[Xuyên Nhanh] 21 Bức Thư Không Có Hồi Kết!

Chương 30: Trong gương có hoa anh thảo. (30)

Loạng choạng, đã quá mười một giờ đêm.

Điện thoại kia vẫn luôn trong tình trạng treo máy, Tần Viễn đã sốt ruột đến chịu không được, rời khỏi biệt thự của Tô Yên, muốn trở về nhà cũ.

Bên ngoài thực sự rất lạnh, lạnh đến độ khiến người người đều không muốn rời khỏi nơi ấm cúng này.

Nhưng Tần Viễn đã ép cô ấy, ép đến không còn đường lui nữa rồi.

Cô ấy cũng đã từng suy nghĩ rất nhiều, cũng đã từng suy nghĩ tới trước kia nếu mình không liều lĩnh chọn con đường đi theo Tần Viễn, cuộc đời của cô ấy có phải sẽ tốt hơn không?

Đã bao nhiêu ngày Tần Viễn chưa trở về nơi này rồi? Có lẽ đến hiện tại chính hắn cũng không đếm nổi nữa.

Trong mắt hắn, khuôn viên nọ tĩnh lặng đến trơ trọi, so với giấc mơ của một tháng trước cũng không khác là bao.

Sự tĩnh mịch lạ thường này tựa như một bàn tay lớn bóp chặt lấy tim Tần Viễn, sinh mệnh thoi thóp trong dòng thời không leng keng kêu lên vài tiếng ngắn ngủi sau đó đột ngột biến mất.

Thứ cảm giác nghẹt thở như trái tim ngừng đập này khiến cho hắn sợ hãi đến cùng cực.

Trong trí nhớ của Tần Viễn, ánh đèn lưu ly bắt mắt dẫu cho đã quá mười hai giờ đêm vẫn luôn sáng rực. Nơi nọ còn có người chờ hắn về, còn muốn cùng hắn ăn bữa tối dẫu đã quá đêm, còn muốn ngồi coi chương trình truyền hình nhạt nhẽo với hắn.

Tần Viễn đã chịu không nổi đả kích này nữa, hắn loạng choạng tiến vào trong.

Thời không vẫn tràn ra hơi thở lạnh lẽo, trong nhà không bật đèn, mọi thứ đều tối tăm mà hiện tại trong lòng Tần Viễn đã rối như tơ vò.

Khung cửa mở toang nhưng lại tìm không thấy người.

Tần Viễn cơ hồ đã đoán không ra người hiện tại đang ở nơi nào.

Hắn đã từng là sinh mệnh dịu dàng, ấm áp nhất trong cuộc đời của Lam Từ Ân, nhưng dẫu chỉ là một chút, sinh mệnh của cô ấy cũng không chịu nổi nữa.

Khoảng không rỗng tuếch trong lòng Tần Viễn mỗi lúc một lớn, hắn mở tất cả các cửa trong nhà nhưng vẫn không thấy có thêm bất kỳ sinh mệnh nào.

Ngoại trừ ánh trăng leo lắt hắt qua khung cửa mơ toang, thứ còn lại chỉ là tĩnh lặng đến cô độc.

Tần Viễn lần đầu tiên cảm nhận được mất mát trong lòng.

Cửa lớn bị người khác đυ.ng vào kêu lên vài tiếng, trong giây lát, từ phía cầu thang, Tần Viễn thấy cô ấy đã về rồi.

Từ Ân đưa mắt ra ngoài liền có thể nhìn thấy cả con phố đang sáng rực đèn.

Thời gian chóng vánh, những chuyện trước kia đều đã là chuyện của quá khứ nhưng hiện tại, trong trí nhớ của Tần Viễn, tất cả đều như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Khi đó, họ đều còn rất trẻ, sức sống tràn trề, không phải lo sợ bất cứ điều gì.

Mà hắn, cũng đã từng vững vàng chiếm giữ khoảng thời gian rực rỡ nhất trong cuộc đời của cô ấy.

Từ Ân tĩnh lặng nhìn vào khoảng trống phía sau lưng mình, thật lâu sau đó cô mới từ từ quay đầu về phía trước.

Hắn yên lặng nhìn cô ấy, nhưng hiện tại trong ánh đèn lưu ly mờ nhạt, đôi mắt của cô ấy tựa như nhấn chìm đi tất thảy những ánh sáng ấm áp vốn có, giây phút này chỉ còn lại sự lạc lõng của dòng thời gian.

Cảm giác cay đắng và lạnh lẽo lan tràn đến tận đáy lòng. Giờ phút này, dường như có thứ gì đó điên cuồng lay động trong linh hồn hắn.

Có một số việc, một số người, không phải một tiếng yêu là có thể quên đi hết thảy.

Dẫu tình yêu có sâu đậm đến nhường nào, hai trái tim vốn giao hoà của Từ Ân và Tần Viễn đã sớm bị ngăn cách bởi cự li giữa hai thế giới.

Nhưng không có ai nói cho Tần Viễn biết, tình yêu này đến cùng phải xử lý thế nào.

Từ Ân loạng choạng mấy bước bước vào phía trong, ở giữa nhà cũng đã nhìn không thấy Tần Viễn đang ở trước mặt mình nữa.

Trong vô thức, người nọ từng bước lại từng bước dần đi ngang qua Tần Viễn. Không một thanh âm nào, tất thảy tựa như đã chìm vào dòng chảy lãng quên của thời gian.

Tần Viễn không nói, ở trên người Từ Ân nặc mùi rượu, nhưng thần sắc lại như cũ không thay đổi.

Bước chân của Từ Ân đã loạng choạng gần bước đến cầu thang, khó khăn bám vào tường một lúc mới bước vào bên trong được.

Tần Viễn đi theo phía sau, có lẽ buổi tối Từ Ân chưa ăn qua cái gì, chỉ tuỳ tiện cầm lấy vài mẩu bánh mì khô nhét vào miệng coi như bữa tối. Ngay cả tự mình nấu mì, hoặc thậm chí chỉ là úp mỳ thôi, cô cũng không chịu.

Tần Viễn cau mày.

Lam Từ Ân đã từng yêu quý sinh mệnh của mình như vậy, bây giờ lại thành ra bộ dạng này, cho dù có là người qua đường cũng không chịu nổi muốn quở trách một phen.

Tùy tiện ăn vài lát bánh mì khô khốc, tiếng chuông điểm đồng hồ quả lắc vang lên trong nhà.

Ánh mắt Từ Ân trầm lặng nhìn vào khoảng không trên trần nhà một chút, sau đó cô nheo mắt nhìn đồng hồ của mình, có lẽ vì men rượu trong người, rất lâu sau mới nhìn rõ chữ số ghi bên trên mặt đồng hồ.

Tần Viễn đứng trong bóng tối, nhìn Từ Ân với ánh mắt phức tạp.

Thời gian trôi qua như vậy, cũng đã điểm đến mười một giờ bốn mươi lăm phút.

Còn mười lăm phút nữa là trôi qua sinh nhật của Tần Viễn.

Từ Ân lại đứng lên, chậm rãi đi về phía tủ lạnh. Thân hình Tần Viễn cứng nhắc nhìn cô tiến về phía mình, cuối cùng người kia lại dừng bên phía tủ lạnh.

Cửa tủ bị người khác mở ra phát quang ánh sáng vàng nhạt, Từ Ân đứng lặng nhìn vào bên trong rất lâu, cho đến khi Tần Viễn không hiểu cô định làm gì.

Cuối cùng, từ phía trong, có hộp bánh nọ bị người lấy ra.

Tần Viễn sững người, hoảng hốt nhìn bóng lưng Từ Ân, cuối cùng bước nhanh đi theo.

Từ Ân trở về phòng ngủ, đặt hộp bánh lên tủ đầu giường, sau đó tiến lấy một bộ đồ trong tủ quần áo, tiến vào phòng tắm bắt đầu cởϊ qυầи áo, thay bộ đầm voan mà Tần Viễn tặng vào hai năm trước.

Động tác của Từ Ân rất chậm rất chậm, nhưng cũng vô cùng nghiêm túc, tựa hồ không muốn trang phục có bất kỳ nếp nhăn nào. Cô cẩn thận thay bộ đầm voan, sau đó bước ra ngoài, tự đứng trước gương, cứ thế lặng lẽ nhìn mình trong gương.

“ Tần Viễn, em thích anh. ”

Lam Từ Ân ở trong gương mỉm cười rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi tàn nhẫn tự đâm vào l*иg ngực mình.

Cô chầm chậm trở lại ngồi bên giường, cẩn thận mở hộp nhựa đựng bánh sinh nhật, bên trong là một cái bánh trà xanh xinh đẹp, bên trên còn cắm bảng ghi bốn chữ Sinh nhật vui vẻ.

Đặt hộp nhựa qua một bên, Từ Ân chậm rãi cắm từng cây nến một lên bánh gato. Tần Viễn ở phía sau cô, lặng lẽ đếm từng cây nến một.

Năm nay có lẽ là sinh nhật thứ hai mươi chín của Tần Viễn.

Từ Ân nhìn đồng hồ đeo tay một lần nữa, sau đó nheo mắt cười: “ Bây giờ đã hơi muộn rồi nhỉ? ”

“ Tần Viễn, chúc anh sinh nhật vui vẻ. ”

Từ Ân vẫn như trước kia, nhưng giọng điệu hát chúc mừng sinh nhật so với khi trước đã khô khan bằng phẳng đi vài phần.

Cô ngồi trơ trọi trong ngôi nhà đen kịt trống trải, một mình châm nến hát bài hát chúc mừng sinh nhật, một mình thổi tắt tất cả nến, sau đó cứ thế ngây ngốc ngồi một mình trong bóng tối.

Từ Ân không nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc bánh sinh nhật trong bóng tối.

“ Đừng tàn nhẫn với em như vậy... Em đã rất lâu không thực sự giận ai rồi. Anh còn bắt nạt em như vậy, em sẽ thực sự, thực sự sẽ giận anh mất... ”

Tần Viễn giật nảy, lập tức mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn về phía Từ Ân.

Dòng nước nọ chầm chậm xuôi xuống thái dương, lặng lẽ rơi trong đêm khuya vắng.

Hiện tại, trong khoảng lặng thời không, cô ấy quá nhớ tình cũ, đã đến mức như bây giờ mà vẫn không nỡ rời đi.

“ Em còn muốn có một đời bình an yên ổn, sống như một người bình thường, còn muốn được người ngoài chúc phúc. Đừng nhẫn tâm với em như vậy. ”

Trên thế giới này, có những người bên cạnh cũng khiến cô ấy cảm thấy sống tiếp còn có chút ý nghĩa. Điều này gọi là tình yêu – làm cô ấy tổn thương, cũng cứu rỗi cô ấy.

Lòng người sẽ chậm rãi lạnh đi, thất vọng nhiều sẽ không còn hy vọng nữa. Cô ấy không muốn làm một oán phụ trong sự hoài nghi và đố kỵ, ban đầu vì yêu tha thiết nên mới nhường nhịn, rốt cuộc đến giờ đã chẳng biết bao dung ấy là thói quen của mình, hay có thể là không thèm để ý nữa.