Tổng Giám Đốc, Tôi Sai Rồi!

Chương 84: Giống Nhau Như Đúc

Thần Dật vội vàng nắm lấy một tay của Hạ Hải Dụ.

Hạ Hải Dụ tức thì ngơ ngẩn, giải thích? Tại sao muốn giải thích với cô? Hiện tại bọn họ đâu có quan hệ gì!

Theo bản năng cô lùi lại phía sau, chợt gót chân va phải bàn, vậy là sơ sẩy, làm đổ cốc nước trên bàn.

Choang!

Nước rơi vãi tung tóe.

"A. . . . . ."

"Hải Dụ, em không sao chứ?" Thần Dật khẩn trương hỏi, kiểm tra xem cô có bị thương ở chỗ nào không.

Hạ Hải Dụ hoảng hốt lắc đầu, đẩy anh ra, "Em không sao, không phải nước nóng, không nóng."

Ngồi xổm xuống, nhặt cốc lên, may mắn đây không phải cái cốc Dương Dương cô định mang sang Mĩ, mà là một cái cốc bằng inox, dù rơi xuống đất cũng không vỡ.

Nếu không, nhất định cô sẽ bị thương, đoán chừng mai không lên máy bay được rồi.

Một việc ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra lại khiến biểu hiện trên mặt của Thần Dật càng thêm mấy phần cô đơn, "Thật xin lỗi. . . ."

"Không sao, em không bị thương!" Hạ Hải Dụ cố gắng mỉm cười, cô nhận ra được, Thần Dật rất khổ sở.

Thần Dật có chút phiền não, bỏ hai tay vào túi quần, hai mắt sáng trong thoáng qua ý vị sâu xa nồng đậm, "Hải Dụ, nếu như năm đó hai chúng ta không chia xa thì hiện tại sẽ ra sao?"

"Sao ạ?" cô không hiểu ý tứ của anh.

Anh cười khổ, lắc đầu, "Không có gì, anh chỉ nói vậy thôi."

Đã qua, chính là đã qua.

Hai năm trước, anh thân bất do kỷ, hiện tại, càng không có lựa chọn nào khác.

Hơn nữa, trong ánh mắt của cô, anh thấy được sự độc lập, kiên cường cùng dũng cảm, hoàn toàn không có anh.

"Hải Dụ, anh về đây, em phải bảo trọng đấy nhé!" Anh xoay người rời đi.

Hạ Hải Dụ đưa mắt nhìn bóng lưng dần biến mất của Thần Dật, thở phào một cái, tiện tay mở ra cái hộp anh đưa cho, mở ra vừa nhìn, sao lại. . .

Sao lại trùng hợp đến thế?

Đôi giày này giống y như đúc với đôi giày lần trước Đường Húc Nghiêu bắt cô mang vào để tham gia vào một hoạt động thương nghiệp!

Hạ Hải Dụ quá ngạc nhiên, há hốc mồm, đôi giày của Đường Húc Nghiêu trước vẫn còn ở trong ngăn kéo, hiện tại lại thêm một đôi, cô phải đi đôi nào?