Đồng mắt Đế Anh Thy khẽ run, cảm nhận khí từ Tư Hải Minh truyền tới gần, nàng vội vàng thu lại cảm xúc của mình, để tay xuống, nhìn về hướng biển rộng
Tư Hải Minh đứng cạnh nàng, ánh mắt sắt bén của anh nhìn nàng như thể muốn chạm đến linh hồn nàng, xem thấu hết nội tâm đang che dấu kia
Đế Anh Thy không đợi anh mở lời trước “Đến đất liền, tôi sẽ về đảo Trân Châu luôn”
Tư Hải Minh chấn động ánh mắt một cái, đường nét trên khuôn mựt căng cứng lộ ra sự lạnh lẽo cứng rắn
Đế Anh Thy không nghe được câu trả lời của anh liền xoay người lại đối mặt với anh “Anh muốn nói cái gì?”
“Không có” Tư Hải Minh đè nén cảm xúc điều khiển giọng nói của mình phát ra bình thường nhất “Anh đưa em đi”
“Không cần” Đế Anh Thy tiếp tục hướng mắt về biển “Tư Hải Minh, anh có thể đáp ứng một điều kiện…”
“Em nói”
“Đừng định cư ở Đông Nam Á”
Tư Hải Minh mắt đen hơi trầm xuống “Cho con gần em một chút”
“Tôi sẽ về Kinh Đô. Đợi đến kì nghỉ thì bọn chúng có thể đến đảo Trần Châu” Đế Anh Thy nói
“Không giống”
Đế Anh Thy ép không được lửa giận trong l*иg ngực “Đến cùng là anh không muốn, hay là con nghĩ? Đừng nghĩ rằng tôi không biết chủ ý của anh là gì! Tư Hải Minh, tôi trực tiếp nói với anh đừng nghĩ rằng anh ở Đông Nam Á hay tôi mỗi ngày ở Minh Uyển cùng anh sáng chiều thì cũng không thể chân chính tiếp nhận anh!”
Toàn thân nhận được nổi đau, cố gắng kiềm chế cảm xúc xuống dưới, thần sắc anh vẫn giống như trước đây “Tại sao lại cự tuyệt? Chúng ta cách một mảnh biển, em không muốn gặp anh, có thể không gặp?”
Đế Anh Thy bị nhìn thấu suy nghĩ nhất thời không phát ra được câu nào, chậm mấy hơi thở mới nói “Đây chỉ là mưu kế đầu tiên!”
Tư Hải Minh bước lên phía trước một bước, khiến cho khoảng cách hai người gần nhau hơn, cảm giác áp bách càng sâu, mắt đen khóa chặt nàng, am hiểu sâu mà chấp nhất “Nếu là mưu kế cũng là vì con. Thy, anh là cha ruột thì sao có thể đứng nhìn các con vì nhớ mẹ mà khóc?”
“Vậy anh tối qua đã làm cái gì? Cũng vì con sao?” Đế Anh Thy mất khống chế run rẩy
“Buổi tối hôm qua anh uống hơi nhiều, Thy, anh thật có lỗi…” Tư Hải Minh thẳng thắn
“Tôi nhớ tửu lượng của anh rất tốt? Tại quầy bar lúc đó anh uống có hai chén, đối với anh mà nói nó chẳng là gì”
“Em còn nhớ rõ?” Tư Hải Minh mắt đen khẽ nhúc nhích, tim không khỏi đập nhanh
Đế Anh Thy ngó mặt đi chổ khác “Chẳng qua đó là chuyện rõ ràng trước mắt…”
Tư Hải Minh ánh mắt am hiểu sâu nhìn nàng, bởi vì Đế Anh Thy một câu nói run rẩy, giọng anh phát ra như câm “Anh trước đó uống rượu tửu lượng tốt, sau có mấy lần ngộ độc rượu, thời gian rất lâu không uống. Có nhiều thứ thời gian dài không dùng, kiểu gì nhất thời cũng sẽ không thích ứng”
Ngộ độc rươu? Đế Anh Thy kinh ngạc, phải uống bao nhiêu rượu mới bị ngộ độc?
Đế Anh Thy thu cảm xúc của mình lại, không muốn hỏi rõ suy nghĩ với anh, chỉ nói “Nói cách khác, anh nhất định phải định cư Đông Nam Á?”
“Nếu em chưa thích có thể muộn một chút” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy nghĩ thầm, cái này có khác gì chứ? Sớm hay muộn thì vẫn muốn đi
“Anh đều không để ý con có thích ứng với cuộc sống bên kia sao?”
“Có em ở đó, nơi nào cũng thích ứng” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy sắc mặt ủ đột, nàng phát hiện cứ tiếp tục trao đổi với Tư Hải Minh thì anh cũng không đồng ý! Cứ như là làm mọi việc vì con vậy!
Nàng sẽ tin sao?
“Cũng không phải không thể dọn đi” Tư Hải Minh im lặng trong giây lát rồi nói