Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng

Chương 4.2: Bạo Quân Vs Quốc Sư (4)

Mộc Cẩn nhớ tới lúc mình vừa xuyên tới, cậu cảm thấy hình như cái hệ thống này cũng không đáng tin tưởng cho lắm.

Thế mà lại cho cậu xuyên đến một cái thôn hẻo lánh.

Đừng nói là vào trong cung, ngay cả kinh thành cũng không có tí xíu quan hệ nào.

Còn bám vào người một thiếu niên vừa chết, mất đi cha mẹ bị người thân khinh thường nhục nhã.

Nếu hệ thống biết Mộc Cẩm đang thầm mắng mình chắc nó phải tủi thân lắm.

Bản thân nó chỉ là một cái hệ thống linh khí trong một thế giới nhỏ. Đột nhiên đi vào giữa muôn vàn thế giới như này, nó cũng cần có thời gian thích ứng chứ.

Cũng may Mộc Cẩm vừa xử lý xong chuyện của mình thì Sùng Minh chân nhân tìm tới.

Nghĩ đến chính mình phí bao nhiêu công sức mới giúp đỡ nguyên chủ trừng phạt đám người trước kia nhục nhã hắn. Cuối cùng lại bị đám ngu dân đó nói thành bất hiếu điềm xấu.

Lúc gặp Sùng Minh chân nhân, Mộc Cẩm thật sự cảm thấy hơi có ngoài ý muốn. Thế giới bình thường như vậy mà lại tồn tại người tu hành.

Tuy rằng đối phương chỉ hiểu được một chút bên ngoài nhưng lại nhận ra thần hồn của cậu không phải của nguyên chủ, còn gọi cậu là thượng tiên.

Cảm nhận của cậu về Sùng Minh chân nhân cũng không tồi.

Nếu đối phương đã chủ động tới giúp mình, như vậy, cậu cũng nhất định sẽ không bủn xỉn.

Đến lúc đó tặng cho ông ấy vài quyển sách tu hành là được.

Tuy tư chất của Sùng Minh chân nhân không đủ để thành tiên, nhưng kéo dài tuổi thọ hơn một trăm thì không có vấn đề gì.

Mộc Cẩm vừa suy nghĩ vừa thong thả đi tới cửa cung.

Quả nhiên nhùn thấy Sùng Minh chân nhân đang nhìn xung quanh cùng với cung nhân mồ hôi đầy đầu không biết làm thế nào.

Cũng may Sùng Minh chân nhân biết nếu Mộc Cẩm muốn đi thì không có ai cản được cậu. Cho nên ông cũng không có trách tội cung nhân kia.

Nhưng dù vậy, vị công công kia thoạt nhìn vẫn rất là thấp thỏm.

Mộc Cẩm âm thầm nói tiếng xin lỗi trong lòng rồi cười tủm tỉm đi tới.

Cậu vỗ vỗ bả vai vị công công đó rồi nói với Sùng Minh chân nhân: “Sư phụ ngài tới rồi.”

“Ngài không trách tội vị công công này chứ, hắn rất để ý tới ta. Là do ta ham chơi tự mình trộm chạy đi, chuyện không liên quan tới vị công công nàu!”

Sùng Minh chân nhân nghe vậy gật gật đầu, ra vẻ cao thâm nói: “Vi sư tất nhiên là biết, làm phiền vị công công này.”

Dứt lời, quốc sư và Mộc Cẩm cùng nhau bước lên xe bò rời khỏi hoàng cung.

Trên đường trở về, Sùng Minh chân nhân đang lau mồ hôi trên thái dương lại thấy Mộc Cẩm đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm.

Ông thử thăm dò: “Không biết lần này thượng tiên vào cung có chuyện gì quan trọng, có gì cần tiểu nhân giúp đỡ khôbg?”

Mộc Cẩm nghe thấy đối phương nói vậy, nụ cười lại tươi thêm vài phần rồi gật đầu nói với quốc sư: “Sư phụ quả nhiên nhìn rõ mọi việc.”

“Hôm nay ta ở trong cung gặp được một đứa trẻ rất thú vị tên là Mạc Chước, tương lai hắn nhất định sẽ kế thừa Tây Lăng.”

“Ngài đang nói tới Tam hoàng tử Mạc Chước?” Sùng Minh chân nhân nghe vậy lập tức trở nên ngạc nhiên.

Ông nhăn mày nói: “Nhưng mà lúc trước khi Tam hoàng tử sinh ra ta đã bói một quẻ cho hắn. Vị hoàng tử màu chính là hung tinh giáng thế! Chẳng lẽ là đạo hạnh lão phu không đủ nên tính sai?”

Sùng Minh chân nhân hoảng sợ nghĩ vậy.

Mỗi khi hoàng tử công chúa sinh ra, Văn Đế đều mời ông vào cung bói cho mỗi người môt quẻ.

Lúc trước bói ra Tam hoàng tử là hung tinh giáng thế làm ông cũng kinh ngạc một thời gian.

Chỉ là Sùng Minh chân nhân biết mẹ đẻ Tam hoàng tử thân phận vốn thấp kém. Nếu lại thêm hung tinh giáng thế chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ càng thêm khó khăn.

Ông niệm tình Mạc Chước tuổi còn nhỏ, không đành lòng làm hắn vì vậy mà chịu khổ.

Lại nghĩ tới thân phận của mẹ đẻ hắn, ông cảm thấy vị Tam hoàng tử này không có khả năng kế thừa đế vị. Vậy nên Sùng Minh chân nhân bèn lặng lẽ che giấu chuyện này, chỉ âm thầm khai đàn cầu phúc cho hắn.

Không nghĩ tới hôm nay ông lại chính tai nghe thấy thượng tiên nói vị Tam hoàng tử này sẽ trở thành hoàng đế tương lai của Tây Lăng.

Vậy chẳng phải là do mình tính sai mới chậm trễ đối phương hay sao.

Mộc Cẩm nhìn vẻ mặt của Sùng Minh chân nhân cũng đoán được ông đang nghĩ gì.

Cậu biết ơn ông vì lúc trước đã thương tiếc Mạc Chước bèn cười giải thích: “Sư phụ không tính sai.”

“Nhưng mà hung tinh giáng thế thì sao chứ?”

“Nếu tất cả mọi người đều mặc cho số phận, thì sao lại có câu nhân định thắng thiên (*) chứ. Tuy người tu hành thuận theo ý trời, nhưng lúc cần thiết cũng có thể nghịch thiên mà đi!”

Nhân định thắng thiên (人定胜天): Nghĩa là con người định tâm lại, sẽ có thể thắng thiên.

Sùng Minh chân nhân nghe được câu nòi này trong lòng run lên. Nghĩ tới những lôi kiếp gông cùm xiềng xích trong lời đồn còn không phải là đột phá bản thân hay sao.

Mỗi một lần lôi kiếp đều là nghịch thiên sửa mệnh.

Ông kích động chắp tay hành lễ với Mộc Cẩm rồi cảm kích nói: “Tiểu nhân thụ giáo!”

Cậu vừa lòng khi Sùng Minh chân nhân thông suốt bèn thò lại gần gõ nhẹ vào giữa mày của ông.

Đầu ngón tay cậu cô đọng lại một giọt ánh sáng màu xanh lá rồi biến mất ở giữa mày đối phương.

Trong đầu Sùng Minh chân nhân lập tức có thêm một bộ công pháp tu hành.

Sùng Minh chân nhân được chỉ điểm nhiều như vậy lập tức kích động muốn hành lễ quỳ lạy với Mộc Cẩm nhưng lại bị cậu cản lại.

Mộc Cẩm tùy ý phất phất tay, khẽ cười nói: “Đây là cơ duyên ông nên có đươnc.”

“Chẳng qua, ta thấy thái phó dạy dỗ Tam hoàng tử cũng không dùng tâm.”

“Xem ra ở phương diện này, vẫn phải làm ông lo lắng rồi.”

“Còn về chuyện Mạc Chước sẽ kế thừa đại thống, trước mắt ông không cần nói với bất cứ ai, cũng không cần làm cho người khác chú ý, chỉ cần dạy dỗ hắn cho tốt là được.”

Sùng Minh chân nhân nghe vậy vội vàng không ngừng gật đầu đáp ứng. Tuy ông không rõ vì sao không thể nói chuyện sau này Mạc Chước trở thành đế vương cho người khác, nhưng thượng tiên đã lên tiếng thì ông tự nhiên sẽ làm theo.

Ngạc nhiên hơn cả Sùng Minh chân nhân là hệ thống.

Vốn dĩ có được vị tiểu đệ như Sùng Minh chân nhân, dìu dắt mục tiêu chỉ cần một giây.

003 thật sự không rõ vì sao ký chủ lại không để Sùng Minh chân nhân trực tiếp ra tay.

“Ta vì hắn vượt qua muôn vàn khó khăn mới đến đây.”

“Cho dù sau này có thể chúng ta sẽ không có kết quả, nhưng sao ta có thể không làm gì mà nhường hắn cho người khác!”

003 không nghĩ tới ký chủ sẽ nghe thấy mấy câu mình lẩm bẩm.

003 nghe thấy đối phương trả lời, lạc liên tưởng tới số tuổi của Mạc Chước. Nó không nhịn được mà há hốc miệng.

Nhìn 003 khó có khi ngốc nghếc như vậy, Mộc Cẩm cười lắc đầu.

Ngay sau đó ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, cậu nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đối ra tay với một đứa bé, ta sẽ chờ hắn lớn lên.”

“Nếu cuộc sống hiện tại của hắn tràn ngập bóng tôia, vậy ta sẽ tới làm ánh sáng của hắn.”