Ngay khi Tần Hành Chi rời đi, điện thoại trên bàn vang lên, là điện thoại của Tần Hành Chi.
Điện thoại liên tục đổ chuông, Đế Anh Thy thấy Tần Hành Chi vẫn chưa tới nên nhấn nghe, giọng nói sảng khoái nhẹ nhàng của người đàn ông truyền đến: “Xin chào, có phải là ông chủ Tần không ạ? Xin lỗi, đột nhiên có việc nên chuyện này sẽ chậm tiến độ. Ngày mai chúng tôi sẽ tới, tầm khoảng hai giờ. Ngài có vấn đề gì không ạ?”
“Chủ nhân của chiếc điện thoại vừa đi rồi, tôi sẽ nói lại với anh ấy sau.” Đế Anh Thi nói.
Chương Vĩ sau khi nghe thấy giọng nói này thì sửng sốt, sao lại giống giọng của Đào Anh Thy thế? Liệu có phải bị ảo giác giống như ngài Hải Minh không?
Đế Anh Thy vừa định cúp máy thì lại nghe thấy bên kia nói tiếp: “Cô là trợ lý của ông chủ Tần à?”
“Không phải, là bạn thôi. Có chuyện gì vậy?”
“Giọng của cô rất giống với người mà sếp tôi muốn tìm.”
Đế Anh Thy khinh thường: “Có thể nói chuyện làm ăn, đừng cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.” Nói xong liền cúp máy.
Điện thoại bị ném trên bàn, Đế Anh Thy hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Chương Vĩ sững sờ nhìn điện thoại bị cúp máy, cũng rất kiêu ngạo đấy? Nhưng mà ngay cả những người có gương mặt giống hệt nhau cũng nhiều mà, nên giọng nói giống nhau không phải chuyện hiếm thấy
Tần Hành Chi bưng rượu tới, Đế Anh Thy nói: “Vừa rồi có người gọi cho anh đấy, em trả lời giúp anh rồi, hình như là khách hàng của anh.”
Tần Hành Chi đặt ly rượu trước mặt cô, ngồi xuống, cầm điện thoại xem nhật ký trò chuyện.
Sau đó gọi lại: “Xin chào, tôi là Tần Hành Chi.”
Đế Anh Thy nhấp một ngụm rượu dọc theo miệng chén, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, cũng không khác với dáng vẻ uống rượu lúc trước. Nếu so sánh, thứ này còn khó uống hơn..
Tần Hành Chi nói xong thì đặt điện thoại sang một bên. Đế Anh Thy hỏi: “Sao rồi? Lúc nãy em nói chuyện điện thoại không làm chậm trễ các anh hợp tác chứ?”
“Không đâu. Vốn cuộc hẹn là hai ngày trước, nhưng hình như bên kia có chuyện gì nên đến trễ, mới đổi lại thành ngày mai. Là khách hàng lớn nhất của trang trại, cũng đến đây lần đầu tiên đấy. Đúng lúc cho anh ta thử loại rượu anh vừa pha.”
“Hóa ra là Thần Tài của anh. Nhưng mà rượu này, anh có chắc sẽ lấy ra tiếp đãi được không? Em cảm thấy không ngon lắm.”
Tần Hành Chi nhìn cô: “Nhìn vẻ mặt vừa rồi của em là biết rồi.” Đế Anh Thy liếc anh ta một cái, sau đó trừng mắt.
“Ngậm trong miệng hai giây, liếʍ vào trong đầu lưỡi, sau đó nuốt xuống.” Tần Hành Chi nói.
Đế Anh Thy học theo lời anh ta nói, nhấp một ngụm, sau đó nhấm nháp một cách cẩn thận.
“Thế nào?” Tần Hành Chi hỏi.
“Hừ… hương vị không nói nên lời, nhưng rất đẳng đấy, vị ngọt lại như có như không, rất khó cảm nhận được, nuốt vào thì thấy hơi chua chua.” Đế Anh Thy nói ra cảm giác sau khi mình nếm thử.
Tần Hành Chi không khỏi nở nụ cười: “Vị chua đó là Axit pantothenic có trong cồn. Anh bỏ nhiều hơn một phần ba bình thường, người say không tự biết được đâu.”
“Oa, Hành Chi, tay nghề nấu rượu của anh càng ngày càng lợi hại. Loại rượu này có tên không?” Đế Anh Thy cảm thấy rất thú vị, hỏi.
“Có. Uống rồi thì đoán xem.”
“Em đoán là … Túy Mông Lung?” Đế Anh Thy nói.
“Không phải.”
“Vậy thì là gì thế? Đừng có úp mở thế chứ, nói đi mà?” Đế Anh Thy không có kiên nhẫn đoán,
Tần Hành Chi rũ mắt, nói: “Gọi là… Yêu không với tới.”
“Yêu không với tới…” Đế Anh Thy nói thầm bốn chữ này trong miệng nhỏ nhắn, cảm giác kỳ quái kia khiến cô sững sờ.
Sau đó nhìn về phía Tần Hành Chi: “Hành Chi, anh có người mình thích không?”
“Không có.” Tần Hành Chi nói.
“Không có thì sao có thể ủ ra loại rượu có hương vị này, lại còn đặt là không với tới’?” Đế Anh Thy không tin.
“Trước đây anh xem một bộ phim thần tượng, có cảm xúc nên tạo ra thôi.” Tần Hành Chi nhìn vẻ mặt khó chấp nhận của Để Anh Thy, nói: “Như vậy mới có thể bán được giá cao!