Nhân Sinh Trong Sách

Chương 22: Tà ác của Sắc mì hạnh phúc

Nhất

Từ sau khi Tu Trạch Vũ ‘Ân hừ’, vẫn luôn duy trì trầm mặc không nói lời nào, gã nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên… Gã phát hiện thân thể có chút không thích hợp.

Mà lúc này, Tu Diệp Vân muốn trở mình, ngủ thoải mái một chút, nhưng lại không động thân nổi, vì thế, hắn lại lật một lần, vẫn không nhúc nhích. Hắn cảm thấy khí lực của mình như là bị rút cạn, thân thể… mềm nhũn, thậm chí có chút run rẩy. Tu Diệp Vân hắng giọng một cái, “Này… Tu Trạch Vũ, ngươi có cảm thẩy không còn khí lực không?”

“Không…”

“Này, ta nói, không phải là ả Lâm Na kia gạt chúng ta chứ, ta sao lại đột nhiên không cách nào cử động được?” Cảm giác này giống như bị điểm huyệt vậy, muốn động lại không thể động, đừng nói là có bao nhiêu khó chịu, hay là, đây là dấu hiệu Hoán hồn thủy phát tác?

“Ân… Ha…”

“Ngươi nói lầm bầm cái gì vậy?” Tu Diệp Vân quát, “Có thể động thì động cho ta xem, để ta biết không phải mình ta có vấn đề!”

“Ân… Ngô… Ngươi… Ngươi…” Tu Trạch Vũ lầm bầm không chịu xoay người, qua một lát, gã phảng phất như hạ quyết tâm, đột nhiên xoay người, sau đó nằm thẳng, “Thân thể của ngươi lại có thể… Đột nhiên… lên!” Tu Trạch Vũ chỉ vào nửa dưới nói, ‘thứ gì đó’ vốn thuộc về Tu Diệp Vân đang hưng phấn mà dựng lên.

Bởi không thể động, Tu Diệp Vân chỉ có thể nghi hoặc dùng dư quang liếc mắt theo ngón tay Tu Trạch Vũ, tuy rằng hắn rất tự hào ‘đồ’ của mình hùng vĩ như vậy, nhưng mà… “Này… Sao đột nhiên… Cái kia, Aha ha, đại khái là đã lâu không thư giải…”

“Ngươi… Ngươi… Ngươi ghê tởm muốn chết!”

“Ngươi không phải nam nhân sao, ngươi chưa từng như vậy?” Vốn thân mình không thể động Tu Diệp Vân đã rất buồn bực, lúc này Tu Trạch Vũ cư nhiên còn dám nói hắn ghê tởm, Tu Diệp Vân thật muốn đứng dậy lột quần xem Tu Trạch Vũ nhìn có ác tâm hay không!

“Hừ! Như ta…”

“Được rồi, ta mặc kệ ngươi muốn nói cái gì cao quý, tao nhã, thông minh tự khích lệ mình, ta chỉ muốn biết, ngươi hiện định làm gì bây giờ?”

“Ta muốn băm nó ra.”

“Ách…” Tu Diệp Vân nuốt ngụm nước bọt, mình bây giờ cần ôn nhu một chút, dù sao, ‘thứ đó’ trước mắt không ở trên người mình, vạn nhất Tu Trạch Vũ nói được làm được thì làm sao bây giờ? “Cái kia… Bằng không hảo tâm một chút, giúp ta vào phòng tắm giải quyết, ngươi cũng từng nói, nghẹn lâu không tốt… Thế nào… Băm, rất đau!” Tu Diệp Vân nói còn chưa xong, liền bị Tu Trạch Vũ xoay người đè dưới thân, “Ngươi làm cái gì?” Nhìn ánh mắt của gã, thế nào lại giống như muốn cưỡиɠ ɠiαи mình?

“Ta… Ta đột nhiên… nhịn không được…” Tu Trạch Vũ nói đứt quãng, diễn cảm có chút thống khổ, đại khái là vì nhẫn quá lâu.

“Đợi… Từ từ… Cái gì mà nhịn không được? Nói rõ ràng! Nói không rõ ràng lão tử cho ngươi chết không có chỗ chôn!” Tu Diệp Vân lúc này không thể động, hoàn toàn không thể chống cự, bởi vậy chỉ có thể lớn tiếng uy hϊếp Tu Trạch Vũ.

“Ta không biết… Chỉ đột nhiên rất muốn áp ngươi, thật kỳ quái, rõ ràng là mặt của mình, sao có thể như vậy…” Tu Trạch Vũ nói xong, bắt đầu đưa tay kéo quần Tu Diệp Vân, đến khi lột sạch đồ trên người Tu Diệp Vân.

“Ngươi… Nếu ngươi còn dám làm tiếp, lão tử sẽ trực tiếp gϊếŧ ngươi! Tiền da^ʍ hậu sát, thập đại khổ hình, tháo thành tám khối, tan xương nát thịt, ngươi muốn cái gì?” Tu Diệp Vân buồn bực, sao mình lại không còn khí lực? Không phải là vì Sắc mì hạnh phúc kia chứ?

“Ta không biết ngươi đang nói gì, ngược lại đây là thân thể của ngươi, so ra ta mới là người bị hại không phải sao!” Tu Trạch Vũ kêu to, tay vẫn không quên tách hai chân Tu Diệp Vân.

Không được! Kháo! Thân không thể nhận, tâm cũng không thể nhận, “Ngươi cho lão tử… A ——!” Tu Diệp Vân nhắm mắt lại kêu, đương nhiên, không phải vì đau đớn, mà là, Tu Diệp Vân vừa thấy động tác muốn xông vào của Tu Trạch Vũ đã muốn gào to một tiếng, bởi vì hắn nghĩ, bình thường không có bôi trơn như vậy, không phải vô cùng đau sao? Bởi vậy, hẳn là phải kêu lên. Nhưng mà…

Tu Diệp Vân lại không cảm thấy đau đớn, ngược lại, hắn cảm giác du͙© vọиɠ của mình đang bị một nơi ấm áp nào đó gắt gao bao lấy, Tu Diệp Vân vốn nghĩ Tu Trạch Vũ cũng hảo tâm ngay cả miệng cũng dùng đến, chỉ là… Hắn cảm thấy vật kia co rút rất nhanh. Hắn cảm thấy rất kỳ quái, vì thế, mở mắt ra…

“Đau… Đau…”

Tu Diệp Vân phát hiện mình lại có thể động, không chỉ có thể động, hơn nữa… thân mình đang cúi xuống lưng hướng lên trời. Nhìn nhìn lại phía dưới mình Tu Trạch Vũ đang không ngừng kêu đau, Tu Diệp Vân đã hiểu, là hiệu quả của Hoán hồn thủy, đúng vào khoảnh khắc hắn và Tu Trạch Vũ… phi thường đúng lúc… đổi trở lại.

“Ngươi đi ra ngoài…” Tu Trạch Vũ thống khổ nói, thân thể thật sự một chút khí lực cũng không có, gã rốt cục hiểu được cảm giác vừa rồi của Tu Diệp Vân.

“Dựa vào cái gì? Nghe nói ngươi từng dùng huyễn thuật của Xích Diệp thảo lăn ta trên giường suốt một đêm?” Tu Diệp Vân cố gắng chịu đựng xúc động muốn trừu sáp, “Vậy vừa lúc, lão tử bây giờ cho ngươi, ngươi nói đúng, dù sao ta không thiệt thòi, nhiều lắm thì thêm một cái tên trong lịch sử phong lưu thôi.”

“Không có! Không có! Ta chưa từng lăn sàn đan với ngươi! Ngày đó chúng ta chỉ là… Chỉ là… Dù sao ta chưa từng thượng ngươi!” Tu Trạch Vũ vươn tay nắm lấy y phục của Tu Diệp Vân, nhưng còn chưa đυ.ng tới liền mất khí lực, “Tóm lại ngươi đi ra ngoài, thật sự đau chết!”

“Kháo! Lấy cái gì bảo ta tin tưởng ngươi?” Nói xong, nhẹ nhàng động thân.

“Đau…”

“Ha ha…” Tu Diệp Vân nhẹ giọng cười cười, lại động đậy vài cái, “Rất đau phải không?”

“Phải…” Tu Trạch Vũ thấy Tu Diệp Vân tươi cười, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình tuyệt đối trốn không thoát.

“Biết không? Lúc đau cứ kêu lớn lên a? Ngươi không kêu, ta sao biết ngươi đau chứ?”

“Ta có kêu, ngươi cũng sẽ không dừng lại!”

“Xem ra cũng không phải quá đau, còn có khí lực tự hỏi, cho nên ta nghĩ, ngươi căn bản là không đau.”

“Nhi tử, ngươi biết ta sợ đau mà, ngươi biết rõ.” Nghe Tu Diệp Vân nói, Tu Trạch Vũ thật sự bắt đầu sốt ruột, gã cảm thấy Tu Diệp Vân đang trả thù mình, nhưng mà… “Ta thật sự không thượng ngươi…”

“Đừng gọi ta là nhi tử, thực con mẹ nó ác cảm!” Nói xong, Tu Diệp Vân hai tay xoa đùi Tu Trạch Vũ, đặt lên vai mình, bởi vì một mực nhẫn nại, động tác cũng không mấy ôn nhu, “Ngươi cũng thực kỳ quái, trước kia chưa từng gọi ta là nhi tử? Giờ lại cố tình kêu…”

“Ân… Ngươi có thể ra ngoài tìm nam kỹ!” Không thể động Tu Trạch Vũ tựa như cái bánh bao bị người nắm trong tay.

“Ngươi có phải nam nhân hay không? Nếu phải, vậy ngươi cũng nên biết, nam nhân có thể nhẫn, nhưng đã đi vào nhịn nữa chẳng phải là vô nghĩa! Cho nên ngươi câm miệng đi, làm xong rồi ngủ một giấc chúng ta liền quên hết.” Tu Diệp Vân hiện tại xem như hiểu được ý tứ của hoàng sắc, hoàng sắc, cũng có thể là tình sắc, Tu Diệp Vân trong lòng thở dài, hắn cũng không muốn chạm vào Tu Trạch Vũ, nhưng, hắn lại nghĩ đến nếu cả hai không cùng ăn Sắc mì hạnh phúc liệu có phải sẽ chết bất đắc kỳ tử hay không.

“Ngươi ít nhất phải để ta không đau!” Tu Trạch Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, cũng coi như đã thỏa hiệp.

“Vậy ngươi thả lỏng trước.”

“…” Tu Trạch Vũ cắn môi, sắc mặt trắng bệch, sau đó nhắm mắt, “Làm nhanh lên một chút! Hạn cho ngươi trong một phút phải làm xong!”

“Ngươi cho là lão tử sớm tiết sao!” Tu Diệp Vân nhịn không được nhéo Tu Trạch Vũ một cái, sau đó còn vỗ mông gã một cái, “Đến cỡ này rồi, ngươi còn cãi cố?”

“Đau chết!”

Tu Diệp Vân cũng biết Tu Trạch Vũ sợ đau, nhưng hắn thật sự không thế nào sẵn lòng làm tiền hí cho người này, bởi vì, thật sự nhịn không được, nhưng vào lúc này, Tu Diệp Vân giống như cảm thấy có người đang nói chuyện, thanh âm kia nói, “Tu Diệp Vân, ta là Tiểu Môi, đối với cha ta tốt một chút đi, kỳ thật mọi người không biết, áp hắn dưới thân mới là mong muốn thực sự của ta, thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, ngươi hãy ôn nhu một chút đi, coi như là hoàn thành tâm nguyện của ta, ta thề, sau này không phát sinh gì nữa, ta sẽ rời đi.”

Ta vẫn biết ngươi luôn sống trong thân thể này mà! Có điều, ta hiểu lầm ngươi, thì ra ngươi vốn không phải là nhi tử tiểu thụ gì hết, mà là… Nhi tử tiểu công! Tu Diệp Vân oán thầm, sau đó nhìn nhìn Tu Trạch Vũ vẻ mặt thống khổ, nghĩ nghĩ, vẫn chậm rãi hôn lên đôi môi nào đó, nhẹ nhàng cuốn lấy, Tu Trạch Vũ một chút phản ứng đều không có, Tu Diệp Vân cũng không còn thời gian chờ người này mở miệng, vì thế, môi chậm rãi dời xuống, qua cằm, lần xuống cổ, Tu Diệp Vân chôn đầu vào, sau đó dùng ‘tất sát kỹ’.

Lè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp, quả nhiên, Tu Trạch Vũ khẽ hừ một tiếng, đuôi mày cũng thoáng giãn ra. Tu Diệp Vân cười khẽ, sau đó tay chậm rãi dọc theo ngực Tu Trạch Vũ ngực một đường đi xuống, qua thắt lưng, tay nắm lấy thứ cũng đang hưng phấn.

“Ngươi… Ân… Ngươi làm thì tốt rồi, làm gì…” Vẫn luôn không mở miệng Tu Trạch Vũ rốt cục nhịn không được.

“Còn không phải vì ngươi kêu đau?”

“Đừng dùng tay ngươi làm ô uế thứ đó của ta!”

“Là đồ của ngươi làm bẩn tay ta chứ!” Nói xong, Tu Diệp Vân bắt đầu cao thấp sảo lộng.

“Ân… Ngươi… A…”

“Từ giờ trở đi, ngươi ngoài kêu với thở thì đừng có nói thêm gì, chúng ta tốc chiến tốc thắng, tất cả cùng thoải mái.” Nói xong, Tu Diệp Vân cũng bắt đầu nhẹ nhàng động đậy, chậm rãi, từ nhẹ đến mạnh, hơn nữa tốc độ bắt đầu nhanh hơn.

Ngược lại Tu Trạch Vũ, tuy rằng Tu Diệp Vân nói trừ bỏ kêu với thở thì đừng lên tiếng, nhưng… Người này lại ngậm miệng một chút thanh âm cũng không phát ra, dần dần, Tu Diệp Vân bắt đầu cảm thấy như đang làʍ t̠ìиɦ với một cỗ thi thể.

Vì thế, Tu Diệp Vân tăng lực độ, hơn nữa hạ thân cẩn thận nghe tiếng thở dốc của Tu Trạch Vũ, hắn phát hiện, khi đυ.ng tới một điểm, tiếng thở dốc của Tu Trạch Vũ sẽ trở nên trầm trọng hơn, vì thế, Tu Diệp Vân liền nhằm vào điểm đó mạnh mẽ va chạm, môi còn không ngừng hôn lên cổ Tu Trạch Vũ.

Rốt cục, hơi thở của Tu Trạch Vũ cũng có chút rối loạn, tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tu Diệp Vân nghe thấy, Tu Diệp Vân ngẩng đầu, thuận thế hôn lên môi Tu Trạch Vũ, ban đầu lưỡi đi vào chỉ là dò xét, sau đó dần dần trở nên lửa nóng.

Không có nguyên nhân gì khác, chỉ là, Tu Diệp Vân cảm thấy lúc này hẳn nên có một nụ hôn hoàn mỹ.

A… Ha a…” Tu Trạch Vũ nhịn không được ngẩng đầu lên, lúc này tiếng kêu có thể nghe rành mạch. Gã nhịn không được, cảm thấy chỉ có há miệng ra mới có thể thở, thế nhưng miệng vừa hé liền phát ra thanh âm.

Dần dần, Tu Diệp Vân động đậy tốc độ càng lúc càng nhanh, rốt cục, trong tiếng thở gấp cùng rêи ɾỉ, hai người đạt đến đỉnh điểm.

Tu Diệp Vân chậm rãi rời khỏi thân thể Tu Trạch Vũ, Tu Trạch Vũ mở to mắt, lông mi ẩm ướt, đoán chừng là bị nước mắt thấm đẫm. Gã nhìn nhìn Tu Diệp Vân, diễn cảm đặc biệt mâu thuẫn, tựa hồ không cam lòng với việc mình bị người thượng, hung hăng kéo chăn đắp lên người, “Thật không nghĩ tới sẽ có chuyện này, ngươi… Không được nói với Minh Tuyết… Ta không muốn hắn hiểu lầm, đặc biệt là vì ngươi mà hiểu lầm.”

“Ta sẽ không kể cái lịch sử phong lưu này cho người mình thích nghe, đặc biệt là điểm đen tối nhất trong lịch sử phong lưu này.” Tu Diệp Vân vốn định hảo hảo an ủi Tu Trạch Vũ một chút, kết quả nghe gã nói như vậy, nên cũng không thèm hòa nhã với gã.

“Lịch sử phong lưu? Ngươi nói vừa rồi là lịch sử phong lưu? Còn đen tối nhất?”

“Vậy ngươi cho là cái gì? Trong quan điểm của ta, không có chuyện vì xúc động mà phát sinh tính ái biết không? Ta xem ngươi đại khái chưa từng làm cùng người mình thích, thực bi ai…” Tu Diệp Vân châm chọc nói, sau đó thuận tiện khinh bỉ bản thân một chút, kỳ thật hắn cũng chưa từng thực sự làm cũng người mình thích.

“Ân hừ! Tùy ngươi!”

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Ngày hôm sau, khi Tu Diệp Vân tỉnh lại Tu Trạch Vũ còn đang ngủ, Tu Diệp Vân lập tức xuống giường vào phòng tắm, đến trước gương, Tu Diệp Vân phát hiện mình cùng Tu Trạch Vũ thật sự hoán đổi trở lại. Rửa mặt xong, Tu Diệp Vân một mình ngồi thang máy tới nhà ăn’Duyên’ lầu hai mươi.

“Tiên sinh, muốn ăn điểm tâm sao?” Nữ phục vụ hỏi.

“Ta là tới hỏi thăm về Sắc mì hạnh phúc. Xin hỏi… hoàng sắc kia có phải chính là… Trên giường, ừ?” Vì người trước mặt là nữ nhân, Tu Diệp Vân không nên hỏi trực tiếp.

Nữ phục vụ có chút nghi ngờ, có điều rất nhanh liền hiểu ý. “Đúng thế, tiên sinh, nghe ngài hỏi như vậy, chắc là đã cùng người yêu hưởng thụ phục vụ của màu sắc ấy.”

Tu Diệp Vân buồn bực gật đầu, “Này… Hai loại màu sắc sau có thể hủy bỏ hay không?”

“Thực ngại quá tiên sinh, đó là không thể, dù sao, mì đã bị các ngài nuốt vào bụng rồi! Nhưng mà, hai màu sắc sau cũng không phát sinh chuyện như vậy nữa, đúng rồi, chỗ ta có giới thiệu về ba loại màu sắc, ngài nhìn một chút.” Nữ phục vụ đưa một cuốn sổ cho Tu Diệp Vân.

Hoàng sắc: giúp ngài trong nháy mắt hưởng thụ niềm khoái hoạt trên giường; Bạch sắc: trước khi có hiệu lực chính thức, ái nhân của ngài sẽ có biến hóa, khi có hiệu lực chính thức thì ái nhân của ngài cảm xúc sẽ rất yếu ớt, phải bảo vệ hảo hắn/nàng nga; Hồng sắc: có lẽ, đến thời điểm hồng sắc sẽ khiến ngài càng thêm vui vẻ! Có điều đừng làm mất lão bà của mình a!

“Tiểu thư, xin hỏi, bạch sắc cùng hồng sắc, hẳn là không phải phát sinh trên người ta a.”

“Này, là đặc biệt phát sinh trên người nữ nhân cùng tiểu thụ.” Nữ phục vụ giải thích, “Khi các ngài ăn mì không phải đã quyết định sao? Nam nhân cùng tiểu công dùng bát ‘Lồi’, nữ nhân cùng tiểu thụ dùng bát ‘Lõm’, đương nhiên, ngài cũng phải nhìn ái nhân cẩn thận, nhất là thời gian hồng sắc.”

“Khi hồng sắc sẽ phát sinh cái gì?” Cái gì gọi là nhìn ái nhân cẩn thận?

“Này… Ta cũng không biết.”

Tu Diệp Vân yên lặng xoay người rời đi, hiện tại đại khái đã có hiểu biết, đỡ cho đến lúc đó lại ngỡ ngàng, có điều, may mắn là sau sẽ không xảy ra chuyện này nữa, bằng không Tu Diệp Vân cùng Tu Trạch Vũ sẽ lại sầu não. Lúc sau, Tu Diệp Vân lại ngồi thang máy xuống lầu một, sau đó ra ngoài mua một đống lớn đặc sản chuẩn bị mang về cho Minh Tuyết, Tu Diệp Vân lấy bọc nhỏ ra, sau đó cho hết những thứ mua được vào, nhìn lại Tu Diệp Vân cũng bị dọa sợ, hóa ra hắn bất tri bất giác đã mua nhiều đồ như vậy, chiếm những năm bao!

Trở lại lữ quán, Tu Diệp Vân nhanh chóng về phòng, lại phát hiện Tu Trạch Vũ vẫn còn tiếp tục ngủ, đưa tay đẩy bả vai Tu Trạch Vũ, thấy gã rụt rụt, sau đó tiếp tục ngủ.”Tu Trạch Vũ, dậy đi thôi.”

“Ngươi thoải mái thật a, đêm qua xui xẻo chính là ta.” Tu Trạch Vũ mở to mắt, thoạt nhìn vẫn có chút thanh tỉnh, phỏng chừng vừa rồi là giả bộ ngủ.

“Kỳ thật, nếu lúc ngươi đang trong thân thể ta mà không xúc động như vậy, vậy khi chúng ta hoán đổi lại ta cũng có thể đi tìm người khác hoặc là tự mình giải quyết không phải sao? Nói đến cùng còn không phải là lỗi của ngươi?”

“Ân hừ!”

“Mẹ nó ngươi hừ cái gì! Nhanh lên, điểm tâm quan trọng! Bằng không ta đi một mình, đến lúc đó đừng nói ta bất hiếu a! Ai… Ngẫm lại cơm nhà ăn cũng rất ngon, một mình ta hưởng thì có chút lương tâm bất an, nhưng quên đi… Phỏng chừng ngươi sẽ không đi đâu a.” Nói xong, Tu Diệp Vân tính bước ra cửa.

“Chờ một chút.” Tu Trạch Vũ lập tức ngồi dậy, “Kia… Ta khá là đói, ngươi chờ một chút.” Nói xong liền xuống giường, sau đó chậm rì rì đi tới phòng tắm.

Tu Diệp Vân nhìn bóng lưng của Tu Trạch Vũ, hắn sao lại cảm thấy, Tu Trạch Vũ thấp đi? Nhớ rõ trước kia, cao sấp xỉ bẳng mình a, sao bây giờ, lại cảm thấy lùn đi rất nhiều? Hơn nữa… hình như gầy không ít. Không phải đêm qua bị mình dày vò thành như vậy chứ, cũng quá khoa trương đi! Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân chậm rãi dạo bước đến cửa phòng tắm, dựa vào khung cửa xem Tu Trạch Vũ rửa mặt.

Này… Thật đúng là gầy, nhất là cánh tay, cảm giác cơ thể cũng biến đổi, cánh tay thoạt nhìn nhỏ đi không ít, hơn nữa… không biết có phải ảo giác hay không, nhìn làn da cũng biến thành thủy nộn. Còn nhớ làn da Tu Trạch Vũ đích xác là rất trắng cũng rất trơn, nhưng mà, tuyệt đối không phải như Minh Tuyết chỉ cần thẹn thùng một chút liền đỏ ửng lên, thế nhưng giờ nhìn lại, sao lại thấy giống làn da của Minh Tuyết như vậy?

“Ngươi nhìn cái gì?” Tu Trạch Vũ dùng khăn lau mặt, phát hiện Tu Diệp Vân vẻ mặt nghi hoặc nhìn mình chằm chằm.

“Không có gì… Không có gì…” Tu Diệp Vân qua loa tắc trách nói, Tu Trạch Vũ rửa mặt xong, sao thấy như da cũng biến đổi, hơn nữa, hai má còn có chút đỏ bừng, mặc dù có điểm đáng yêu, thế nhưng cũng thật quỷ dị. Chẳng lẽ Tu Trạch Vũ ngâm nước một chút mà toàn bộ nước đã ngấm hết vào da?

“Ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?”

“Thực không có gì.” Tu Diệp Vân cười cười, “Giờ, ăn cơm… Ăn cơm quan trọng hơn!” Vì thế, liền bước nhanh ra cửa, sau đó vào thang máy đợi Tu Trạch Vũ, không được, không thể nhìn nữa, rất kì quái.

Một lát sau, Tu Trạch Vũ đi ra, một cước bước vào thang máy, sau đó chậm rãi thu cái chân còn lại vào, tiếp theo, hai tay chống lên chỗ ngồi chậm rãi ngồi xuống, khi mông hoàn toàn chạm xuống ghế, Tu Trạch Vũ biểu tình bắt đầu thống khổ.

“Thực đau a?” Tu Diệp Vân hỏi, có điều ngẫm lại, Tu Trạch Vũ sợ đau như vậy, đoán chừng đang khổ sở nhẫn nhịn.

“Ăn cơm.” Tu Trạch Vũ nỗ lực khiến mặt mình không có bất kỳ diễn cảm nào.

Tu Diệp Vân thở dài, hắn biết Tu Trạch Vũ muốn khôi phục diện mạo băng sơn, thế nhưng… Gương mặt không chút thay đổi vẫn có thể thấy chút đau khổ kia tuyệt đối không phải băng sơn, đó là băng vẹo a! Ai… Người này thực rất quật cường a, thật sự là…

“Sao ngươi còn không khởi động thang máy?”

“Đã biết đã biết.” Tu Diệp Vân bất đắc dĩ ấn cái nút, sau đó… Thang máy chạy tới lầu hai mươi. Bước vào nhà ăn, Tu Diệp Vân lại nhịn không được liếc Tu Trạch Vũ một cái, hắn phát hiện, Tu Trạch Vũ, thật sự lùn đi. Lúc ăn cơm, Tu Diệp Vân ăn rất nhanh, mà Tu Trạch Vũ bởi vì đau đớn mà ăn cực kỳ ít, vì thế, bữa sáng rất nhanh liền xong.

Rời khỏi nhà ăn, nữ phục vụ đưa cho Tu Diệp Vân một bộ quần áo, thoạt nhìn hẳn là cho oa nhi mặc, ngay cả đồ lót đều có, còn phụ tặng mũ sợi len, trên mũ có hai cái lỗ, Tu Diệp Vân cảm thấy rất thú vị, nhìn nhìn lại quần áo, phát hiện quần cũng có lỗ. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, mắt nhìn nữ phục vụ nét cười quỷ dị, trong lòng liền ‘lộp bộp’.

Vâng, món đồ nữ phục vụ đưa cho Diệp Vân giống như vậy đó a =__________= khoét 1 lỗ phần giữa mông và 2 lỗ ở 2 cái tai. Chắc ai cũng bít để làm gì rồi chứ nhỉ???? Chưa bít thì đợi chương sau sẽ bít =]]]

Haizzz nhìn bộ đồ này đáng íu chết đi được >.