết lất phất bay xuống, trên đường đã có chút trơn trượt, cho dù là giơ roi đánh ngựa,hắn cũng không dám chạy quá nhanh.

“Vương gia, ngài có khỏe không?” Phong Ẩn thực sốt ruột, chỉ có hai người hắn cùng Vương gia ra ngoài, một người tùy tùng dư thừa bên người cũng không có, lúc này hắn vừa phải đánh xe ngựa, lại phải chú ý động tĩnh phía trước , còn phải chiếu cố thân thể Vương gia có thể chịu nổi hay không, thật sự không có cách nào phân thân để lo liệu hết đống việc này.

Cũng ngay một giây lát phân tâm này, ngựa mất kiểm soát, đột nhiên giống như phát cuồng chạy như điên, lúc này đầu Cố Lan Tức choáng váng nặng nề, cơ bản là không nói lên lời.

Vân Ngạo Tuyết cẩn thận đi về phía trước , bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, nàng mới vừa quay đầu lại, đã thấy một cổ xe ngựa thẳng đánh về phía mình đang đứng.

Sự tình phát sinh quá đột nhiên, khoảng cách lại quá gần.

Vân Ngạo Tuyết ngốc.

Nếu không thì sao lại có một câu gọi là khó lòng phòng bị đâu?

Nàng làm thực nghiệm không bị nổ chết, xuyên qua tới đây cũng không bị đông chết, nhìn dáng vẻ này chắc sắp phải bị ngựa điên đá đến chết.

Đám tiểu thương xung quanh sợ tới mức oa oa nói bậy, cũng không biết tên đáng bị đâm chết ngàn đao nào trong lúc bỏ trốn giữ lấy mạng, thế nào cũng phải ở thời điểm mấu chốt đẩy nàng một cái, nàng vốn dĩ đứng ở rìa đường, đẩy một cái trực tiếp đem nàng đẩy đến giữa đường, cái này thì hay rồi, đừng nói chạy trốn, quả thực chính là chỉ còn một bước nữa thôi,là dâng nàng lên đến trước mặt ngựa điên!

Vân Ngạo Tuyết nhận mệnh.

Rất xa, Phong Ẩn có chút kiềm chế không được, hắn vừa nhấc mắt, phát hiện Vân Ngạo Tuyết ở phía trước, hét lớn một tiếng, “Vân Ngạo Tuyết, mau tránh ra!”

Ngựa này thực sự điên rồi , đang êm đẹp, vậy mà không dừng lại được .

Giọng của Phong Ẩn gần như rống lên hết sức, đáng tiếc đã chậm.

Mắt thấy vó ngựa sắp đá vào đầu nàng, bỗng chốc từ trong xe ngựa bay ra một bóng người, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, có người lấy tay bảo vệ đầu nàng, ôm cái éo mảnh khảnh của nàng lăn vài vòng đến mặt đốt trống bên cạnh.

“Thình thịch” một tiếng, gót sắt ngay một giây tiếp theo hạ xuống, đem trên mặt đất đập ra một cái hố to.

Cảm giác đau đơn như trong tưởng tượng không có đánh úp lại, Vân Ngạo Tuyết vậy mà lại cảm thấy bên dưới thân mình mềm nhu bông, nàng vừa mở mắt, phát hiện bản thân mình đang nằm sấp lên người một người.

Mà người này…

“Vương gia!” Ngựa điên bị chế trụ, Phong Ẩn vội vàng nhảy xuống, chạy tới đây.

Lúc này hai mắt Cố Lan Tức nhắm nghiền, mặt vàng như tờ giấy, thế như chỉ thấy thở ra chứ không thấy hít khí vào!

Càng làm cho người cảm thấy kinh ngạc chính là tóc của hắn thế nhưng từ một màu đen ban đầu, ấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi…biến thành màu trắng.