Phòng sơ sinh.
" Đáng yêu thật đấy..."
Thu Lan nhìn bảo bảo đang ngủ say trong l*иg ấp, trên mặt toàn là yêu thích.
Nhóc con vẫn đang ngủ, cánh mũi nhóc hơi đập, cho thấy nhóc vẫn đang hô hấp đều đều. Hai chân nhỏ ngắn ngủn, đầy thịt, khiến người ta cực kì muốn xoa bóp.
Thu Lan lấy điện thoại ra, chụp vài tấm hình, quay vài đoạn video của bảo bảo, sau đó cách lớp kính của l*иg ấp nói với nhóc con, " tạm biệt nhóc đáng yêu, cô đi nhé, lát nữa lại tới thăm con."
Dứt lời, Thu Lan khẽ mỉm cười, đứng dậy đi tới hành lang bệnh viện, một đường đi thẳng đến phòng hồi sức của Từ Lạc.
Bên trong phòng bệnh đầy những người, đều đứng trước giường, chỉ có Diệp Thành ngồi bên người Từ Lạc, để cho cô tựa vào vai anh.
"Ui...!!"
Từ Lạc mặt đầy thống khổ, kêu lên một tiếng.
Y tá đang ấn bụng giúp cô vội vàng nương tay lại, an ủi, " Cô Từ, cô chịu đựng một chút, hậu sản bị mổ, phải tiến hành ấn bụng, để loại hết nước bẩn còn lại trong người. Như vậy mới không bị tiền sản giật, nên cô chịu khó nhẫn nhịn một chút."
Sắc mặt Từ Lạc trắng bệch, trán đầy mồ hôi túa ra, " tôi biết rồi, cô ấn đi..."
Diệp Thành nhìn cô đau, anh thấy xót, liền đưa cánh tay tới trước mặt Từ Lạc, trên mặt đều là vẻ đau lòng sâu sắc, " em đau thì cắn tay anh, đừng cố chịu."
Từ Lạc vốn không muốn cắn, nhưng là y tá kia vừa dùng lực lại ấn một cái, lập tức cảm giác đau đớn kịch liệt giống giống như dòng điện trong nháy mắt tràn ngập toàn thân. Cô thực không nhịn được, há miệng trực tiếp cắn mạnh vào cánh tay Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn không động đậy, để mặc cho Từ Lạc cắn.
Từ Lạc dù đã cắn chặt tay Diệp Thành, nhưng trong miệng vẫn không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn. Đến lúc y tá ấn xong toàn bộ, Từ Lạc mới chậm rãi buông lỏng miệng ra. Một khắc kia vừa thả lỏng miệng, cô ngửi thấy có mùi máu tươi thoang thoảng.
Y tá nói với Diệp Thành, " tôi lát nữa sẽ xử lí vết thương giúp anh."
" Không cần đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, " Diệp Thành xua tay từ chối, không chút để ý, đoạn đưa tay nhẹ nhàng đỡ Từ Lạc nằm lại giường bệnh. " Nào, nằm yên."
Thu Lan vừa lúc tiến lên, ngồi vào bên kia Từ Lạc, quan tâm hỏi, " em vẫn ổn chứ?"
" Ừm." Hơi thở Từ Lạc có chút nặng nề mơ hồ, " cũng may, vận khí tốt, nhặt lại một cái mạng."
Trên mặt Thu Lan cũng lộ ra biểu cảm thoáng kinh sợ, nhưng rồi sau đó lại lộ râ một nụ cười, " em đã nhìn mặt con em chưa?"
Mắt Từ Lạc chợt phát sáng, " ở đâu, nó ở đâu rồi?"
" Ở trong l*иg ấp, vẫn chưa thể ôm ra, phải đợi theo dõi một chút mới có thể mang ra ngoài." Thu Lan vừa nói, lại phát hiện thấy nét mặt thoáng tối sầm xuống của Từ Lạc, cô vội vàng nở nụ cười, an ủi, " không sao đâu, nó ổn lắm, chị có quay phim, chụp hình lại cho em coi này."
Từ Lạc vội vàng ngọ ngoạy, bán ngồi dậy, "chị cho em xem chút."
Thu Lan lấy điện thoại ra, mở hình trong album ảnh đưa tới cho Từ Lạc xem.
Bên trong có mấy đoạn video mà ban nãy Thu Lan đã quay lại bảo bảo, Từ Lạc cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng ấn play, đoạn video kia liền bắt đầu chạy, video cơ hồ không phát ra tiếng động, nhưng có thể nhìn thấy tiểu bảo bảo bên trong được quẫn khăn, ngủ rất ngon lành. Cánh mũi bé con khẽ động đậy, Từ Lạc cẩn thận nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của bảo bảo cử động.
" Bàn tay nó cử động kìa, " Từ Lạc kinh hỉ kêu lên, " nó ngủ ngon thật đấy."
" Ừm." Diệp Thành nhân lúc Từ Lạc đang chuyên tâm nhìn đứa nhỏ, anh vội nửa ôm Từ Lạc, cũng đặt tầm mắt về phía màn hình điện thoại, nhìn vào thân ảnh nho nhỏ kia, rồi nói, " là bảo bảo của chúng ta."
Từ Lạc cầm điện thoại, xem xong ảnh và video, lại bấm mở xem đi xem lại mấy lần, quả thực là xem bao nhiêu lần cũng không đủ, mỗi một tấm hình, cô đều zom lớn lên để xem cho kĩ, từ trên xuống dưới thật cẩn thận.
Đây chính là bảo bảo mà cô liều mạng sanh ra, bảo cô không kích động, thì là chuyện không thể nào.
Cô cầm điện thoại, chợt quay đầu qua nhìn Diệp Thành bên cạnh một cái, thầm nhếch người tránh khỏi cái ôm của anh, cô lạnh nhạt nói, " con khi nào mới vào được hộ khẩu?"
Diệp Thành nhìn hai tay mình bị hất ra, trong lòng chỉ có thể dấy lên một cảm xúc chua chát, " ngày mai có thể đưa giấy tờ đi, trong một tuần có thể làm xong rồi."
Từ Lạc ừ một tiếng, " vậy họ tên đều như trước đây đã bàn."
"Phải," Diệp Thành gật gật đầu, " tên con là Diệp Lạc Thiên."
Từ Lạc chỉ quan tâm bản thân đứa nhỏ, cho nên đối với họ của nó cũng không để ý nhiều, dứt khoát cứ để họ Diệp, còn về phần tên, cô cũng không cần tên đẹp, chỉ cần là tên phổ biến một chúc, để dễ gọi, dễ nuôi.
Diệp Thành thật sự không có ý kiến, hay đề xuất gì về tên của con trai anh cả, toàn quyền đều giao cho Từ Lạc, lúc Từ Lạc hỏi anh, anh mới hơi cau mày đáp, "hay gọi là.....Diệp Lạc Lạc?"
Từ Lạc khi đó suýt nữa bị sặc nước miếng mà chết.
Cô trả lại di động cho Thu Lan, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn chằm chằm vào điện thoại một lát. Thu Lan vỗ vỗ tay cô, cười mắng, " xem em kìa, yên tâm đi, lát chị gửi hết hình với video qua điện thoại cho em. Thằng bé phải nằm trong l*иg ấp vài giờ thôi, nếu không có vấn đề gì, xe được ôm ra ngoài nhanh thôi."
Từ Lạc cười đến híp mắt, miệng vui sướиɠ lẩm bẩm, " Lạc Thiên...Diệp Lạc Thiên..
nhóc thối của ba mẹ..."
Diệp Thành lúc này từ từ nhích tới bên cạnh Từ Lạc, ghé sát tai cô thì thầm, "Từ Lạc, chúc em sinh thần vui vẻ."
Lời Diệp Thành vừa dứt, cả người Từ Lạc bỗng ngây ra.
Nếu không có nhắc nhở của Diệp Thành, cô hoàn toàn quên mất, hôm nay là sinh thần của mình.
Vậy có nghĩa là, nói cách khác, cô và con của cô, sẽ cùng ngày sinh thần?
Thật là duyên phận kì diệu thật nha!
Nhân lúc Từ Lạc còn ngây ngẩn, Diệp Thành dùng ánh mắt ra hiệu, Hoàng Hiếu đứng một bên lập tức hiểu ý gật đầu, mở cửa ra, cùng mấy trợ lí khác, đẩy một chiếc bánh kem lớn tới ba tầng đi vào.
Chiếc bánh ngọt này cực kỳ lớn, khắp ba tầng đều được quấn hoa bằng kem tươi, thiết kế tỉ mỉ, trái cây bằng chocolate đủ loại, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
" Sinh thần vui vẻ nhé, Lạc Lạc." Diệp Thành lập lại một câu.
Từ Lạc nghe anh nói, hai bàn tay cô bên dưới chăn, bất giác siết chặt lại, mắt cô lập tức thấy chát, cô thật sự không nghĩ đến, sẽ còn có người nhớ đến sinh thần của cô, mà chuẩn bị sinh thần cho cô.
Mà người này lại là Diệp Thành, người không có khả năng nhất.
Từ Lạc quay đầu nhìn Diệp Thành, nhàn nhạt nói, " cảm ơn."
Diệp Thành lộ ra nụ cười, đang định nói câu tiếp theo thì lại bị Từ Lạc cắt ngang, "Diệp tổng, sau này đừng làm vậy nữa, anh không cần lại lãng phí thời gian trên người tôi, bất quá, hôm nay vẫn là phải cảm ơn anh."
Mặt Diệp Thành phút chốc tái đi, nhưng vẫn cố giữ lại bình tĩnh, anh nhìn thẳng vào mắt cô, trịnh trọng giống như tuyên thệ, " anh biết bản thân anh đang làm gì, em không cần khuyên anh, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy."
Vừa nói, giống như sợ bị cô cự tuyệt, anh liền đổi đề tài, lấy trong túi áo ra cái đồng hồ nữ kia mà anh đã chuẩn bị, đặt bên cổ tay của Từ Lạc ướm thử, " quả nhiên rất hợp."
Mọi người xung quanh cũng vừa lúc hát chúc mừng sinh nhật, tặng lời chúc ấm áp cho cô.
Thu Lan cười nói, " Lạc Lạc à, em vừa mới sanh xong, bác sĩ dặn thức ăn ngọt tạm thời không thể ăn, đã vậy chị đành hi sinh vóc dáng hoàn mĩ này để gánh vác thay em, em thấy thế nào?"
Từ Lạc cười mắng một câu, " xí, rõ ràng là chị thèm."
Thu Lan nhận lấy một đĩa bánh ngọt, tự tin mị hoặc, vén tóc quăn ra phía sau, "ài, nói chị thèm cũng được, bất quá body của chị hoàn mĩ, không chấp nhận phản bác." Dứt lời nháy mắt tự tin xinh đẹp bắt đầu ăn.
Mọi người nhận lấy bánh ngọt, lại đưa quà tới tay Từ Lạc, Từ Lạc mỉm cười cảm ơn từng người một. Vừa sinh xong chưa lâu, thân thể cô cực kì mệt mỏi, cũng không thể nhịn quá lâu, trực tiếp nói xin lỗi, kéo chăn lên, một giấc mộng đẹp vẫn còn đang đợi cô đó nha.
Lúc cô mơ hồ lâm vào giấc ngủ, bên tai dường như có thanh âm trầm ấm vang lên, " Lạc Lạc, Anh yêu Em." Tiếp theo sau đó lại là một câu, " sau này, mẹ con em đều là bảo bối của anh, anh sẽ chăm sóc hai người thật tốt, anh yêu em."
Trái tim Từ Lạc khẽ run lên, sau đó chỉ xem như là thấy ảo giác, khóe môi khẽ câu lên, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu....