Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Chương 67

Editor: demcodon

Ninh thấy hắn sờ mũi không nói lời nào thì run lên mấy tờ giấy trong tay hỏi: “Tiểu Yến, đây là ngươi vẽ phải không?”

“Đúng vậy.” Yến Thần Dật gật đầu chỉ chỉ mấy kiểu dáng phía trên nói: “Ngươi có gặp qua mấy kiểu này hay không?”

Ninh lắc đầu rất bội phục nhìn hắn: “Chưa thấy qua, hơn nữa ngươi vẽ rất đẹp. Nếu có thể dựa theo bản vẽ làm ra được phỏng chừng sẽ rất dễ bán.” Ninh nói xong đến gần dùng cánh tay cọ cọ bả vai Yến Thần Dật nhỏ giọng nói: “Chủ thượng ở trong kinh thành có mấy cửa hàng, hơn nữa cơ bản đều là để không hoặc là cho người ngoài thuê, ngươi muốn mở tiệm chỉ cần nói với y là được, không cần tìm Hoàng thượng.”

Yến Thần Dật xua tay mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói: “Không không không, ta nếu như tự mình mở tiệm thì phải tìm người quản lý kinh doanh, ta nào có tâm tư lớn làm như vậy chứ; hơn nữa đối với loại trang sức tinh tế này phải tìm thơ thủ công tay nghề tốt hảo công tượng mới được, như vậy thì phải trả một khoản tiền công rất lớn đó.” Hắn nhíu mày cũng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói nếu ta đưa bản vẽ này cho Tào Nghi xem y có đồng ý để cho ta làm cái giá bán ở trong tiệm y hay không?”

Ninh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn giơ ngón cái với hắn: “Sẽ!”

Gã thật sự bội phục chết Yến Thần Dật loại dũng khí dám động dao ở trên đầu Thái Tuế, ít nhất ngoại trừ chủ thượng nhà mình thì Ninh chưa từng thấy qua ai có thể bình tĩnh một lần lại một lần như vậy đi hãm hại Hoàng thượng, không thể không nói Yến Thần Dật ngươi thật mạnh!

“Còn có, nếu đặt ở trong tiệm thủ hạ Tào Nghi bán y chẳng lẽ không biết xấu hổ đòi phí quầy hàng với ta chứ? Không bằng cho y chút tiền thuê là được, còn không sợ bị du côn lưu manh kinh thành khi dễ.” Yến Thần Dật chậc lưỡi càng nghĩ càng cảm thấy cách này có thể làm, hạ quyết tâm chờ Tư Bác sau khi trở về thì nói với y chuyện này.

Ninh ở một bên nghe hắn lầm bầm làm thế nào để kiếm bạc yên lặng xoay người rời đi, gã thật sự là không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ gì đó trong đầu Tiểu Yến gã không hiểu.

* * *

Nói đến bên này, Tư Bác dẫn theo Quảng và Dịch cưỡi ngựa cao to di chuyển ở sau núi. Vốn cỏ cây xanh um tươi tốt đã khô vàng, lá khô rụng trải đầy đất, đạp lên trên sẽ phát ra phát ra âm thanh trầm đυ.c.

Trên người A Hắc treo hai cái sọt đan bằng mây tre, bên trong để mấy con gà rừng đã chết còn có thỏ hoang. Tư Bác đang kéo cung về phía xa xa sau đó thả một mũi tên, vèo một tiếng phá không gian vang lên, tiếp theo là “bang” một tiếng âm thanh mũi tên xuyên qua cọc cây.

Quảng giục ngựa về phía trước đi hơn khoảng mười mét thuận tay nhổ một con thỏ bị mũi tên ghim vào trên cọc cây ném vào trong sọt mây tre quay đầu nói: “Chủ thượng, Tiểu Yến muốn là sống, ngài đều một tên bắn chết lấy cái gì trở về báo cáo kết quả với Tiểu Yến đây?”

“Dịch không phải cột vào mấy con thỏ hoang sống sao? Loại gà rừng này bắt sống về cũng không có chỗ nuôi, ngươi cũng đừng quên trong sân có con mèo mập ở!” Tư Bác không thèm để ý xua tay lại kéo cung bắn tên, động tác liền mạnh lưu loát.

Quảng thấy vậy cũng không nói gì nữa, chỉ sợ cũng là ngày tháng an nhàn quá lâu làm cho chủ thượng nghẹn, thật vất vả có thể chạy ra săn bắn nếu để cho y mất hứng phỏng chừng sẽ giận chó đánh mèo lên mình.

Lúc mặt trời sắp xuống núi ba người Tư Bác coi như là thắng lợi trở về, trước trở về thôn tặng cho nhà Lý đại gia hai con gà rừng hai con thỏ hoang sau đó còn lại đều cầm về chỗ thôn trang của Yến Thần Dật.

“Chủ thượng, ta và Dịch mang mấy con này đưa cho Trương Cường kêu bọn họ nuôi.” Quảng chỉ chỉ thỏ hoang sống một bên bị trói chặt còn có hai con gà rừng sống quay đầu nhìn về phía chủ thượng đang khom lưng xách nước từ trong giếng nước.

Tư Bác xoay mặt nhìn nhìn hai người bọn họ nhíu mày nói: “Hai ngươi thật đúng là như hình với bóng, một chút chuyện nhỏ một người đi cũng không được còn cần hai người cùng đi?”

Quảng lắc đầu lôi kéo Dịch xách thỏ hoang và gà rừng đi.

Tư Bác cũng không ngăn cản xoay người đi phòng bếp tìm dao, mấy con này vẫn là làm sạch sẽ sau đó lại cầm về cho Thần Thần là được.

“Tư Bác, hôm nay không đi hả?” Y đang bận rộn thì phía sau truyền đến giọng Lý đại gia.

Tư Bác quay đầu nhìn cười nói: “Phải trở về, không quay về thì Thần Thần sẽ lo lắng.”

“Mắt thấy trời đã tối cháu còn trở về làm gì, trên đường đen kịt nhiều nguy hiểm.” Lý đại gia không đồng ý xua tay nói: “Một thời gian gần đây con đường đi huyện thành kia không yên ổn, nghe nói buổi tối có cướp đường.”

“Cướp đường?” Giọng kinh ngạc này không phải Tư Bác phát ra mà là Trương Cường cùng Quảng và Dịch trở về.

“Lý đại gia, cái gì là cướp đường?” Trương Cường chạy tới đỡ ông lão ngồi xuống ghế đá một bên, rất ngạc nhiên hỏi ông: “Có phải là loại thổ phỉ cầm đao to hay không?”

“Thổ phỉ cái gì, tiểu tử ngu muội ngươi lại nói mê sảng.” Lý đại gia trừng mắt nhìn hắn một cái: “Trên bảng bố cáo trước cửa thôn dán treo giải thưởng không phải nói sao, có giang dương đại đạo từ trong tù chạy ra, mấy ngày nay người trong thôn đều nói buổi tối không yên ổn, thường xuyên có thể nhìn thấy người không quen biết ở trong thôn.” Ông lão thần thần bí bí mím môi hút điếu thuốc nói: “Giang dương đại đạo cũng chưa nói chỉ một người, phỏng chừng đã đến thôn chúng ta!”

Nghe ông lão nói lời thề son sắt không biết sự thật sẽ tin là thật, nhưng Tư Bác là ai? Đại tướng quân chinh chiến sa trường từ trên đống người chết bước đi qua có thể sợ giang dương đại đạo sao? Đừng đùa!

Quảng ở một bên lau mồ hôi trên mặt nhìn mặt ông lão tràn đầy dáng vẻ khẩn trương lập tức cười nói: “Lý đại gia cũng đừng nói nguy hiểm như vậy, Tư Bác chúng ta có thể một quyền đánh chết con bò đấy, sợ cái gì giang dương đại đạo.”

Dịch ở bên cạnh hắn đang lấy gáo múc nước uống nghe vậy cũng gật đầu còn bỏ thêm một câu; “Hai quyền có thể giậu đổ bìm leo.”

Tư Bác xoay mặt trừng mắt liếc nhìn bọn họ, lại quay đầu lại xụ mặt nói với ông lão: “Lý đại gia đừng nghe bọn họ nói bậy, ngài nghe ai nói trong thôn có người ngoài đến đây?”

“Thật nhiều người đều thấy!” Ông lão cho rằng y không tin có chút sốt ruột nói: “Buổi tối hôm kia ở cửa nhà ông Trương còn cùng bà nương Trương gia kia đυ.ng phải. Bà nương Trương gia kia thật lợi hại, vừa mở họng đã mắng, người trong thôn thật nhiều đều nghe thấy được.” Ông nói xong giơ tay chỉ chỉ Trương Cường đang cầm lông một con gà rừng ném tới ném lui: “Tiểu tử thúi này cũng nghe thấy.”

Ba người đồng thời xoay mặt nhìn Trương Cường, Trương Cường sửng sốt một chút tiếp theo chậm rãi gật đầu nói: “Ta nghe được, hơn nữa ta hình như cũng thấy được người ngoài." Trương Cường chậc lưỡi nhìn về phía Tư Bác nói: “Trong thôn có ít người ta còn chưa nhận biết hết.” Hắn cào cào cằm nhớ lại một chút nói: “Gần đây là có không ít người sống ở trong thôn qua lại, bất quá nhìn cũng không như là giang dương đại đạo.”

Trương Cường gãi đầu có chút khó hiểu. Ở trong đầu hắn giang dương đại đạo hẳn là loại người râu quai nón, diện mạo hung ác, tay cầm đao lớn ba thước, nói chuyện thô thanh thô khí, hai mắt to như chuông đồng.

Nhưng gần đây trong thôn mấy tên qua lại kia được gọi là người ngoài hình như không có đặc điểm phù hợp với giang dương đại đạo trong đầu hắn...... Cho nên, Trương Cường nghi hoặc.

“Nam hay là nữ?” Quảng hỏi hắn.

“Có nam có nữ thì phải? Ta không xác định, không đi theo nhìn qua, hai ngày này mấy tiểu hài tử trong nhà đang theo ta học cách chăn dê, ta nào lo lắng xem bọn họ.” Trương Cường nhún nhún vai cũng nói không nên lời.

Tư Bác nhíu mày rũ mắt suy nghĩ, tiếp theo nói với Lý đại gia: “Đại gia ngài yên tâm, hôm nay cháu không đi, sáng sớm ngày mai cháu mới đi.”

Lý đại gia gật đầu lên tiếng nói: “Đúng đúng đúng, như vậy tốt nhất, đừng lại có gì ngoài ý muốn đến lúc đó Tiểu Yến sẽ lo lắng.”

Tư Bác cười đồng ý, thấy ông lão đứng dậy muốn đi y nhanh chóng đi tiễn.

Trương Cường nhìn bóng dáng nam nhân cao lớn xoay mặt hỏi: “Đại ca ta không quay về hả?” Hắn quấn nam nhân bái sư nhưng nam nhân không đồng ý, hắn lại quấn nam nhân kết bái làm huynh đệ nam nhân cũng không đồng ý, cuối cùng Trương Cường dứt khoát tự mình kêu, ai quan tâm ngươi có đồng ý hay không.

Quảng thấy trên mặt y đều mang dáng vẻ phát sáng thì xụt một tiếng, đặc biệt khinh thường nhìn y hất hất cằm hỏi: “Ngươi cảm thấy y có khả năng không quay về sao?”

“Vì sao không có khả năng?” Trương Cường nhíu mày hơi nóng nảy: “Vừa rồi đại ca không phải đã đồng ý với Lý đại gia sao? Ông lão kia là cố ý đến dặn dò, sao có thể lừa gạt ông ấy.”

“Ha!” Quảng đặc biệt kinh ngạc nhìn về phía Trương Cường cười hỏi y: “Ngươi có phải có ý đồ gì hay không? Tư Bác không có khả năng để cho Tiểu Yến một mình ngủ ở trong tửu lâu, cho dù trên trời hạ dao y cũng sẽ trở về, huống chi chẳng qua mấy người sống mà thôi, đυ.ng phải không biết ai xui xẻo đâu.”

Dịch đứng ở bên cạnh gật đầu, lời này Quảng nói một chút cũng không sai, trên chiến trường một đấu trăm một đấu ngàn chủ thượng sẽ sợ mấy tên trộm vặt? Dùng gót chân nghĩ cũng biết không có khả năng.

Trương Cường nhăn lông mày lại bất mãn hỏi: “Yến Thần Dật kia có cái gì tốt? Nếu không phải đại ca có quan hệ với hắn cũng không chuẩn bị giúp chúng ta.”

“Lời này của ngươi cũng đừng làm cho Tư Bác nghe, bằng không y xác định chắc chắn đuổi các ngươi ra.” Quảng thở dài, thấy y bĩu môi dáng vẻ rất là không phục thì nói: “Tiểu Yến có suy xét của chính hắn, hơn nữa các ngươi ăn ở đều là hắn ra bạc. Cho dù ban đầu không muốn nhận các ngươi nhưng kết quả các ngươi vẫn là lại dựa vào hắn tiếp tế mới có thể không cần màn trời chiếu đất. Trương Cường à, chút tâm tư nhỏ này của ngươi vẫn là nhanh chóng thu đi, miễn cho Tiểu Yến còn chưa biết thì Tư Bác trước hết đã bóp chết ngươi."

Trương Cường run rẩy thân thể, gắt gao mím miệng.

Dịch quay đầu nhìn ra ngoài cửa rào lại không thấy chủ thượng đi vào đến giơ tay vỗ vỗ bả vai Quảng, hai người đưa mắt nhìn nhau sau đó đồng thời đi ra ngoài. Quảng còn nói một câu với Trương Cường: “Chờ ở nơi này đừng đi ra.”

Trương Cường làm sao nghe lời y nói? Lòng hiếu kỳ thúc giục làm cho hắn đi ra ngoài nhìn xem.

Tư Bác vừa từ nhà Lý đại gia đi ra thì nhìn thấy có hắc ảnh biến mất ở chỗ góc hẻm cách đó không xa, y đứng ở nơi đó nhìn một lát sau đó đi về phía cửa nhà.

Kết quả đi đến vị trí cửa nhà đột nhiên quay đầu thì thấy cách đó không xa lại là hắc ảnh chợt lóe, còn làm cho y rõ ràng thấy được hắc ảnh kia là nữ nhân; đừng hỏi y vì sao thấy được, đôi mắt Tư Bác rất tốt, nhìn thấy cặp chân nhỏ kia chỉ có nữ nhân mới có.

Quảng và Dịch đi tới đứng ở bên cạnh y, Quảng hỏi: “Muốn bắt ra hỏi một chút hay không?”

“Không cần, phỏng chừng không quan hệ với chúng ta.” Tư Bác xoay người muốn đi về, bất quá lại bị Dịch ngăn lại.

“Hình như có quan hệ với ngài.” Dịch nhíu mày, biểu cảm mang theo kinh ngạc.

Biểu cảm Quảng càng khoa trương, khó có được trợn tròn đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra miệng ngốc ở nơi đó, một đôi mắt chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân từ nơi không xa chậm rãi đi tới, hoặc phải nói là nữ hài càng thêm chuẩn xác. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ: "ông trời ơi, lúc này thật sự gặp chuyện không may rồi!!!