Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 92: Chợt Có Suy Nghĩ Muốn Bảo Hộ Hắn?

Sở dĩ sinh ý của Thiên Kiều Các trở nên rực rỡ như vậy , ngoại trừ có nhiều cô nương xinh đẹp cùng công tử thanh tú nhất , phấn mặt Phong Miên công tử nghiên cứu chế tạo cũng là nhất tuyệt, Hoa Đào Cười cũng là tên một loại phấn mặt thiếu nữ chuyên dụng hắn muốn tung ra gần đây.

Nghe thấy công tử đang hỏi tiến độ, tú bà đánh lên mười phần tinh thần, “Đều rất thuận lợi, nhưng mà vẫn còn thiếu một loại dược liệu.”

Phấn mặt của Thẩm Phong Miên sở dĩ có thể được rất nhiều ngươi ưa thích, không riêng gì có thể làm nét mặt của người toả sáng, càng quan trọng là còn có công hiệu nuôi dưỡng làm đẹp da, tất cả đều được bỏ thêm phấn thảo dược.

“Thiếu cái gì?” Chỉ cần tiến độ thuận lợi, thiếu dược liệu hắn không lo lắng, chỉ cần có bạc, cái gì cũng có thể mua.

“Hoàng huyết thảo…”

Ánh mắt Thẩm Phong Miên co rụt lại, “Cái gì?”

Hoàng huyết thảo cực kỳ khó cầu, chỉ sợ có bạc cũng khó có thể mua.

Vừa thấy sắc mặt Thẩm Phong Miên không tốt, tú bà vội vàng nói, “Công tử không cần lo lắng, nô tỳ đã nghe được hướng đi của Hoàng Huyết Thảo, mấy ngày trước đây ở hội đấu giá Dược thảo của Vạn Bảo Phường, nghe nói là Vân Ngạo Tuyết nữ giả nam trang nhận ra cây thảo dược này, cái sát tinh kia quả nhiên có chút bản lĩnh.”

Ánh mắt Thẩm Phong Miên thay đổi mấy lần, ngừng một lúc lâu mới nói, “Vậy ngươi có biết nữ tử vừa rồi đưa ta trở về là ai?”

Đối mặt với câu hỏi đột ngột này của công tử, tú bà đương nhiên là không biết chuyện gì, bà ta thành thật lắc đầu.

“Nàng chính là cái sát tinh trong miệng ngươi kia, đích nữ Vân phủ Vân Ngạo Tuyết.”

Tú bà như thế nào cũng không nghĩ nữ tử mấy ngày gần đây thanh danh vang dội ở kinh thành vừa rồi lại xuất hiện ở trước mắt mình, lại nghĩ tới lời vừa rồi mình mới nói , vẻ mặt mộng bức, “ Vậy,nô tỳ đuổi theo gọi nàng lại.”

“Không cần, vốn dĩ ta cũng phải đi tìm nàng, ngươi chú ý hướng đi của Thiên Kiều Các là tốt rồi.”

Thẩm Phong Miên xoay người đem áo lông cừu trên người cởi ra ném qua một bên, “Đem quần áo này đốt đi.”

Biểu tình của tú bà ngưng lại, cho rằng bản thân mình nghe lầm, “ Đốt...đốt? Công tử, đây chính là dùng da của cáo tuyết trên Thiên Sơn chế tác tạo thành áo lông cừu giữ ấm, tám tấm mới có thể làm một kiện, này…”

Công tử khinh phiêu phiêu một câu, không nghĩ tới thứ bảo đốt đi này chính bảo bối giá trị liên thành.

“Ngươi hiện tại càng ngày càng nói nhiều.”

Thẩm Phong Miên chậm rì rì một câu, đột nhiên làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống đến mức gần như đóng băng , trong long tú bà run lên, bàn tay cầm áo lông cừu không tự giác nắm lại thật chặt, sau khi đáp một câu ‘vâng’ sốt ruột hoảng hốt đi xuống.

Sự tình hiện tại trở nên có chút khó giải quyết.

Thẩm Phong Miên sở dĩ sẽ để người của Lưu Kim Sơn trùng hợp bắt gặp, là bởi vì chỗ tin tức này là hắn tự mình tản ra ngoài.

Bằng không lấy công phu mèo quào của nhóm người này, sao có thể bắt được hắn?

Nhóm người này đến cả xách giày cho hắn cũng không xứng.

Hắn vốn dĩ muốn đem đám người đó gϊếŧ sạch, để lão già Lưu Kim Sơn đó mở to mắt ra nhìn xem, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một cái Vân Ngạo Tuyết.

Hắn có chút tức giận, có chút kinh ngạc, cũng có chút tò mò.

Nữ tử này tay trói gà không chặt lại muốn bênh vực kẻ yếu, nhân tiện đảo loạn một hồ nước.

Một nữa tử lẻ loi, không có bất luận kẻ nào bảo vệ, lại cố tình có ý nghĩ kỳ lạ muốn bảo hộ hắn.

Muốn nói không khϊếp sợ là giả.

Hắn luôn luôn đem thân phận của chính mình che giấu rất kỹ, nữ tử tiếp cận hắn đơn giản là muốn đi lối tắt, nhưng hình như nàng không quá hiểu biết về hắn, hoàn toàn là dựa vào một tấm lòng nhiệt huyết.

Phụ thân Vân Quân Niên của Vân Ngạo Tuyết là thừa tướng có quyền lực nhất Yến quốc, trên tay hắn còn chưởng quản toàn bộ mạch máu của Đại Yến , hiện tại ngay cả Yến Đế cũng không thể không ỷ lại hắn.

Ở Yến quốc vô số người muốn nịnh bợ Vân Quân Niên.

Trong đó đặc biệt nhất là Lưu Kim Sơn ý vị tâm tư muốn ôm đùi lộ ra không chút nào che giấu.

Vân Quân Niên làm quan nhất phẩm, Lưu Kim Sơn chẳng qua là quan tam phẩm xếp chót, muốn thấy người sang bắt quàng làm họ cũng không dễ dàng, cho nên hắn cả ngày ngoại trừ nịnh nọt thì chính là ở nghiên cứu yêu thích của thừa tướng.

Sở dĩ Thiên Kiều Các bị theo dõi, ngoại trừ LưuKim Sơn có tâm tư khác đối với Thẩm Phong Miên, còn có một chút là rất nhiều đại quan quý nhân trong thời gian nhàn hạ đều sẽ tới nơi đây tiêu khiển.

Thanh lâu kỹ quán chú ý chính là thả lỏng, rượu quá ba tuần có lời nói ngày thường không thể phát ngôn thỉnh thoảng sẽ nói ra vài câu, cứ thế mãi cũng có thể dựa vào nó để kiếm chút tiền tài.

Bàn tính nhỏ của Lưu Kim Sơn kì thật rất rõ ràng, bắt lấy Thẩm Phong Miên chỉ là thuận tiện, hắn muốn đem Thiên Kiều Các chiếm làm của riêng.

Thẩm Phong Miên dựa vào giường nằm nghiêng, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, ngày lành của Lưu kim Sơn coi như đã hết, Vân Ngạo Tuyết này, thật ra hắn có thể dùng tạm một chút.

——

Vân Ngạo Tuyết vừa trở về nhà đã thấy không khí không đúng lắm.

Hôm nay không phải ngày nghỉ tắm gội [ngày nghỉ giống như chủ nhật ], Vân Quân Niên lại không có thượng triều, ngồi ở chính giữa đại sảnh tiền viện, thấy nàng đã trở lại, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm , cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Vân Ngạo Tuyết đương nhiên biết Vân Quân Niên đang nhìn mình chằm chằm, chỉ là nàng không giỏi đối với chuyện xử lý quan hệ cha con có còn hơn không này, bình thường có thể trốn thì trốn, cũng lười phải nói chuyện, chuẩn bị trở lại tú lâu .

Nàng bình thường trở về tú lâu nhất định phải đi qua tiền viện, tiền viện là trọng địa, bình thường không có mệnh lệnh của Vân Quân Niên thì không thể tùy ý xuất nhập, nàng đang muốn theo hành lang gấp khúc trở về viện tử của mình, dư quang nhìn lướt qua, phát hiện một cái người quen thuộc.

Bước chân nàng hơi ngừng lại, ngưng thần nhìn kỹ xem.

Rõ ràng là Tuệ Nhi!

Vừa rồi nàng phân phó Tuệ Nhi với tiểu nhị khách điếm cùng nhau trở về Vân phủ báo tin, thời gian suy tính thì cũng nên trở về đến nơi, vì sao mà Tuệ Nhi không về viện của mình ngốc, chạy đến nơi đây quỳ làm gì?

“Tuệ Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này?” Vân Ngạo Tuyết bước gần tới trước mặt Tuệ Nhi, chỉ thấy Tuệ Nhi cúi đầu, đối với lời của nàng phảng phất giống như không nghe thấy.

Vân Ngạo Tuyết cảm thấy càng thêm kỳ quái, đi đến phía trước thêm hai bước, chuẩn bị đem nàng kéo lên.

Không nghĩ tới Tuệ Nhi lại co rúm lại sau này lui hai bước, dù thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.

Hồ nghi trong lòng Vân Ngạo Tuyết càng sâu, không khỏi phân trần kéo Tuệ Nhi, “Làm sao vậy? Ngươi đang sợ cái gì?”

Nàng cũng không bị mù, vừa rồi thời điểm tới gần Tuệ Nhi nàng phát hiện thân thể Tuệ Nhi vẫn luôn ở khắc chế run rẩy, giống như là gặp phải chuyện gì cực kỳ sợ hãi, Tuệ Nhi càng trốn tránh, Vân Ngạo Tuyết lại càng mạng mẽ lôi kéo nàng, bắt nàng ấy phải ngẩng đầu lên.

“Tiểu thư…” Tuệ Nhi ngẩng đầu lên, chỉ là Vân Ngạo Tuyết vừa nhìn lại đầy khϊếp sợ.

Bởi vì nửa bên trái gương mặt Tuệ Nhi đã sưng lên so với bánh màn thầu còn phồng hơn, khóe miệng còn có vết máu đỏ tươi tràn ra.

“Ai đánh ngươi!” Sắc mặt Vân Ngạo Tuyết sắc mặt biến đổi.

“Ngạo Tuyết nha, trước tiên ngươi đừng xúc động, quy củ Vân phủ xưa nay đều là như thế, chủ tử phạm sai lầm, tội ở nô tài, than phận của chủ tử quý giá không đánh được , cái mạng tiện của nô tài đương nhiên phải thay chủ tử chịu tội.”