Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 114: Sẽ Không Bao Giờ Tha Thứ Cho Anh

Không khí trong phòng lại một lần nữa rơi vào yên lặng, Từ Lạc hồi lâu mới lên tiếng, " xin lỗi, tôi cô phụ tâm ý của anh rồi."

Từ Lạc đè thấp thanh âm, giống như giọt mưa cuối mùa thu đập vào mái hiên cửa sổ. Minh Thiên ngay sau đó lại toét ra một nụ cười tùy ý, " không có gì đâu, em không tiện thì thôi vậy, tôi ở lại trong nước thôi."

Từ Lạc gấp gáp, " Vũ Thiếu gia, thật ra anh không cần...."

Từ Lạc đang muốn khuyên anh mặc kệ mình, anh thích đi đâu thì cứ đi. Nhưng mà Minh Thiên lại lắc lắc đầu với cô, "đi một mình sẽ không thú vị, chán lắm, tôi dứt khoát ở trong nước, vừa vặn mỗi ngày sẽ đến thăm em luôn."

Lời anh vừa nói chưa dứt thì phía ngoài hành lang truyền đến tiếng giày da dẫm trên thềm nhà đi vào. Minh Thiên quay đầu nhìn, là Diệp Thành.

Anh vừa từ Công Ty quay lại.

Diệp Thành đẩy cửa vào vừa trông thấy Minh Thiên, mặt liền đen, trong bụng lập tức dấm chua tràn trề.

Tên này, dám nhân lúc ông đây không ở, liền muốn dụ dỗ vợ ông? Đồ chết bầm !! Diệp Thành trong đầu mắng chửi vạn lần.

Minh Thiên không hợp bát tự với Diệp Thành, hở gặp là lại chiến tranh thế giới, nên anh đành rút trước, miễn cho tên kia lại lên cơn.

Anh vỗ vỗ vai Từ Lạc, " vậy tôi về trước, em nghỉ ngơi cho tốt."

" Ừm." Từ Lạc mỉm cười gật đầu, " hôm nay cảm ơn anh rất nhiều."

" Không có gì." Minh Thiên nở nụ cười, vẫy tay tạm biệt, " hôm khác, lại đến thăm em."

Từ Lạc đưa mắt nhìn bóng lưng anh rời khỏi phòng bệnh.

Minh Thiên vừa đi, Diệp Thành bên cạnh liền nắm lấy cổ tay Từ Lạc, một dạng vừa hung ác, lại vừa tủi thân, " Hắn ta đến thăm em làm gì, còn nữa, hắn nói chuyện gì với em hả?"

" Không nói gì cả." Từ Lạc không có tâm tình và nghĩa vụ phải nói hết chuyện mình ra, cô quát, " buông tay, tôi muốn đi ngủ."

Diệp Thành dứt khoát không buông, chân mày nhíu chặt, hiển nhiên là tâm tình một chút cũng không tốt. " Có phải hắn, nhân lúc anh không có ở đây, lại giở trò mờ ám hay không?"

Từ Lạc hung hăng vứt cái gối ôm lên người Diệp Thành, cô mắng, " tên điên này, anh cho rằng ai cũng giống như anh chắc, thích hành động mờ ám sau lưng. Chuyện của cá nhân tôi, anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào, anh đừng quên anh kí cái gì rồi. Tôi không muốn nói, càng không thích nói, tôi muốn ngủ."

Dứt lời giật tay khỏi tay Diệp Thành, nằm xuống, kéo chăn chùm từ trên xuống dưới, quay lưng lại với Diệp Thành.

Diệp Thành nhìn thấy bất giác một đoạn da thịt sau gáy Từ Lạc lộ ra trắng noãn. Anh không khỏi mà cười khổ một cái.

Thiên ơi !!....ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ được vợ mất vợ kiểu này, coi như là nửa điên, cả người muốn hỏng...

Anh ngồi xuống tại ghế hồi lâu, tới khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Từ Lạc trên giường, hẳn là cô ngủ rồi đi. Chăn cũng rơi khỏi mặt.

Anh mới thở ra một hơi, đứng dậy, tay nửa chống giường, giống như một tên trộm, lén la lén lút tiến tới phía trước, ở ra gò má lộ ra của Từ Lạc mà hôn một phát.

Mẹ kiếp, người trước đây anh chưa một lần để ý, hiện tại thì hay rồi, lại muốn nhân lúc cô ngủ lén lút hôn vài cái cho thỏa mãn.

Thật là mất hết cả cái mặt.

Trong lòng Diệp Thành khổ sở mà nghĩ như vậy, nhưng không nén được lại ở trên mặt Từ Lạc mà hôn vài cái.

Anh thực sự rất muốn.

Diệp Thành đứng lên, nhìn một lớn một nhỏ trong phòng, lẩm bẩm như độc thoại, " ngủ ngon, lát nữa lại qua ở cùng em và con."

...

Rất nhanh một tuần đã trôi qua.

Rốt cuộc hôm nay đã là ngày ra viện.

Buổi sáng, Diệp Thành dặn dò cô ở lại bệnh viện. Buổi trưa tan làm anh sẽ qua đón cô.

Từ Lạc nửa buổi sáng thu dọn đồ đạc, liền cảm thấy có chút mệt. Tay chân lâu ngày không vận động, có chút mỏi nhừ, liền nằm xuống kéo chăn ngủ bù.

Ai mà biết lúc tỉnh lại đã gần tới trưa. Vội vàng xuống khỏi giường rửa mặt cho tỉnh táo. Cô ngó đồng hồ trên tường đã là hơn 10 giờ. 11 giờ Diệp Thành mới tan làm.

Cô ngồi xuống bên giường, một bên vỗ vỗ con ngủ, một bên vừa cầm điện thoại lướt vài tin tức.

Bỗng nhiên, bên dưới khuôn viên bệnh viện, một mảnh xôn xao ồn ào lẫn kinh động. Mà từng tiếng kinh động lại không bình thường chút nào.

Trong lòng Từ Lạc có hơi kỳ quái, cô đi tới bên cửa sổ, ngó mặt xuống nhìn một cái.

Cơ mà bên dưới khuôn viên, đầy những người là người. Nam nữ đều có, tất cả đều là phóng viên nhà báo.

An ninh ở tầng bên dưới vẫn đang giằng co với đám người kia. Một đường cật lực hết sức làm một bức bình phong mà cản đám người kia lại.

Từ Lạc bên trong cửa sổ, kéo rèm qua che lại cửa sổ, tim cô bỗng đập thình thịch không ngừng, linh cảm có chuyện chẳng lành.

Đám người kia, xuất hiện ở đây làm gì?

Từ Lạc tâm thần có chút không yên, cô quay lại giường, cầm điện thoại mở lên đang định gọi cho Diệp Thành.

Ai biết điện thoại vừa mở lên, tin tức con trai cô vậy mà lên hẳn trang đầu. Bên cạnh còn có một đoạn clip quay trực tiếp một cuộc họp báo.....

Trong cuộc họp báo kia, cô nhận ra một người đàn ông, cực kì quen thuộc. Người này tuổi đã gần 70 chính là một nhân vật có vai vế cao trong Diệp gia...Lão gia chủ của Diệp gia, Diệp Hoài An. Ông nội của Diệp Thành.

Lời nói của ông ta phát ra trên cuộc họp báo làm cả người Từ Lạc muốn suy xụp.

" Các vị, hiện tại, cháu cố của tôi đã ra đời. Nhưng vì mẹ nó đã ly hôn với cháu trai tôi, nên tôi hôm nay, muốn ở cuộc họp báo này, tuyên bố chính thức đón cháu nội tôi về nhà tổ. Nuôi dưỡng nó, tuyệt không để nó phải khổ sở ăn uống kham khổ với mẹ nó, bên ngoài."

Từ Lạc nghe những câu từ kia, cả người muốn hỏng...

Lý nào là vậy, chuyện cô với Diệp Thàn ly hôn, ngoài cô và anh, thật ít ai biết, nếu vậy, tết vừa rồi, cô không về nhà tổ....

Diệp Thành đã nói ra với nhà họ, và giờ lại muốn cùng ông già kia bắt con cô sao?

Chuyện này là Diệp Thành làm sao? Trước dỗ, sau đánh, vừa đấm cô một cái, lại xoa dịu nỗi đau...

Anh ta thật đáng khinh mà....

Từ Lạc khϊếp sợ....cô hoảng loạn...trong đầu suy nghĩ rối bời....

Nửa tin, nửa ngờ Diệp Thành có phải hay không, anh là kẻ đứng sau kế hoạch kia?

Nếu thực sự là anh, cô thề cả đời, cho dù có chết, có xuống địa ngục, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh....