“Thích thì có, nhưng muốn cười con thì không. Đào Sơ Tâm nói.
“Sao lại thế? Đó là vì bọn họ biết mình không thể trèo cao, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga thôi!”
Đối với Xa Tuệ Anh, con gái của mình đương nhiên là tốt nhất: “Với cả bây giờ con lại có ý với Cố Mạnh, đây chẳng phải vừa khéo sao? Mấy ngày trước ba con đã đề cập với mẹ việc này, nói Cố Mạnh không có phản đối”
“Thật sao ạ?” Đào Sơ Tâm kinh ngạc.
“Đương nhiên là thật! Ba con đã sớm thăm dò rồi, con suy nghĩ một chút, nếu như Cố Mạnh không có ý với con thì sao lại chạy tới quán bar kéo con về?”
Chuyện này Đào Sơ Tâm có nghĩ tới, cô cũng cảm thấy Cố Mạnh yêu thích mình.
Trước đây anh giấu thật kỹ.
“Chuyện này giao cho mẹ, mẹ giúp con làm chủ.”
Đào Sơ Tâm không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý.
Trong lòng còn mang theo vẻ mong đợi.
Trên bàn ăn, Xa Tuệ Anh hỏi: “Cổ Mạnh, cháu thấy Sơ Tâm thế nào?”
Đào Sơ Tâm sửng sốt một chút, sao lại thăm dò trước mặt cô thế này? Cô nháy mắt với Xa Tuệ Anh, bà ta lại làm như không thấy.
“Rất tốt.” Cố Mạnh nói.
“Đúng vậy, Sơ Tâm vẫn luôn là quản lý ở công ty, về phương diện này con bé có tài, sau này cũng có thể giúp con được. Dì nhìn ra được sau này cháu tuyệt đối sẽ làm nên sự nghiệp lớn!
Trước thành gia sau lập nghiệp, mấy năm trước, hai nhà Cố, Đào cũng đã nói trước, hi vọng cháu và Sơ Tâm có thể kết hôn. Cháu cảm thấy thế nào?”
Cố Mạnh khép hờ đôi con ngươi màu hố phách, nhìn không ra biểu cảm của anh, những người khác cũng gác đũa, chờ đợi câu trả lời của anh.
Cũng không phải khẩn trương lắm, cho rằng chuyện tốt thế này, Cố Mạnh sẽ không có lý do gì mà không đồng ý.
Phút chốc, Cô Mạnh hơi giương khóe miệng, cầm lấy đũa gắp đồ ăn, bỏ vào trong bát của Sơ Tâm, nói: “Em gây quá, ăn nhiêu một chút.”
Hành động này đã đủ cho thấy tấm lòng!
Đào Sơ Tâm biểu lộ tư thái đoan trang, che giấu cảm xúc nói: “Cảm ơn”
“Đừng có khách sáo như vậy, sau này chính là người một nhà rồi.” Đào Hải Trạch cười.
Xa Tuệ Anh cũng cười theo, nhìn Cố Mạnh như nhìn con rể tương lại: “Ăn đi ăn đi, đừng ngẩn ra đó nữa.”
Bầu không khí trên bàn ăn trở nên vui vẻ, cứ như đang có chuyện vui vậy.
Đào Hải Trạch nghĩ nếu vậy thì Cố Mạnh thật sự muốn trở thành người trong nhà ông ta. Nói thật, ông ta cũng muốn mọi việc phát triển như vậy.
Cố Mạnh cưới Đào Sơ Tâm, ít nhiều sẽ nắm được nhà họ Xa.
Mà mục đích cuối cùng của Đào Hải Trạch chính là khiến cho bản thân có thể vui vẻ sung sướиɠ, sau đó sẽ vứt bỏ nhà họ Xa.
Có điều không sao, còn chưa có kết hôn mà? Ông ta có biện pháp!
Giữa trưa, Đào Anh Thy và Lâm Anh chuẩn bị tới quán đối diện đường cái ăn cơm, không ngờ Liêu Ninh lại tới nữa, trực tiếp ngăn ở trước mặt: “Mẹ có lời muốn nói với con!”
Đào Anh Thy không trả lời, còn có lời gì mà nói, chẳng phải vẫn mấy câu kia à!
“Tôi và bà không có lời nào để nói cả”“
“Anh Thy, con giúp mẹ một lần được không?
Làm gì mà tuyệt tình thế? Con thật sự hi vọng ngày nào mẹ cũng tới đài truyền hình làm loạn à?”
Liêu Ninh lại giở giọng uy hϊếp.
Đào Anh Thy nói với Lâm Anh đang đứng bên cạnh: “Cô đi qua trước đi.”
“Hả?”
“Không sao đâu, tôi sẽ tới ngay.”
“Được” Lâm Anh liếc mắt nhìn Liêu Ninh, sau đó đi về phía bên kia đường. Cô đứng ở bên đó, vẻ mặt cảnh giác nhìn lại, chỉ cần có xu thế ra tay, cô sẽ qua hỗ trợ ngay!
Đào Anh Thy lãnh đạm nhìn Liêu Ninh, nói: “Giúp Đào Hải Trạch vùng dậy đúng không? Hay là muốn Tư Viễn Hằng xóa bỏ video? Tôi đã nói rõ ràng rồi, nhưng trong lòng bà không có một điểm cảnh tỉnh nào…”
“Việc này đối với con chỉ là tiện tay thôi, chỉ cần con giúp mẹ lần này, sau này mẹ sẽ không tới tìm con nữa, được không?” Liêu Ninh bị ép vào đường cùng, thật sự không còn cách nào khác.