Làm thầy, nhìn bọn họ trưởng thành, rõ ràng không có một đứa nào dễ đối phó chớ nói chi là chuyện liên quan đến Anh Thy kia, vẫn nên cẩn thận cẩn thận.
Bọn họ nhả ra, chỉ là không tham dự vào hôn nhân của Tần Hành Chi, không có nghĩa là không có ý khác với Anh Thy.
Đế Anh Thy đứng dưới giàn nho, với lên quả nho, lại không tới.
Một bàn tay khác vươn ra, giúp cô hái.
Sáu quả nhỏ tím đặt vào tay cô. Đế Anh Thy cắn một quả, phồng mồm nói: “Em đã ăn qua nhiều quả nho rồi, chỉ có nho ở chỗ anh là ngon nhất, chua ngọt vừa phải.”
Nói xong liền ngồi xổm xuống, cho Một Hào ăn: “Một Hào, em nếm thử đi, nhỏ của Hành Chi có muốn mua cũng chẳng được!”
Một Hào cắn nho, một ngụm nuốt xuống, giống như ăn quả nhân sâm, sủa lên: “Gâu!”
“Ha ha, Hành Chi, Một Hào cũng nói ăn ngon kìa!” Đế Anh Thy lại cho nó ăn thêm một quả.
Một Hào ăn nho, thân mật liếʍ tay Đế Anh Thy, ánh mắt to tròn thỏa mãn nhìn Đế Anh Thy.
“Nó rất thích em.” Tần Hành Chi nói.
“Vâng, lúc em ở thành phố nó đã thích đi theo em rồi.” Dù cho cô ngồi bất động một chỗ, Một Hào cũng lẳng lặng ở bên.
Để Anh Thy đứng dậy, nói: “Hành Chi, anh thật sự không muốn kết hôn à?”
“Không muốn.”
“Đó là vì anh chưa gặp được người mình thích, gặp được rồi anh sẽ chỉ ước cưới cô ấy về nhà.” Đế Anh Thy nói: “Có điều anh yên tâm, trước khi anh gặp được người mình thích, em sẽ không để cho các anh em làm loạn được tình duyên của anh đâu.”
Tần Hành Chi nhìn gương mặt tươi cười của cô, người mình thích gần trong gang tấc, lại không có cách nào nói ra…
Đứng ở vườn nho hơn một tiếng mới về Bảo Thành. “Các anh ngủ ngon!” Đế Anh Thy đi lên trên lầu. Ba anh trai nhìn cô đi lên, cho đến khi khuất dạng. Đế Hoàng Minh cũng đi lên trên lầu.
“Đứa bé… có gọi điện thoại cho các người không?” Đế Hoàng Minh nhịn không được hỏi.
Đế Hoàng Minh dừng chân không động, sắc mặt Đế Hạo Thiên lạnh lẽo, cứng rắn không nói. Nhìn tình hình nhất định là không đánh rồi.
Đế Bắc Lâm ngồi lên ghế sô pha: “Vì sao không gọi cho chúng ta? Không phải nói về rồi sẽ gọi à? Có phải có mà hai người không nhận không?”
“Không có gọi đến cũng không có thông báo gọi nhỡ.” Đế Hạo Thiên nói.
“Em thấy Tư Hải Minh không cho chúng nó tiếp xúc với điện thoại.” Đế Bắc Lâm ôm gối dựa: “Nếu như đứa bé ở đây thì tốt rồi, tối cũng không cần ngủ một mình.”
“Em ba tuổi ấy à?” Đế Hạo Thiên coi thường nói.
“Hứ.” dbt không thèm để ý đến loại đàn ông kiêu ngạo như vậy.
Đế Hạo Thiên ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh cả, nếu như bọn nhỏ mãi không gọi tới thì sao?”
Đế Hoàng Minh quay lưng lại: “Thuận theo tự nhiên.”
Nói xong bốn chữ nào liền lên lầu.
Đế Hạo Thiên ngồi trên ghế sô pha: “Việc này nói đến cũng nhẹ nhàng, em cũng không tin cậu ta sẽ thờ .”
Đế Bắc Lâm hỏi: “Không phải anh nói không trả con lại cho Tư Hải Minh sao? Thế mà lại không nói tiếng nào để cậu ta dẫn con đi?”
“Anh Thy cũng đang nhìn! Nói sao được? Cướp con với Tư Hải Minh, chính anh còn cảm thấy giống bị bệnh tâm thần!” Đế Hạo Thiên nói.
“Mẹ nó…” Đế Bắc Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như sao.
Để Anh Thy đi vào phòng tắm, lúc nhìn thấy bồn tắm, có chút sửng sốt.
Cô lại nghĩ đến bồn tắm lớn ở Minh Uyển, lớn hơn nhà nhiều. Cô có để ý tới những căn phòng kia của Minh Uyển, mặc dù không đi vào toàn bộ những một mỗi gian phòng đều có kèm thêm bồn tắm lớn.
Dường như là giành được sự yêu thích của Tư Hải Minh.
Động tác cởi váy của Đế Anh Thy khựng lại, trong không gian yên tĩnh dường như là nghe được tiếng chuông điện thoại.
Tay nắm góc váy buông lỏng, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Điện thoại trên bàn cạnh giường đang đổ chuông.
Khi Để Anh Thy đến gần, có chút khẩn trương, hô hấp không ổn định, khi cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên báo hiểu thị Tần Hành Chi, thì hơi thở trong mắt bình thường lại, cơ thể kéo căng cũng thả lỏng lại.
Không hiểu có gì mà phải khẩn trương? Cho dù Tư Hải Minh có gọi điện thoại tới, cũng không cần như thế, đúng không?”
Dù sao cô đã nói rõ, mình không làm thế thân của người khác, như vậy, dây dưa sẽ không có ý nghĩa gì cả, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy vô lễ.
Cô ấn nút nghe: “Hành Chi, sao vậy?” “Trưa mai đến bên tàu ăn bề bề không? Chỉ… hai chúng ta thôi.” “Được, cũng lâu rồi em không ăn.” Đế Anh Thy nói. Sau khi cúp máy, Để Anh Thy liền đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, ánh mắt dừng trên đó mấy giây, rồi lại quay người tới phòng tắm,
Nhưng đến tối, Để Anh Thy bắt đầu gặp ác mộng, rất đáng sợ, rất tủi thân, rất khó chịu, cô muốn mở mắt tỉnh lại như không được, khóc trong mơ, cuối cùng bị khóc tỉnh lại.
Đế Anh Thy đột nhiên ngồi dậy, tay ôm ngực, thở hổn hến từng hồi, trên mặt đều là nước mắt đang không ngừng tuôn ra.
Lúc này cô chỉ có một loại cảm xúc, quá thương tâm, chỉ có không ngừng khóc mới có thể phát tiết. Cô hầu đến cửa phòng thì dừng chân lại.
Hình như cô nghe được tiếng khóc bên trong? Là cô chủ khóc sao?
Cô hầu liền cách cánh cửa gọi: “Cô chủ?”
Đế Anh Thy vội vàng che miệng, nhắm mắt lại, nước mắt im lặng rơi xuống.
Cô hầu không nghe thấy tiếng đáp lại, mà dán lỗ tai vào cửa cũng không nghe được tiếng khóc, ảo giác à? Theo lý mà nói thì lúc này cô chủ đang ngủ say rồi!
Đương lúc cô nghi ngờ… “Chuyện gì thế?”
“A!” Cô hầu chăm chú nghe tiếng động bên trong cho nên không chú ý tới có người tới gần, bị dọa giật nảy mình, vội vàng lui lại mấy bước, cúi đầu: “Cậu chủ, tôi… chắc là tôi nghe nhầm, tôi nghe thấy cô chủ khóc nhưng bây giờ không nghe thấy nữa…”
Còn chưa nói xong, Để Hoàng Minh đã đẩy cửa ra tiến vào phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc nhìn thấy Đế Anh Thy ngồi trên giường che miệng, mặt đầy nước mắt thì trái tim như trùng xuống.
Để Anh Thy phát hiện anh cả tới, vội vàng chùi nước mắt.
Đế Hoàng Minh ngồi xuống mép giường, nâng mặt cô lên, giọng nói dịu dàng: “Mơ thấy ác mộng à?” “Vâng…” Con mắt của Đế Anh Thy ẩm ướt, nước mắt thống khổ, tay chống trán, đầu đau đớn khiến cô bật khóc.
Đế Hoàng Minh rời cơ thể tựa vào vị trí đầu giường, để Đế Anh Thy nằm xuống, gối đầu lên bụng mình, ngón tay thô ráp massage đầu cho cô: “Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả, ngủ thêm một chút đi.”
Đế Anh Thy không nhắm mắt, có điều mí mắt đọng nước mắt nên bị dính vào: “Anh ca, đánh thức anh rồi sao?” “Sáu giờ rồi.”
Đế Anh Thy nghĩ, sáu giờ rồi ư? Mặc dù cô chưa từng biết mấy giờ anh cả rời giường, nhưng cũng biết anh cả dậy rất sớm.
Đế Hoàng Minh cúi mắt, ánh mắt rơi xuống gương mặt tái nhợt của Đế Anh Thy, cảm xúc có chút bối rồi, trước kia Anh Thy không ở đây, giấc ngủ của anh chất lượng hơn bây giờ nhiều. “Mơ thấy gì?” Anh hỏi.
Đế Anh Thy chần chừ một lúc, nói: “Rất hỗn loạn, dường như là cãi nhau với ai, không thấy mặt, em thấy tủi thân nên khóc, khóc đến tỉnh, nhưng cảm giác đau lòng đó vẫn không biến mất…”