– Edit by Link –
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, cô bưng sữa bò trêи bàn vào phòng bếp hâm nóng, máy hâm nóng phát ra tiếng xì xì nhưng cô lại mất tập trung.
Nhớ lại mấy hành vi vừa rồi của Bạch Cố Kiềm, trong tiềm thức cô cảm nhận được nguy hiểm và kỳ lạ, còn chưa chờ cô nghĩ xong thì một ánh mắt nóng rực đã dính sau lưng cô. Cả người cô mất tự nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Cố Kiềm đang chống cằm nhìn cô bằng vẻ mặt ngây thơ.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, gương mặt anh còn nở nụ cười ôn nhu như nước, hoàn toàn không khác gì trước kia.
“…”
Tiêu Sắt Sắt khẽ nhíu mày, cô cảm thấy hôm nay không chỉ Bạch Cố Kiềm là lạ mà ngay cả cô cũng lạ.
…
Sau khi xác định không cần tham gia khâu khiêu vũ trong bữa tiệc xong, Tiêu Sắt Sắt đã không còn luyện múa nữa, lễ nghi trêи bàn ăn gì đó đều đã học ổn định, số lần giáo viên lễ nghi tới biệt thự cũng dần giảm đi.
Trêи thực thế, cho dù mỗi ngày bà ấy đều tới thì Tiêu Sắt Sắt cũng hơi mệt mỏi trả lời.
Quả nhiên đúng như cô lo lắng, ký ức của Bạch Cố Kiềm bắt đầu thoái hóa, anh ngày càng ỷ lại cô, trước kia còn có thể tự giác thức dậy xuống lầu, còn bây giờ cô cần phải lên kêu dậy, hơn nữa còn phải mặc quần áo giúp anh.
Tiêu Sắt Sắt suýt chút cho là mình đang trông trẻ, nhưng mà đứa trẻ này không khóc không nháo, lại còn vô cùng dính người. Nếu kia anh lầm lì thích một mình thì bây giờ ngay cả một chút thời gian tự do cũng chả cho cô.
Có đôi khi vất vả lắm Tiêu Sắt Sắt mới thừa dịp anh ngủ trưa để ngồi một mình trêи ban công suy nghĩ nhân sinh, nhưng còn chưa được bao lâu đã bị một con chó to hình người ôm vào lòng.
Giống như hôm nay, cả người Tiêu Sắt Sắt hơi bủn rủn muốn dựa vào đu dây vừa phơi nắng lại tiện chợp mắt một lúc, mắt vừa mới nhắm lại chưa được bao lâu thì trêи cổ đã có cảm giác ngưa ngứa. Cô buồn ngủ lờ mờ mở mắt ra, chỉ thấy một đỉnh đầu đen nhánh đang dựa vào mình, đuôi tóc hơi dài lướt qua bên mặt cô khiến cho người ta nổi một lớp da gà.
Rõ ràng trước kia cũng từng có tư thế thân mật thế này nhưng không biết vì sao bây giờ Tiêu Sắt Sắt lại cảm thấy khó chịu. Cô ngồi thẳng dậy đẩy đầu anh ra, người sau ngẩng mặt lên khó hiểu, cô cảm thấy hình như cô phản ứng hơi thái quá…
“A Kiềm, anh ngồi sang bên cạnh đi.” Cô khẽ nói.
Bạch Cố Kiềm bất động, trái lại còn ôm chặt lấy cô, đu dây vốn chỉ đủ cho hai người ngồi, vóc người Bạch Cố Kiềm vừa cao chân vừa dài, chỉ khẽ nhúc nhích là đu dây lại ung dung lắc lư. Lúc này Tiêu Sắt Sắt mới bất giác phát hiện không ngờ mình đã ngồi trêи đùi anh, trong lòng cô hoảng hốt như bị thiêu đốt mà đứng bật dậy.
“…”
Bạch Cố Kiềm lại như không hiểu vì sao đột nhiên cô lại kϊƈɦ động, tay còn chậm nửa nhịp duy trì tư thế vừa rồi.
“… A Kiềm.” Tiêu Sắt Sắt nhíu mày xoắn xuýt, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Sau này anh không được ôm em vậy nữa.”
“Vì sao?” Bạch Cố Kiềm thấp giọng hỏi, vẻ mặt như thường nhưng trong lời nói lại có chút ý lạnh nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
“Bởi vì em không thoải mái, hơn nữa con trai và con gái vốn không nên ở quá gần nhau.”
“Lúc trước thì sao?” Anh nâng mắt, cố chấp hỏi.
Lúc trước khi đầu óc của anh vẫn chưa khôi phục thì có thể ôm tùy tiện à? Cô không hề có chút phòng bị nào với tên ngốc mà lại phòng anh như phòng trộm?
Trong mắt Bạch Cố Kiềm cuồn cuộn, bắt đầu không nhịn được mà ghen tị với tên ngốc trước kia…
Lúc này, Tiêu Sắt Sắt mới lên tiếng trả lời: “Lúc trước là vì sợ anh đau đầu nên mới ôm anh.”
Nhắc tới đây, cô lại nhẫn nhịn hỏi: “A Kiềm, gần đây anh còn cảm thấy đau đớn nữa không? Vì sao ngay cả mấy việc lúc trước mà anh cũng không nhớ được vậy?”
Bạch Cố Kiềm không nói gì, Tiêu Sắt Sắt lại không khỏi suy nghĩ sâu xa, cô sợ tình huống của anh sẽ ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Sau khi trở về phòng, cô chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạch Thơ Ly, vừa cầm điện thoại lên lại phát hiện cái điện thoại cũ của nguyên chủ đang sáng lên, cầm lên xem thì hóa ra là cuộc gọi nhỡ của Tiêu Lỵ Lỵ.
Trong đầu cô xẹt qua thiệp mời đám cưới mà lúc trước Tiêu Lỵ Lỵ gửi cho cô, bấy giờ cô cũng đoán được mục đích chị ấy gọi tới. Nhưng mà nguyên chủ và chị gái của cô ấy đã mất liên lạc từ lâu, sao Tiêu Lỵ Lỵ có thể lấy được số điện thoại của cô ấy chứ?
Tiêu Sắt Sắt mang theo nghi vấn bấm gọi số điện thoại của Tiêu Lỵ Lỵ, chẳng mấy chốc điện thoại đã truyền tới giọng nói quen thuộc trong trí nhớ của thân thể này.
“Sắt Sắt, cuối cùng em cũng nghe máy rồi.” Tiêu Lỵ Lỵ rất kϊƈɦ động.
“Chị cả.” Tiêu Sắt Sắt thay nguyên chủ gọi lên xưng hô đã lâu không gọi này, sau đó cô lại có cảm giác hoài niệm.
“Ừm, lâu lắm rồi không được nghe một tiếng chị cả này của em, gần đây em sống có tốt không? Nghe nói em tới nhà họ Bạch hả?”
“Đúng vậy, em sống ở nhà họ Bạch rất tốt.”
“Em sống hạnh phúc là tốt rồi…” Trong giọng Tiêu Lỵ Lỵ có một chút cảm khái: “Đúng rồi, em có thấy thiệp mời chị gửi cho em không? Chị sắp kết hôn rồi, em có rảnh để tới không? Đại sự đầu tiên trong đời chị, chị luôn cảm thấy em không có mặt sẽ rất tiếc nuối.”
Tiêu Sắt Sắt rất khó xử, lý trí của cô nói với mình là không thể tham gia hôn lễ, một là không đi được, hai là sợ lộ tẩy. Nhưng cũng không biết có phải ký ức của nguyên chủ đang quấy phá hay không mà lời từ chối vừa tới bên miệng lại không thốt ra được.
Tiêu Lỵ Lỵ cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng mà thứ đánh vỡ sự trầm mặc này lại là tiếng mở cửa.
Tiêu Sắt Sắt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bạch Cố Kiềm chậm rãi tới tới, anh giơ tay vòng qua cô như lúc trước. Tiêu Sắt Sắt mất tự nhiên đẩy anh ra, thầm nghĩ: Có đứa trẻ này ở đây thì sao cô có thể ra ngoài được chứ?
Hết cách rồi, cô đành phải dùng giọng điệu nuối tiếc nói xin lỗi với Tiêu Lỵ Lỵ: “Chị cả, em rất muốn đến chứng kiến hạnh phúc của chị nhưng mà… Bây giờ em đang ở nhà họ Bạch, phải chiếu cố cậu Bạch, có lẽ không thể ra ngoài được…”
Lực chú ý của cô đều đặt trêи điện thoại, hoàn toàn không phát hiện ra lúc Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh nghe thấy hai chữ “cậu Bạch”, ánh mắt bất chợt lạnh xuống.
“Thật sự không tới được sao? Ngay cả mấy người kia chị đều đã mời, nếu như em không có mặt thì tiếc nhường nào…”
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình, cô đang định hỏi mấy người kia là ai thì chợt phát hiện Bạch Cố Kiềm đứng bên cạnh đang dần kề bên tai cô, hơi thở nóng rực phất qua tóc mai của cô mang đến một cảm giác tê ngứa…
“Muốn đi.” Anh nói với điện thoại cũng như đang nói vào tai Tiêu Sắt Sắt.
“Cái gì?” Tiêu Sắt Sắt hơi sửng sốt, chẳng mấy chốc đã hiểu ra.
Cô chỉ vào điện thoại: “Anh nói là muốn tham gia hôn lễ hả?”
“Ừm.” Bạch Cố Kiềm chắc chắn gật đầu với cô.
“Nhưng mà…”
Tiêu Sắt Sắt còn đang xoắn xuýt thì Tiêu Lỵ Lỵ ở bên kia cũng ngạc nhiên tiếp lời: “Người vừa nói là cậu Bạch đúng không? Vậy thì tốt quá, nếu cậu Bạch đã đồng ý thì Sắt Sắt cũng tham gia đi. Nếu cậu Bạch cũng tới thì chị bảo chồng chị để thêm một chỗ ngồi cho hai em.”
Chị ấy đã nói đến mức này, Tiêu Sắt Sắt không tiện từ chối nữa nên vâng dạ đáp ứng, hai chị em lại nói chuyện đôi câu rồi mới cúp điện thoại.
“A Kiềm, sao anh lại chủ động muốn ra ngoài vậy?” Tiêu Sắt Sắt cầm điện thoại nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Kiềm.
Người sau không hề có chút khác thường nào, khóe môi nhếch lên nhìn cô, cho ra một đáp án rất đơn giản: “Muốn ra ngoài chơi.”
Tốt lắm, lại như lần trước.
Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ bĩu môi, dựng thẳng ngón tay lắc lắc trước mặt anh: “Muốn ra ngoài chơi cũng được, nhưng mà anh phải ngoan một chút, không được ném đồ linh tinh như đợt trước, cũng không được tùy tiện ôm em.”
Thấy bộ dạng nghiêm túc lạ thường của cô, Bạch Cố Kiềm không nhịn được híp mắt lại, trong mắt chất chứa ý cười cưng chiều: “Vì sao chứ?”
Gần đây Tiêu Sắt Sắt sắp bị “mười vạn câu hỏi vì sao” của anh làm choáng váng rồi.
Cô thở dài một tiếng: “Không vì sao cả, nếu anh không nghe lời thì em sẽ không dẫn anh đi.”
Cô thật sự sợ Bạch Cố Kiềm ở bên ngoài chợt chạm phải sợi dây nào đó mà ôm ấp cô trước mặt mọi người, làm vậy xấu hổ lắm…
Trong ánh mắt của Bạch Cố Kiềm hiện lên vẻ đã hiểu, vì đạt được mục đích nên đương nhiên anh rất ngoan ngoãn đáp ứng. Nhưng sau khi trải qua mấy chuyện đợt trước, Tiêu Sắt Sắt sẽ không tin tưởng anh như vậy nữa, trong lòng dự định nếu như Bạch Cố Kiềm có dấu hiệu muốn quấy rối thì cô sẽ lập tức dẫn anh rời khỏi hiện trường.
Thuận tiện cũng có thể lấy lần ra ngoài này làm thí nghiệm, nếu như Bạch Cố Kiềm có thể thích ứng thì tốt, trái lại nếu như không thể thích ứng, thậm chí là làm ra chuyện gì khác thường thì cô đành phải tâm sự với Bạch Thơ Ly xem có cần để Bạch Cố Kiềm xuất hiện trong sinh nhật của chị ta nữa không.
Hai ngày nữa là thời gian cử hành hôn lễ của Tiêu Lỵ Lỵ, Tiêu Sắt Sắt sợ chậm trễ thời gian nên sáng sớm đã chuẩn bị xong quần áo cho mình và Bạch Cố Kiềm, cùng ngày mời tài xế của nhà họ Bạch đúng giờ chở hai người tới hiện trường hôn lễ.
Tiêu Lỵ Lỵ gả cho một ông chủ nhỏ, nghe nói là buôn bán xi măng, so với điều kiện ban đầu của nhà họ Tiêu thì đương nhiên đã khá hơn nhiều rồi.
Bây giờ Tiêu Lỵ Lỵ rất hạnh phúc, dần dần cũng loại bỏ được ân oán xưa, lần này không chỉ mời Tiêu Sắt Sắt mà còn mời cả một đám thân thích nhà họ Tiêu ở dưới quê. Tiêu Sắt Sắt quên hỏi “bọn họ” mà chị ấy nói là ai, sau khi đến nơi, gặp được Tiêu Bân Bân và Trương Tình – mẹ của nguyên chủ thì cô cũng sửng sốt một hồi.
Từ sau lần trước dạy dỗ Tiêu Bân Bân xong, cuối cùng bọn họ cũng không liên lạc với nhau nữa, bây giờ không phải giống như kẻ thù gặp nhau sao? Gặp được thằng ngu Tiêu Bân Bân, trong lòng Tiêu Sắt Sắt bồn chồn, còn Bạch Cố Kiềm ở bên cạnh lại vui vẻ bình tĩnh, chỉ là lúc ánh mắt đảo qua Tiêu Bân Bân thì lại có thêm một phần ý lạnh.
“Em gái, mọi người ở đây!” Tiêu Bân Bân lại như người không liên quan, lớn tiếng chào hỏi bọn họ: “Ôi chao, hiếm thấy nha, em còn dẫn theo chồng chưa cưới của em tới à?”
Gã ta cười không có ý tốt, nói với người bên cạnh: “Mấy người không biết đâu, người em chồng tương lai này của tôi có lai lịch không nhỏ, cậu ta…”
Nhìn thấy gã ta ở đó bắt đầu định tâng bốc Bạch Cố Kiềm, chắc chắn là phi gian tức đạo!
Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn không muốn để ý đến tên này, làm như không nghe thấy mà kéo Bạch Cố Kiềm đi xa bàn ăn. Chờ đến khi hai người ngồi xuống, ánh mắt của đám Tiêu Bân Bân vẫn còn dính trêи người bọn họ.
Tiêu Sắt Sắt không nhịn được nhìn qua, lại lơ đãng liếc thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Tiêu Bân Bân đang trò chuyện với gã ta, cô luôn cảm thấy người này rất quen thuộc.
Cô chợt nghĩ tới gì đó, trong lòng nhảy lên: Hình như người đàn ông kia là mối tình đầu của nguyên chủ!
Hai người đã chia tay trước khi cô ấy vào nhà họ Bạch, hơn nữa còn là bên đàng trai đá cô ấy, nguyên chủ còn luôn nhớ mãi không quên người này.
Tiêu Sắt Sắt nhăn mày suy nghĩ sâu xa, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng. Cô nảy ra một suy đoán to gan: Đừng nói người đàn ông này chính là tên gian phu trong sách muốn gϊếŧ người cướp của với nguyên chủ đấy nhé?
—
Link:
Nếu đủ 65K view + 7K5 vote thì up 8 chương sớm, không đủ thì 2 ngày sau tui up nha, iu mọi người
Tui được nghỉ rồi.