“Không cần phải lo lắng”
“Vậy thì… bây giờ tôi có thể về rồi chứ?” Đào Anh Thy hỏi
” Nếu không thì dì Hà sẽ lại… a.”
Cô còn chưa nói xong, cái miệng xinh xắn hơi
hé mở của cô đã bị đôi mắt đen láy sâu thẳm của
Tư Hải Minh nuốt chửng mà không hề báo trước.
Đào Anh Thy theo bản năng chống cự lại,
nhưng vô ích, rõ ràng là sự phản kháng của cô
không hề ảnh hưởng gì đến anh.
Ôxy ngày càng ít, đến khi cô sắp không thở
được nữa, Tư Hải Minh mới buông cô ra.
Ngay khi anh buông ra, toàn thân Đào Anh
Thy không còn chút sức lực nào ngã vào l*иg
ngực vững chắc của Tư Hải Minh, hít thở từng hơi
để lấy ôxy trong không khí.
Nếu không phải Tư Hải Minh ôm lấy eo cô, cô
đã sớm ngã trượt xuống mặt đất rồi.
Đào Anh Thy dần dần có tỉnh táo lại, lập tức
rời khỏi lông ngực của Tư Hải Minh, khuôn mặt
ứng đỏ vì thiếu dưỡng khí vẫn chưa hoàn toàn
biến mất, đôi mắt đầy nước khế run lên.
Từ Hải Minh đưa tay lên, dùng đầu ngón tay
xoa xoa đôi môi sưng đỏ.
Đôi môi nhạy cảm càng cảm nhận rõ được sự thô ráp.
Đào Anh Thy hơi quay mặt đi: “Tại sao lại hôn.
“Sau này, sẽ không chỉ đơn giản là hôn như.
vậy nữa” Tư Hải Minh nói, đầu ngón tay chạm vào
răng của Đào Anh Thy, có ý định muốn cạy ra tiến
vào bên trong
Đào Anh Thy hoảng sợ lập tức lùi về phía sau,
ánh mắt lấp lánh: “Tôi về trước đây!”
Nói xong, cô lách sang bên cạnh Tư Hải Minh,
vội vàng chạy lên trên tầng
Chạy một mạch về tới cửa, quay đầu lại,
không thấy Tư Hải Minh nữa, cô không vội vào
trong, nhẹ nhàng dựa vào tường, cả người thả lỏng.
Thật là một cảnh tượng nguy hiểm.
Nếu dì Hà không xuất hiện kịp thời, thì suýt
chút nữa Tư Hải Minh đã phát hiện ra chuyện không ổn rồi.
Nhưng Đào Anh Thy có chút không hiểu.
Tại sao Tư Hải Minh lại tìm được nơi này?
Đương nhiên, với thế lực của Tư Hải Minh,
việc tìm ra nơi ở của cô hoàn toàn không phải là vấn đề.
Tuy nhiên, việc anh chưa phát hiện ra bọn trẻ,
có nghĩa là anh không hề điều tra cô.
Nếu như Tư Hải Minh có điều tra, đứng nói
đến chuyện nơi ở hiện tại của cô mà tất cả mọi
chuyện liên quan đến cô anh sẽ biết được hết.
Vi vậy, Đào Anh Thy mới sợ hãi phải vội vàng
rời khỏi thủ đô.
Đào Anh Thy sững sờ đứng đó, càng nghĩ
càng thấy không hợp lý.
Từ trước đến nay anh đã tìm thấy cô ở ba nơi,
nơi đầu tiên là nhà của bà nội cô ở nông thôn,
chẳng nhẽ có người nào đó đã nói cho anh biết?
Những người xung quanh cô tuyệt đối không có
khả năng làm việc này. Nơi thứ hai, là nơi Tư Hải
Minh xuất hiện ở trong quán bar, có thể đã tình cờ
gặp mặt, nhưng có thể trùng hợp như vậy sao?
Nơi thứ ba là nơi mà giờ đây cô đang cố gắng hết sức để che dấu.
Làm sao anh biết được chuyện này? Chỉ có
cô, dì Hà và Liêu Ninh biết được chuyện này thôi.
Dì Hà thì không cần phải nghỉ ngờ, nhưng
Liêu Ninh cũng có một vài điểm đáng nghĩ
Tư Hải Minh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Tư
rồi, không có chuyện anh sẽ liên lạc với Liêu Ninh được.
Hoàn toàn không có khả năng đó.
Chẳng nhẽ Tư Hải Minh đã cài thiết bị theo dõi trên người cô sao?
Hình như cô đi đến đâu, Tư Hải Minh cũng có thể tìm được cô…
Đào Anh Thy đã thực sự nghĩ về chuyện này,
nếu cài đặt theo dõi thì rất có thể là ở chiếc điện thoại này.
Cánh cửa mở ra, Đào Anh Thy hoàn hồn trở lại
Dì Hà bước ra ngoài, không nhìn thấy ai khác,
bà thấp giọng hỏi: “Đi rồi
“Ừ, đi rồi”
“Thật là làm tôi lo lắng quá”
“May mà có dì, nếu không sáu đứa nhỏ nhất
định sẽ bị anh ấy phát hiện” Đào Anh Thy nói.
“Tại sao cậu ta lại tìm được nơi này? Cô nói sao?”
“Đương nhiên là tôi không nói rồi. Tôi cũng
không biết tại sao anh ấy lại biết được nơi này.”
Mặc dù trong lòng Tư Hải Minh vô cùng buồn
bực, sau khi trở về phòng, cô tháo điện thoại di
động ra, bảng điện cũng gỡ hết xuống, nhưng vẫn
không thấy có gì đáng nghỉ cả
Thật kỳ lạ, ngoài điện thoại di động, còn thứ gì
có thể theo dõi nữa?
Cũng không có phần mềm nào trên điện thoại…
Đào Anh Thy vô thức vừa đưa tay xoay xoay.
chiếc vòng trên cổ tay vừa suy nghĩ.
Trong giây lát, nhận ra điều gì đó, cô cúi đầu,
ánh mắt nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay của mình.