Linh Vực, Thú tộc.
Nửa đêm, nhiều người còn đang ngủ say. Duẫn Phàm từ trên giường bước xuống, cởi bỏ áo ngủ, cầm lấy một kiện y phục hơi bó sát người. Đứng trước tấm gương cao hơn người, Duẫn Phàm dừng lại động tác mặc y phục, xoay người, đưa lưng về phía gương, sau đó quay đầu.
Khắc ấn linh gồn trên lưng trở nên dị thường rõ ràng.
Duẫn Phàm nhắm mắt lại, tựa hồ đang nhớ lại cái gì. Thân thể y, chưa từng cho người khác chạm qua, lần đầu tiên của khối thân thể này, đó là cho Tu Diệp Vân, trước kia cũng đều dùng ảo thuật mê hoặc
Lãnh Quân Bạch. Huống hồ, Lãnh Quân Bạch cũng không thường xuyên tìm y.
Hưu Duẫn mở to mắt, y là của Tu Diệp Vân! Cho dù Tu Diệp Vân đã chết, y cũng sẽ không chạm vào người khác… Nghĩ như vậy, Hưu Duẫn biểu tình đột nhiên trở nên nghiêm túc, y nhanh chóng mặc y phục tử tế, sau đó ra khỏi tẩm cung.
Vân Na đang ngồi trước gương chăm sóc tóc. Làn da tuyết trắng thoạt nhìn như trong suốt, nữ nhân này, nơi chốn đều lộ ra quyến rũ, làm cho người ta đui mù. Nàng tựa như một mị dược nhân…
Chỉ là, bên trong dược này, trộn toàn độc dược.
Nàng gần đây tâm tình vô cùng tốt, hiển nhiên là có liên quan đến tin tức Tu Diệp Vân bị xử tử mấy ngày trước.
Nghe nói, đồng thời bồi theo còn có Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ. Vân Na cười cười, nàng mặc kệ người khác sống chết, chỉ cần Tu Diệp Vân chết, nàng liền vui vẻ.
Nhiều năm như vậy, thực chưa từng được ngủ thoải mái như vậy. Về phần Cần Trạch cùng Liệt Diễm, Vân Na cười lạnh, tùy bọn họ đi.
“Mẫu hậu.”
“Hưu Duẫn, chuyện gì.” Vân Na nhìn nhi tử hỏi. Đối với Hưu Duẫn, nàng căn bản cũng chẳng yêu thương gì, tuy rằng Hưu Duẫn hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của nàng, thế nhưng, một người nam nhân, xinh đẹp như vậy làm cái gì? Bồi dưỡng Hưu Duẫn từ nhỏ, chẳng qua là vì muốn y hỗ trợ gϊếŧ Tu Diệp Vân mà thôi.
Huynh đệ tương tàn, còn không phải hảo ngoạn sao?
Huống hồ, hài tử này cũng không làm cho mình thất vọng, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, ôn hòa với y một chút cũng chẳng thiệt gì.
“Ta… đến thăm người.” Hưu Duẫn nói, “Mấy ngày trước không chịu ăn cơm, là ta không đúng.” Hưu Duẫn cúi đầu nói.
Vân Na ở góc độ Hưu Duẫn nhìn không thấy mà cười lạnh, nàng là nhân vật thế nào chứ, sao lại nhìn không ra Hưu Duẫn lúc này nhận lỗi thực không thích hợp? Lúc Tu Diệp Vân vừa mới chết, Hưu Duẫn tự giam mình trong phòng, hơn nữa còn tuyệt thực.
Làm mẫu thân trên danh nghĩa, nói thế nào cũng nên quan tâm một chút, kết quả, liền thấy Hưu Duẫn hung tợn nhìn mình chằm chằm. Hừ! Không phải là hận mình ép đi gϊếŧ Tu Diệp Vân chứ? Vân Na đã nghĩ như thế.
Hiện giờ đột nhiên như vậy, không biết có mục đích gì.
Hưu Duẫn đột nhiên quỳ xuống, “Mẫu hậu, ta sai rồi.” Nói xong, đối Vân Na dập đầu.
“Duẫn Nhi không cần như vậy.” Vân Na nhìn chằm chằm Hưu Duẫn, để ngừa y đột nhiên có động tác gì.
“Mẫu hậu…” Hưu Duẫn cúi đầu, ánh mắt chậm rãi biến thành huyết sắc, sau đó đột nhiên phi thân, vung tay lên, một cái nhuyễn tiên (roi) đã nắm trong tay, quất về phía Vân Na.
Vân Na sớm có chuẩn bị, thân thể lộn một vòng sang bên cạnh, ngọn roi đánh vào bàn trang điểm, đồ trang điểm rơi sạch. Vân Na trong lòng bàn tay rất nhanh tụ tập năng lượng, ném tới Hưu Duẫn. Hưu Duẫn dùng roi hộ thể, quật lên quang cầu. Quang cầu vỡ ra, năng lượng tán ra bốn phía.
Một kích bất thành, Hưu Duẫn lập tức triển khai công kích lần thứ hai.
“Hưu Duẫn ngươi còn muốn sát mẫu?” Vân Na bình tĩnh.
“Đúng vậy là ngươi diệt tử (gϊếŧ con) trước!” Hưu Duẫn phản kích.
Vân Na cười né tránh, “Thì ra, ngươi hận ta như thế.”
Hưu Duẫn không đáp, mà là cố gắng phát động tiến công. Y có thể nào không hận nữ nhân này? Nữ nhân này, ngoại trừ bắt mình không ngừng luyện tập ma pháp, tăng ma lực, nàng có từng làm tròn trách nhiệm một vị mẫu thân sao? Nàng đã cho mình tình thương của mẹ sao?
Hưu Duẫn trước kia vẫn không biết, bản thân trước đây cảm thấy mẫu thân xinh đẹp như vậy, vì sao trong mắt Thú tộc nhân, lại biến thành yêu nữ! Mà từ mọi việc Vân Na làm với mình, Hưu Duẫn cũng bắt đầu dần dần sợ hãi nữ nhân này.
Vậy sợ trí nhớ truyền thừa từ cơ thể mẹ, khiến Hưu Duẫn vài ba lần nghĩ muốn tự sát. Thế nhưng nữ nhân này, lại không ngừng khắc sâu vào trong trí nhớ mình, hận ý của nàng đối với Tu Diệp Vân, khiến mình cho dù đã yêu Tu Diệp Vân, cũng vô pháp nhịn xuống hận ý trong lòng, nghĩ muốn gϊếŧ hắn.
Duy nhất có thể làm, chính là mượn đao gϊếŧ người, không để cho tay mình dính lấy máu tươi của Tu Diệp Vân.
Trước đây, phụ vương đối với mình thực tốt. Chỉ là sau đó, phụ hoàng không biết gặp quái bệnh gì, đã chết. Sau đó chính mình rời đi nhiều năm, đến Vũ Phong đại lục, hiện giờ trở về, mới phát hiện, năm đó phụ hoàng lại là do nữ nhân này hại chết, còn đoạt hết thảy quyền lực của phụ hoàng.
Hiện giờ, Tu Diệp Vân đã chết, ứng với yêu cầu của nữ nhân này, Tu Diệp Vân đã chết! Mà nơi này, không ai còn dám nói chuyện với mình, bởi vì mình là hài tử của nữ nhân này! Mình cùng nữ nhân này có dung nhan tuyệt mỹ giống nhau, bởi vậy, mọi người cho là mình cũng ngoan độc như nàng!
Y có thể nào không hận? Nữ nhân này, không giống mẫu thân, nàng căn bản là một ác bà tư lợi!
“A ——!” Hưu Duẫn rống to, tựa hồ đang liều mạng.
Y biết rõ, mình cùng Vân Na đấu, cơ hội thắng thập phần nhỏ, bởi vì, mọi thứ mình có, đều là Vân Na dạy.
Vân Na thoạt nhìn có chút lực bất tòng tâm, tựa hồ thật không ngờ, Hưu Duẫn lại hạ quyết tâm như thế.
Hưu Duẫn liều mạng huy roi, mỗi roi đều mang theo áp lực cùng bất mãn tích tụ bao năm qua.
“Ngươi đánh không lại ta.” Vân Na nói xong, cũng xuất roi, cùng Hưu Duẫn đối đầu.
Vân Na nói đúng, Hưu Duẫn thật sự đánh không lại nàng. Roi của nàng vung lên, liền có thể cách không hóa giải roi của Duẫn Phàm. Lặp lại vài lần, Hưu Duẫn thở hồng hộc, có chút đỡ không được lực. Nhưng mà, không thể buông xuôi, bằng không, kẻ chết chính là mình.
Cuối cùng một roi xuất ra, Hưu Duẫn ngốc lăng nhìn roi của mình bị roi của Vân Na đánh thành hai đoạn, mà bản thân cũng bị đánh bay.
“Hưu Duẫn, ta sớm biết, sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, không thể lưu lại tính mệnh của ngươi.” Nói xong, nâng roi lên, chuẩn bị chấm dứt Hưu Duẫn.
Hưu Duẫn nghĩ Tu Diệp Vân đã chết, trong lòng đã vô khiên vô quải (không còn vướng bận), bởi vậy, nhắm mắt lại, không sợ hãi chút nào. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gào thét của dã thú, Vân Na sửng sốt, Hưu Duẫn cũng mở mắt.
Hai người đồng thời nhìn phía cửa sổ, chỉ thấy một cái bóng đen cách cửa sổ ngày càng gần, sau đó ‘phanh!’ một tiếng, bóng đen phá tan cửa sổ, thủy tinh văng khắp nơi, thậm chí còn vài mảnh bay qua mặ Vân Na cùng Duẫn Phàm, hai người đều chịu ít nhiều vết thương nhẹ.
“Rống ——!” Tu Diệp Vân phát ra rống giận, ý thức khi nhìn thấy Vân Na lại càng trở nên mơ hồ, rất nhanh, hắn đã bị khống chế hoàn toàn.
Vân Na nhìn bóng đen kia tựa hồ là một người, chỉ là toàn thân bị một đoàn hắc khí vây quanh, thấy không rõ bộ dạng, duy độc ánh mắt kia, phiếm hồng quang, tựa hồ đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, làm cho người ta có chút mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).
Vân Na nháy mắt đề cao cảnh giác, cũng nhìn chằm chằm bóng đen.
Hưu Duẫn ngồi dưới đất, chịu đựng toàn thân đau đớn, nhìn bóng đen. Vì sao hơi thở bóng đen này lại quen thuộc như vậy?
Ngay khi Vân Na cùng Tu Diệp Vân giằng co, nàng đột nhiên phát động công kích. Một phen đem tiểu đao đâm xuyên qua bóng đen. Tu Diệp Vân vốn đã không có ý thức, lại đột nhiên thấy tiểu đao, trong đầu hiện lên hình ảnh hành hình ngày đó cùng với hình ảnh thi thể Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ.
Gần như một giây, ý thức còn sót lại của Tu Diệp Vân nháy mắt bị thôn tính hoàn toàn. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó chậm rãi nổi lên biến hóa. Còn có thể nhìn ra bóng đen đang chậm rãi biến đổi, cuối cùng biến thành cái hình trụ. Chỉ thấy hắn đột nhiên bay về phía Vân Na, sau đó xuyên qua thân thể Vân Na.
Ngay sau đó, lúc Vân Na còn không kịp phản ứng, lại liên tục cao thấp xuyên qua xuyên lại. Vân Na biểu tình đầu tiên là không thể tin, theo đó là trạng thái cứng ngắc trước khi tử vong, theo sau, nàng tựa hồ nghe ‘Phanh!’ một tiếng, khi nàng còn chưa kịp suy nghĩ xảy ra chuyện gì, nàng liền đã mất đi hơi thở.
Trong cung điện tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, máu văng khắp nơi, Hưu Duẫn ngơ ngác nhìn kẻ mình hận, cứ như vậy ở trước mắt y tứ phân ngũ liệt. Khuôn mặt đẹp đẽ dáng người thướt tha sớm không thấy bóng dáng, còn lại đây chính là sự ghê tởm của phần còn lại của chân tay đã bị cắt nát.
“Rống ——” Tu Diệp Vân khôi phục thân hình, hắc khí ban đầu bị huyết sắc thay thế, thoạt nhìn càng làm cho người ta sợ hãi. Hắn cúi người bay đến trước mặt Hưu Duẫn, nhìn chằm chằm Hưu Duẫn, tựa hồ chuẩn bị gϊếŧ kẻ xinh đẹp như Vân Na này.
Nhưng mà, đang lúc Tu Diệp Vân chuẩn bị phát động thế công, Hưu Duẫn đột nhiên run rẩy mở miệng, “Ca? Ca ca…” Gần như hai tiếng nỉ non, Hưu Duẫn đã nhịn không được mà rơi lệ, mà lời của y, cũng thành công ngăn lại hành động của Tu Diệp Vân. “Ca ca, ta rất nhớ ngươi.” Hưu Duẫn nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu khủng bố kia, chỉ là y không sợ, vô luận Tu Diệp Vân biến thành bộ dạng gì, vô luận Tu Diệp Vân bây giờ là cái gì, y chỉ biết là, y nhớ Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân nhìn tuyệt mỹ nam tử trước mặt, tựa hồ khôi phục một chút ý thức, hắn không biết nam tử này, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc.
Nghe người nọ kêu ca ca. Tu Diệp Vân giật mình, sương mù huyết sắc bên mình chậm rãi biến mất.
Ai lại kêu mình là ca ca? Trước kia… Là ai…
Phải.. Duẫn Phàm.
Người kia… lừa mình. Nghĩ đến đây, tựa hồ lại kích động lên, sương mù vốn đã tán đi lại lần nữa tụ lại. Chỉ là, nhìn người trước mắt, Tu Diệp Vân theo bản năng không muốn thương tổn y.
Nhưng mà, nếu ý thức tiêu thất, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Tu Diệp Vân cố gắng chịu đựng không tiến về phía trước, nhưng lại có thứ năng lực thần bí dẫn dắt hắn, khiến hắn đi gϊếŧ người trước mắt.
Linh hồn giống như bị chia làm hai, Tu Diệp Vân đau đầu muốn nứt ra, ôm đầu rống lớn. Mà lúc này đây, tiếng rống rõ ràng âm nặng hơn trước, tỏ rõ chủ nhân đang thống khổ.
“Ca ca!” Hưu Duẫn kinh hô, “Ca ca, ngươi làm sao vậy?”
Không cần kêu ca ca ta, đừng để cho ta nghe thấy hai chữ ca ca! “A ——!” Tu Diệp Vân kêu to, ở trong điện tán loạn, cơ hồ hư hao toàn bộ vật phẩm, trừ bỏ… người đang lã chã chực khóc, rồi lại thần sắc tràn đầy quan tâm của Hưu Duẫn.
“Người nào!”
“A ——!”
“Nôn…”
Bọn thị vệ đều bị tiếng rống
củaTu Diệp Vân dẫn quân tới, nhưng mà vừa xông tới liền thấy hình ảnh ghê tởm, mùi máu tươi lập tức dũng mãnh vào xoang mũi, có vài người nhịn không được, đã muốn nôn ra, còn có người kinh thanh thét chói tai, bởi vì thấy bộ dáng của Tu Diệp Vân.
Còn lại một ít thị vệ coi như trấn định, bọn họ run rẩy giơ lên cung tiễn, chuẩn bị tiến hành công kích Tu Diệp Vân.
“Không… Không được thương tổn hắn… Không được…” Hưu Duẫn lớn tiếng ngăn lại.
“Thế nhưng, Hưu Duẫn điện hạ…” Bọn thị vệ khó xử nhìn Hưu Duẫn, kỳ thật, nội tâm bọn họ đều thực sợ hãi ‘thứ’ trước mắt.
“Không cần… Cầu các ngươi không cần…” Hưu Duẫn hoàn toàn quên bản thân còn là một hoàng tử.
‘Trở về… Trở về… ’
Trong hỗn loạn Tu Diệp Vân đột nhiên nghe thấy có một nam tử đang nói gì. Dần dần, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, người nọ đang gọi mình trở về.
Trở về… Làm thế nào trở về? Tu Diệp Vân thậm chí ngay cả mình làm thế nào quay về Linh Vực cũng không biết, hiện giờ lại như thế nào trở về?
‘Trở về… Chớ hoảng sợ… Chớ làm bậy… ’
Tu Diệp Vân cẩn thận nghe thanh âm của nam nhân, không có chú ý tới sương mù quanh thân đã chậm rãi biến mất, lộ ra bộ dáng vốn có.
Hưu Duẫn không dám lên tiếng, người trong sương mù, diện mạo lại không giống ca ca y mong nhớ ngày đêm. Vừa rồi bị sương mù che chắn, bản thân chỉ có thể dựa vào cảm giác. Hiện tại thấy rõ ràng bộ dáng, phát hiện bộ dạng hắn cũng không giống ca ca, nhưng mà… Hưu Duẫn mím môi, cảm giác của y sẽ không sai, thêm ánh mắt kia, cũng tương tự mình. Người này, tuyệt đối là Tu Diệp Vân! Tuy rằng không biết hắn vì sao cải biến tướng mạo, nhưng… Che miệng lại, không để cho người khác nghe thấy mình khóc, ngẩng đầu nhìn Tu Diệp Vân, lúc này người nọ cũng đã nhắm hai mắt lại, tựa hồ như muốn nghe cái gì.
Ca ca của y, tuy rằng không giống với trước đây, thế nhưng, vẫn là anh tuấn như vậy.
‘Trở về… Trở về… Lão công… Trở về… ’
Đang lúc Hưu Duẫn chăm chú nhìn Tu Diệp Vân, Tu Diệp Vân liền biến mất giữa không trung. Hưu Duẫn mở to hai mắt, nếu không phải mùi máu tươi nồng đậm còn chưa tiêu tán, y quả thực sẽ nghĩ vừa rồi hết thảy đều là bởi vì tưởng niệm quá độ mà sinh ra lỗi giác.
Ca ca… Diệp Vân… mặc niệm như vậy, Hưu Duẫn sửa sang lại tâm tình của mình, thu hồi biểu tình trên mặt, sau đó xoay người đưa mắt về phía thị vệ, nói ra lời làm người ta khϊếp sợ, “Vân Na vương phi đã chết.” Không ngoài sở liệu, y thấy trong mắt những người đó hiện lên đều là quang mang vui sướиɠ.
Hưu Duẫn cười lạnh. Mẫu thân của mình, có lẽ… Cho dù bản thân không gϊếŧ nàng, cũng còn nhiều người xếp hàng lấy mạng nàng a.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Lão công, ngươi có thể mở mắt.” Diệp Hoài Hâm nói.
Lúc trước thấy con quỷ này đột nhiên phi thoát đi, liền cảm thấy đại sự không ổn, sợ hắn mất đi lý tính, gϊếŧ hại người vô tội. Lại không nghĩ tới, một thời gian trôi qua, cũng không có bất cứ dị thường nào. Dùng thần lực cảm ứng, thế nhưng phát hiện hắn đã không còn ở phiến đại lục này.
Vì thế, Diệp Hoài Hâm sử dụng thuật chiêu hồn. Con quỷ kia cùng bản thân ngày đêm tiếp xúc, Diệp Hoài Hâm sớm quen thuộc
hơi thở của hắn, bởi vì làm thuật chiêu hồn cũng không uổng công phu.
Quả nhiên, sau một lúc lâu, y liền cảm ứng được Tu Diệp Vân. Thế nhưng, y cảm thấy hơi thở của Tu Diệp Vân thập phần không ổn định, nhưng vô luận thế nào, hiện giờ ‘thứ này’ là đã trở lại.
Tu Diệp Vân chậm rãi mở mắt, hồng quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thấy bản thân có chút mỏi mệt, như là vừa làm vận động kịch liệt gì đó, cả người đau nhức vô lực.
Ngẩng đầu, nhìn Diệp Hoài Hâm trước mặt, đã thấy trong con ngươi luôn bình tĩnh của y hiện lên một tia kinh ngạc cùng lo lắng, “Làm sao vậy?” Tu Diệp Vân không khỏi hỏi.
“Lão công.” Diệp Hoài Hâm thanh âm vẫn thật thực bình tĩnh, “Ngươi có phải đã… dính máu?”
“Ngươi là muốn hỏi ta, có phải đã gϊếŧ người không?”
Diệp Hoài Hâm nhíu mày, gật gật đầu. Vừa rồi khi Tu Diệp Vân mở mắt ra, ánh mắt kia đỏ như máu, hơn nữa quanh thân cũng tràn ngập một tầng huyết vụ mỏng manh, cái này căn bản là dấu hiệu hóa thành lệ quỷ.
Nhưng mà, quỷ bình thường không như vậy, trừ phi bọn họ dính tới mấy chuyện huyết tinh gì đó.
Tu Diệp Vân nhìn Diệp Hoài Hâm, trong ánh mắt hiện lên một tia mê hoặc. Mình không phải đã… gϊếŧ người chứ? Trong đầu hiện lên một ít đoạn ngắn, tứ chi tàn phá, còn có khuôn mặt hoảng sợ.
“Ta…” Chuyện này khiến cho hắn đau đầu, Tu Diệp Vân phiêu trên không trung, che đầu, biểu tình hết sức thống khổ. Gϊếŧ Vân Na, gϊếŧ nữ nhân kia! Hắn nhớ rõ! Hắn nhớ ra rồi! “Ha ha ha ha ha…” Tu Diệp Vân phát ra một trận cuồng tiếu, cùng lúc đó, tầng huyết vụ mỏng manh kia, tựa hồ lại dày hơn chút.