Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng

Chương 13.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (13)

Mộc Cẩm cũng không muốn ra tay với bé con nhà mình sớm như vậy.

Nhưng ở Tây Lăng, mười năm tuổi đã có thể lấy vợ được rồi.

Nếu không chú ý, để bé con nhà cậu rung động với người khác thì sao? Đến lúc đó cậu phải khóc với ai đây? Cho nên cậu cũng chủ muốn thử một xíu xem trong lòng hắn có cậu hay không.

Cũng may kết quả rất là khả quan.

Mộc Cẩm vui sướиɠ nên lại vừa hát vừa buôn chuyện với 003. Cậu còn đang nghĩ, có phải lát nữa Chước Nhi sẽ bắt nhím về cho mình thật không?

Chỉ là không nghĩ tới, lần này Mạc Chước đi lại là cả buổi chiều.

Chờ tới gần tối, Mạc Chước thấy bé con nhà mình vẫn chưa trở về mới cảm thấy không thích hợp. Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ hắn bị cậu dọa sợ nên bắt đầu trốn tránh cậu.

Không ngờ trong lúc cậu đang suy nghĩ lại nghe thấy động ồn ào hoảng loạn ở bên ngoài.

Không hiểu sao Mộc Cẩm lại cảm thấy hơi hoảng hốt. Cậu nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn vội vàng ra khỏi lều. Vừa chạy tới lối ra thì nghe thấy có một người vừa thở hổn hển vừa nói: “Xảy ra! Xảy ra chuyện lớn rồi! Bãi săn đột nhiên có mấy con thú dữ xông vào, vây công chúng ta.”

“Tình huống lúc ấy quá nguy cấp, chúng ta và nhóm người của Tam điện hạ bị tách ra. Bên cạnh điện hạ chỉ có mấy thị vệ, bây giờ không biết đang ở đâu, sống chết chưa biết!”

“Ngươi nói gì?” Mộc Cẩm nghe vậy lập tức đẩy đám người ra, nhìn đến trên người người này đầy máu và vết thương, trong lòng căng thẳng.

Cậu quay đầu chạy nhanh tới chuồng ngựa trừi lên một con rồi nhảy vào trong khu vực săn bắn.

Trên đường, Mộc Cẩm vừa thúc ngựa vừa vội vàng nói với 003: “Tiểu Hắc, tại sao lại như vậy? Vì sao Chước Nhi gặp nguy hiểm mà ngươi lại không thông báo với ta?”

003 vừa nghe thấy người kia nói Mạc Chước gặp nguy hiểm đã lập tức kiểm tra lại hệ thống của mình. Nó phát hiện tấm lưới bao trùm đi theo hắn không biết bị lực lượng nào đó chặn từ khi nào. Vậy nên mới tạo thành điểm mù khi theo dõi mục tiêu.

003 kiểm tra ra kết quả như vậy thì lập tức vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ. Nó thấp thỏm báo cho Mộc Cẩm biết tình huống này. Chỉ là lúc này cậu đã không rảnh để trách cứ 003 nữa, bởi vì chuyện quan trọng nhất lúc này là phải tìm thấy Mạc Chước.

003 mở lại hệ thống một lần nữa, lúc này mới nhanh chóng định vị được vị trí của hắn.

Mộc Cẩm dựa theo vị trí của hệ thống thúc ngựa chạy như điên, còn phát hiện ra có không ít thi thể của thị vệ bên ven đường. Tuy trên người những thi thể đó có vết thương do móng vuốt của thú dữ, nhưng cậu lại nhanh chóng phát hiện ra vài điểm không đúng.

Bởi vì dọc theo đường đi căn bản không có hơi thở của thú dữ. Hơn nữa, nói thế nào thì Mạc Chước cũng là hoàng tử Tây Lăng, những thị vệ đi theo bảo vệ hắn cũng đều là cao thủ trong cung. Sao khắp nơi chỉ có thi thể của thị vệ mà không có một thi thể của thú dữ.

Một lát sau, khi Mộc Cẩm đuổi theo tới gần một con sông nhỏ, mới phát hiện ra vài thi thể của thị vệ và người mặc áo đen. Trên người đám người mặc áo đen này không chỉ có đao kiếm, mà vài người còn mang theo loại vũ khí có vuốt nhọn để bắt người.

Mộc Cẩm không cần nghĩ nhiều cũng biết những vết thương do bị thú dữ cào trên những thi thể trước đó nhất định là do những vũ khí này làm giả.

Hệ thống thông báo Mạc Chước đang ở gần đây nên cậu bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ sông.

Sắc trời dần dần tối đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước sông bị máu nhuộm thành màu đỏ. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng nước chảy xiết, trong lòng Mộc Cẩm càng thêm lo lắng.

Cậu biết từ nhỏ Mạc Chước đã là thiên tài luyện võ, còn do cậu tự dạy võ công. Sau này thậm chí trò giỏi hơn thầy, chỉ sợ toàn bộ Tây Lăng không có đối thủ.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy lo lắng, bởi vì cậu hiểu một người không thể đánh lại quá nhiều người. Nói thế nào hắn cũng chỉ mới luyện tập với sư phụ trên giáo trường, sao có thể so sánh với những sát thủ liếʍ máu trên đao kia. Bởi vậy trong lòng cậu nóng như lửa đốt, sợ rằng khi tìm thấy Mạc Chước, nhìn thấy chỉ là thi thể lạnh lẽo của đối phương.

Tiếng đao kiếm xé gió truyền đến.

Mộc Cẩm nghe tiếng nhanh chóng đi tới, nhìn thấy bóng người thì lập tức xoay người xuống ngựa.

Chỉ là khi cậu nhìn thấy người mình muốn tìm, lại phát hiện cảnh tượng trước mặt đã ra ngoài dự đoán của mình.

Giờ phút này hai mắt Mạc Chước đỏ ngầu, nâng bảo kiếm trong tay lên một chiêu thọc qua cổ họng tên mặc áo đen cuối cùng. Xung quanh hắn là bảy tám thi thể chồng chéo lên nhau.

Mà trên mặt thiếu niên lại tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn, không một chút hoảng loạn. Cả người hắn tắm máu giống như tu la dưới địa ngục.

Được đăng tại webtruyen