Huyền Mặc sờ phía ngoài dùng tay ướt đẫm xoay một vòng, sau đó đẩy nhẹ một ngón vào, hậu huyệt ẩm ướt trực tiếp ôm trọn lấy ngón tay hắn. Cảm giác dưới thân có dị vật, Thẩm Xuyên khép hờ mắt ngửa cổ ra sau, hai chân cũng dang rộng để hắn thuận tiện tiến vào. Huyền Mặc bắt đầu di chuyển tay, dưới thân thể vừa ngứa ngứa lại có cảm giác thoải mái khó diễn tả, dịch ruột tiết ra theo ngón tay hắn tạo ra những tiếng nhóp nhép *** **.
Huyền Mặc nhét thêm một ngón Thẩm Xuyên khẽ cắn chặt lấy môi, đến ngón thứ ba không chịu nổi nữa tiếng rêи ɾỉ nhè nhẹ liên tục phát ra từ kẽ răng, bên dưới hiện tại đã bị hắn trêu đùa cho mềm nhũn, dị vật cũng ngóc đầu lên từ lúc nào liên tục căng trướng.
"Huyền Mặc... Huyền Mặc..." Thẩm Xuyên gọi tên hắn trong đứt quãng, cảm thấy bên dưới đã được mở rộng vừa đủ, Huyền Mặc rút tay ra trao cho Thẩm Xuyên một nụ hôn an ủi, sau đó tự mình cởi bỏ y phục bên dưới xuống. Vì bị khuất nên Thẩm Xuyên không nhìn rõ hung khí phía dưới, chỉ thấy hắn lần nữa tách hai đùi mình ra. Hai tay Thẩm Xuyên bị trói nằm ngửa đè lên từ lúc nãy đã đau đến khó chịu, vội dùng chút bình tĩnh còn sót lại nói: "Huyền Mặc... tay ta."
Đến giờ Huyền Mặc mới để ý đến tư thế của Thẩm Xuyên, hắn vội đỡ cậu dậy đặt nửa dưới xuống giường hơi nâng hông lên, phần trên thì gác lên giường, cũng may trên giường được trải bằng một tấm thảm nhung mềm mại, không với tư thế nửa nằm sấp này không biệt mặt Thẩm Xuyên lát nữa sẽ bị cọ ra thành cái gì.
Huyền Mặc ôm lấy cậu từ phía sau, vạt áo còn sót lại trên người buông thõng xuống, bờ mông căng tròng ẩn hiện sau lớp vải mỏng, Huyền Mặc vén lên khẽ sờ nắn thêm một lượt, dùng tay tách hai mông để lộ ra hậu huyệt ban nãy bị hắn mở rộng đã có phần sưng lên, cơ vòng liên tục co vào dãn ra như mời gọi. Huyền Mặc nhìn chằm chằm nó hận không thể một lúc liền lấp đầy khoảng trống kia, nhưng vì sợ làm đau người dưới thân, hắn giữ lại chút nhân tính còn sót lại cầm lên phân thân của mình, đẩy nhẹ vài cái thăm dò vào giữa hai kẽ mông.
Thứ dưới thân không ngừng cọ xát làm Thẩm Xuyên thấy mơ hồ, đây là vật duy nhất cậu cảm nhận được hơi ấm từ trên người hắn, Huyền Mặc không ngừng dùng *** **** của mình đưa đẩy từ phía sau, đầu hung khí tiết ra chất lỏng trong suốt làm hậu huyệt của Thẩm Xuyên ướt đẫm. Cả người dâng lên cảm giác nôn nao khó chịu, hậu huyệt trống vắng chỉ muốn ngay lập tức có thứ gì đó to lớn lấp đầy, Thẩm Xuyên nóng lòng hướng hắn cầu xin: "Huyền Mặc... nhanh lên..."
Huyền Mặc cười cười vỗ nhẹ mông Thẩm Xuyên nói: "Ca ca nóng lòng vậy sao?"
Thẩm Xuyên cảm thấy mất hết mặt mũi không còn sức mà trả lời, cũng may Huyền Mặc cũng không có ý trêu đùa cậu thêm, hắn dùng một tay khẽ nâng eo Thẩm Xuyên lên, một tay khác cầm lấy đầu tính khí đặt trước *** *****.
"Ta vào đây." Trả lời lại Huyền Mặc là một tiếng rên đứt quãng, tuy rằng nơi đó đã được mở rộng từ trước nhưng khi tiếp nhận *** **** của hắn vẫn có chút khó khăn, Huyền Mặc mới cho vào được một phần ba hậu huyệt đã không ngừng siết chặt lấy, hắn cúi xuống nâng cằm Thẩm Xuyên lên hôn xuống một nụ hôn sâu, liên tục càn quấy nuốt lấy miệng lưỡi cậu làm giảm bớt căng thẳng phía dưới.
"Ca ca đừng bám chặt ta như vậy."
Thẩm Xuyên thấy trán mình đã dâng lên một tầng mồ hôi mỏng, tóc rối tán loạn che hết nửa mặt, khỏi phải nói hiện tại nhìn có bao nhiêu phần là thảm hại. Tuy nhiên cậu vẫn cố thả lỏng phía dưới để cho hắn thuận tiện tiến vào. Huyền Mặc của cậu, tình yêu duy nhất của cậu, dù có đau đớn đi chăng nữa cũng là đau trong kɧoáı ©ảʍ.
"A..." Tận dụng lúc Thẩm Xuyên vừa nới ra, Huyền Mặc đã một lần đẩy sâu vào tận đáy. Đứng từ phía sau vốn dĩ là thuận tiện vào sâu nhất, Thẩm Xuyên chưa kịp thích ứng với thứ to lớn này nên kêu lớn thành tiếng, cậu thở dốc hai tay phía sau không ngừng cọ quậy, bụng đột nhiên căng trướng cực kỳ khó chịu.
Huyền mặc giữ nguyên tư thế chờ Thẩm Xuyên quen dần với dị vật, hắn không ngừng cúi xuống hôn lên mắt, mũi, rồi gặm nhấm lấy cổ Thẩm Xuyên, chẳng mấy chốc bờ vai mịn nàng đã lưu lại toàn là vết tích của hắn. Huyền Mặc dùng lưỡi liếʍ qua chỗ hắn vừa hôn lên, dịu giọng an ủi: "Ca ca đừng sợ... ta động nhé?"
Thẩm Xuyên không còn sức mà đáp lại cắn môi khẽ gật đầu, ngay tức khắc cậu thấy thứ trong người mình bắt đầu di chuyển. Cảm giác trướng bụng không còn, Thẩm Xuyên vội vàng hít lấy một hơi chưa kịp thoải mái hắn đã lần nữa đâm tới, một lần liền đâm đến tận cùng.
"Đừng... đừng... sâu quá rồi." Thẩm Xuyên nói trong tiếng thở dốc, Huyền Mặc cũng ý thức được động tác của mình hơi vội, những lần sau chỉ ra vào một nửa từ từ trừu sáp giúp cậu làm quen. Đau đớn qua đi chính là kɧoáı ©ảʍ, một khi đã thích ứng chính là thứ khiến con người ta điên dại, là cảm giác dù có đau đớn đến chết đi sống lại cũng muốn nếm thử một lần trong đời.
Dịch nhờn không ngừng tiết ra cũng giúp hung khí của hắn ra vào dễ dàng hơn, hậu huyệt mềm nhũn nhẹ nhàng phối hợp mυ'ŧ vào nhả ra theo từng cú thúc hông của hắn. Cảm giác kɧoáı ©ảʍ bao trùm làm Thẩm Xuyên chỉ biết kêu ra những tiếng rêи ɾỉ, mà tiếng kêu này vào tai Huyền Mặc như liều thuốc kí©ɧ ɖụ© vô hình làm hắn không ngừng đẩy nhanh động tác.
"Huyền Mặc... nhanh một chút... aa." Thẩm Xuyên cảm nhận được từng đường cong gân guốc va chạm vào trong thành ruột, thứ mà Huyền Mặc chiếm lấy không chỉ là thân thể của cậu mà là lý trí duy nhất còn sót lại.
Trong lúc Thẩm Xuyên mơ màng hưởng thụ, đang cao trào thì đột nhiên Huyền Mặc dừng lại, cậu có chút khó chịu nhíu mày, Huyền Mặc cúi xuống hai tay ôm chặt lấy eo cắn mạnh vào tai Thẩm Xuyên đến rỉ máu, đang lúc cậu muốn mở miệng ra mắng người thì nghe thấy Huyền Mặc cất tiếng: "Xuyên Nhi... ca ca... hứa với ta từ giờ đừng bỏ ta đi nữa được không?"
Thanh âm của hắn khàn khàn, hơi thở nặng nề của khoái lạc nhưng Thẩm Xuyên vẫn nghe ra trong đó như đang chất chứa nỗi sợ hãi, trên đời này có thứ khiến hắn cảm thấy sợ hãi sao? Thẩm Xuyên cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, theo bản năng trả lời: "Được... đều nghe theo ngươi."
Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Huyền Mặc mỉm cười cố định eo Thẩm Xuyên tiếp tục tốc tiến. Tràng ruột được hắn thăm dò hết mọi ngóc ngách, Huyền Mặc rên lên một tiếng, hắn lập tức xuất vào trong người Thẩm Xuyên dịch thể ấm nóng bao trùm khắp khoang ruột, ngay lúc đó tính khí đang khó chịu phía trước của cậu cũng hết chịu nổi phát tiết, cả căn phòng bao trùm mùi thoang thoảng ái muội của nam nhân. Hai người hơi ngừng lại thở dốc, Huyền Mặc rút *** **** nửa hạ nhiệt ra ngoài, dưới thân Thẩm Xuyên nơi đó bị hành hạ đến sưng tấy. Cơ vòng không ngừng co rút, dịch ruột trỗn lẫn tràn ra theo kẽ hở chảy dài xuống dưới chân tạo nên một khung cảnh động lòng người.
Thẩm Xuyên cảm giác hai chân mình run lên, eo mềm nhũn không còn một chút sức lực ngã tuột xuống dưới đất, Huyền Mặc nhanh tay giữ lại bế cậu lên trên giường. Cứ tưởng đã xong một hồi, nhưng khi chạm đến vật thể dưới người hắn, Thẩm Xuyên vừa mới tỉnh đã trợn trừng mắt, vật dưới thân của hắn lại cứng lên rồi.
Huyền Mặc nhẹ nhàng vén nhẹ những sợi tóc lộn xộn trên mặt Thẩm Xuyên, lần này hắn nằm ngửa xuống dưới trước rồi để Thẩm Xuyên ngồi lên. Vì tay vẫn bị trói nên Thẩm Xuyên chỉ có thể tùy ý mặc hắn sắp xếp, Huyền Mặc một tay cố định vật dưới thân một tay khẽ sờ eo Thẩm Xuyên nói: "Ca ca ngươi tự động."
Thẩm Xuyên khẽ hít sâu một hơi, lúc này tính khí hung hãn của hắn đập thẳng vào mắt mới khiến cậu run sợ, thứ to lớn gϊếŧ người thế này mà mới ở trong người mình ra sao? Thẩm Xuyên hai mắt khẽ nhắm lại, dùng chút sức lực cuối cùng nâng nhẹ người lên, để nơi phía đầu của hắn đặt trước *** ***** thăm dò vài cái rồi từ từ đẩy xuống.