"Sao sư phụ tốt với con vậy?"
Con ngươi Tô Thanh Hàn run lên, hắn vuốt đầu thiếu nữ: "Nàng là đồ đệ của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai?"
"Vậy sau này sư phụ có nhiều đồ đệ thì cũng sẽ đối tốt với bọn họ vậy sao?"
Thì ra sư phụ chỉ đơn thuần đối tốt với mình chứ không lẫn lộn thứ tình cảm kia.
Phượng Tê Ngô quệt miệng, vẻ mặt rất uất ức.
"Ta chỉ thu một đồ đệ."
Phượng Tê Ngô nghe vậy đôi mắt phát sáng: "Ngoéo tay."
Tô Thanh Hàn chậm rãi vươn ngón tay út ra, đôi mắt ôn nhuận nhìn nàng
“Nghoéo tay thì không thể đổi ý, nếu ai đổi ý thì người đó chính là chó con."
Bỗng chốc thiếu nữ lại khôi phục vẻ ngây thơ hồn nhiên, ném chuyện không vui mới vừa rồi ra sau đầu.
"Được."
"Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây sư phụ?"
"Tê Nhi thật sự muốn rời khỏi Lâm An?"
Phượng Tê Ngô hăng hái gật đầu, nàng lớn như vậy nhưng nơi từng đi xa nhất chính là cửa Bắc của Lâm An, s1apihd.com, nàng không hề biết thế giới bên ngoài như thế nào.
Nàng vừa nghĩ tới phụ thân vì tiền đồ của mình mà hy sinh hạnh phúc của nàng, nàng lại lập tức ủ rũ.
"Coi như là đi giải sầu đi."
"Vậy đến Thành Bất Đô đi." Tô Thanh Hàn suy tư một phen rồi chậm rãi nói ra.
"Thành Bất Đô có gì vui?"
"Phong cảnh nơi đó độc đáo, còn có kỳ trân dị bảo ngàn vàng khó tìm; cũng có chim bay cá nhảy để cho người cưỡi."
Phượng Tê Ngô nghe vậy đôi mắt lấp lánh nhìn Tô Thanh Hàn.
"Vậy khi nào chúng ta đi?"
Thế giới bên ngoài quả thật phong phú hơn Lâm An, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy rất thú vị.
"Nàng về nhà dọn đồ, ngày mai ta tới đón nàng."
"Sư phụ không về cùng con sao?"
"Ta còn có một số việc cần phải xử lý."
Bởi vì chuyện của Phượng Tê Ngô mà trì hoãn mấy ngày, e là vị ở Tu La Trường kia đợi không nổi.
"Vậy cũng được."
Sáng sớm hôm sau hắn đưa Phượng Tê Ngô về, ai ngờ vừa vào phủ đã thấy người không muốn gặp lại nhất.
"Ngươi ngươi ngươi, tiểu nha đầu ngươi thật có năng lực."
Mộ Dung Cảnh Dật sải bước đi tới, sắc mặt âm trầm mấy độ, tức giận chỉ vào Phượng Tê Ngô.
Nếu là người khác chắc chắn hắn sẽ đánh một trận, nhưng đó là Phượng Tê Ngô, sao hắn nỡ?
"Làm gì, quân tử nói chuyện không động tay."
Phượng Tê Ngô liên tục ôm mặt lùi về sau để tự vệ.
Mặc dù nàng không có dung mạo khuynh quốc nhưng tự nhận vẫn có mấy phần thùy mị, nếu đánh vỡ mặt thì sau này còn gặp người thế nào.
"Ai nói ta muốn đánh ngươi?"
Ngươi xem dáng vẻ muốn đánh nhau kia của ngươi đi, không giống chỗ nào?
"Tiểu nha đầu trưởng thành rồi, dám đến ngự tiền tìm Hoàng Thượng giải trừ hôn ước của ta và ngươi."
"Còn không phải là bị ngươi ép sao?" Nàng đúng lý hợp tình nhìn Mộ Dung Cảnh Dật.
"Ngươi tới Phượng Phủ làm gì?" Phượng Tê Ngô thông minh đi vòng ra phía sau hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị thì chạy vào đại đường.
"Ngươi chạy cái gì, ta còn có thể ăn ngươi sao?"
Nàng chỉ lo nhìn Mộ Dung Cảnh Dật mà không nhìn sau lưng, editorAnieNg, bất thình lình đυ.ng vào người khác, cái đầu đau đớn.
"Tiểu thư không sao chứ?" Ngưng Nhi đỡ trán lo lắng hỏi.
"Không sao không sao.”
Mộ Dung Cảnh Dật phía sau đã đuổi tới, hắn kéo Phượng Tê Ngô về phía mình, Phượng Tê Ngô vô thức bảo vệ mặt, nhưng thiếu niên chỉ xoa xoa trán nàng chứ không làm gì khác.
Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, khóe miệng uốn lên độ cong đẹp đẽ.
Hắn là người có vẻ ngoài tuấn tú hiếm có ở Thành Lâm An, Phượng Tê Ngô không thể không thừa nhận vẻ ngoài của Mộ Dung Cảnh Dật thật sự rất đẹp.
Nàng nhìn mê mẫn, đột nhiên nghĩ đến gì đó nên lắc đầu lui về phía sau.
Phượng Tê Ngô, ngươi đang làm gì thế, đây là khắc tinh của ngươi, còn nói hắn đẹp, có đẹp bằng sư phụ ngươi không, vẻ ngoài của sư phụ có thể đẹp hơn hắn nghìn lần, vạn lần, ngươi nhìn chằm chằm nam tử khác mà không sợ sư phụ thất vọng sao?
"Hoàng Thượng đã hạ chỉ hủy bỏ hôn ước của ta và ngươi, kính xin Duệ Vương tự trọng."
Mộ Dung Cảnh Dật nhìn thiếu nữ kiêu ngạo không kiềm được lại nở nụ cười.
"Nghe nói Phượng lão gia bị bệnh, ta chỉ cùng phụ thân đến thăm, tiểu nha đầu nhà ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy?" Mộ Dung Cảnh Dật nhẹ nhàng chọt chọt đầu thiếu nữ.
Phượng Tê Ngô giật mình vội nhìn Ngưng Nhi bên cạnh.
"Lão gia không sao, chỉ là thỉnh thoảng nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi."
"Thật sao?" Phượng Tê Ngô nghi ngờ nhìn Ngưng Nhi.
Thân thể phụ thân luôn luôn rất tốt, s1apihd.com, từ lúc nàng hiểu chuyện đến bây giờ chưa từng thấy phụ thân sinh bệnh, sao hôm nay lại nhiễm phong hàn?
"Ngưng Nhi không dám lừa tiểu thư."
Phượng Tê Ngô nghe xong sải bước đi tới Trúc Uyển, mới vừa đi vào đã nghe phụ thân ho khan, trong lòng căng thẳng, có chút hoảng hồn.
"Phụ thân, Mộ Dung lão Vương Gia "
Nàng thấy Mộ Dung lão Vương Gia cũng ở đây nên lễ phép làm lễ.
"Phụ thân, sao lại đột nhiên ngã bệnh?"
Trong mắt Phượng lão gia hoàn toàn không có vẻ tàn khốc lúc trước: "Có lẽ đêm qua trúng gió."
"Không bằng mời đại phu tới khám đi."
"Ha ha ha, Tê Ngô hồ đồ rồi, tìm khắp Lâm An còn có thể tìm ra được người thứ hai có y thuật tốt hơn phụ thân ngươi sao?" Mộ Dung lão Vương Gia trêu ghẹo.
"Tất nhiên là không thể."
Mộ Dung lão Vương Gia nói mấy câu rồi trở về Phủ, trong phòng cũng chỉ còn lại Phượng Tê Ngô và Phượng lão gia.
"Con vẫn còn đang trách phụ thân sao?"
"Nữ nhi không dám "
"Tương lai con sẽ hiểu." Phượng lão gia thở dài.
"Lần này nữ nhi về là để cáo biệt phụ thân."