Câu Chuyện Mật Ngọt

Chương 32

          Nàng nghỉ chân, lấy di động từ trong túi xách ra, vuốt mở khóa, điện thoại di động có một tin nhắn khiến vẻ mặt nàng nhu hòa hơn nhiều.

―― Trên lầu.

Lúc Lâm Nại ở trong phòng, đã thấy nàng đi bộ về.

Gian phòng của người này ngay khúc quanh, đứng ngoài cửa sổ liền có thể quan sát hết toàn bộ sân viện, cũng nhìn thấy cổng vào.

Nàng tắt di động, không trả lời, mở cửa đi vào, lúc đi đến giữa sân viện, ngẩng đầu nhìn lên khúc quanh lầu hai. Căn phòng sáng đèn, cửa sổ mở rộng, người nào đó đang dựa trên lan can, nhìn xuống, nhìn thấy nàng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau trong tích tắc, khóe môi liền cong cong cười lên.

Người này mặc quần short ngắn, ăn mặc mát mẻ vô cùng, mái tóc được cột cao, trên trán có một số tóc con bay bay, theo chiều gió. Tầng lầu thấp nên bệ lan can thấp, cũng thấy được cặp chân mảnh khảnh thon dài, dáng người tuyệt mỹ nhìn thấy rõ ràng qua lớp áo, môi mỏng khép mở, dáng vẻ đang phát âm một chữ gì đó.

Hà Thanh Nhu đọc lên khẩu hình của cô ----- Chờ chị.

Phòng trên lầu đều bật hết đèn, tia sáng từ đèn điện kiểu cũ từ cửa sổ hắt ra, chiếu xuống sân viện, quấn một tầng mờ nhạt lên người Hà Thanh Nhu, nàng không nói gì, cúi đầu, xoay người đi lên cầu thang.

Nhưng trong nháy mắt khi vừa xoay người đi, nhịn không được nhếch miệng lên cười cười.

Lâm Nại đứng trên lan can nhìn nàng từ sáng đi vào trong khu tối, không bao lâu, đèn cảm ứng tự động sáng lên, chỉ chừa lại một bóng lưng, trong cái nháy mắt tiếp sau đó, liền mất hút ngay khúc quanh.

Cô đơn độc đứng đó thêm vài phút, mới xoay người đi đến bên giường, kéo tủ đầu giường ra, trong ngăn kéo, có đặt một hộp trang sức màu đen cùng một hộp quà màu hồng. Cô lấy hộp trang sức, đóng ngăn kéo lại, ngồi bên giường vuốt vuốt di động, Hà Thanh Nhu không trả lời, ngược lại là một đống lớn tin nhắn từ năm người trong nhóm.

Phần lớn đều là Tưởng Hành Châu gửi, sinh nhật Hà Thanh Nhu, cậu ta kêu gọi mọi người cùng nhau tặng quà, lại ngại nói lời chúc mừng sinh nhật, vì thế liền gửi một đống lớn lời chúc cho Lâm Nại, nhờ cô chuyển lời giúp. Đây cũng là lần đầu Diệp Tầm nói vài câu, ý nghĩa cũng tương tự như Tưởng Hành Châu vậy, kéo xuống kéo xuống, cũng có tin nhắn từ Bùi Thành Minh cùng Tề Phong.

Mấy tên nhóc này, sinh nhật của Hà Thanh Nhu cô còn chưa có hành động gì, mấy tên này còn xem vào, cô thoát khỏi giao diện chat, làm bộ như chưa thấy gì hết cả.

Hà Thanh Nhu cương trở về, tổ chức sinh nhật nhất định phải chơi đến mười một mười hai điểm.

Hà Thanh Nhu giờ này mới về, tiệc sinh nhật nhất định sẽ ăn tới mười một, mười hai giờ.

Không có chuyện gì làm, cô lại không muốn ngồi ngây người trong phòng, ngồi ở giường một lúc lâu, tự tay tắt đèn, thuận thế nằm ngửa lên trên giường. Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, cảm giác mát rười rượi, nhưng dưới lưng là lớp chăn bông, nằm lâu, lại cảm thấy hơi nóng.

Trên lạnh dưới nóng.

Nằm thẳng một lúc lâu, Lâm Nại lấy di động ra, mở Bộ sưu tập, trong album chỉ có một tấm ảnh, là tấm ảnh chụp ở Vương Phủ Tỉnh lần đó, nụ cười thoáng chớp dưới ánh đèn rực rỡ của Hà Thanh Nhu.

Đêm ở Bắc Kinh lần đó, cô cũng ngủ không ngon, nàng nằm ngay bên cạnh, nhưng cô lại không dám cử động, lửa cháy hừng hực, hầu như sắp cháy sạch lý trí của cô, cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc cảm thấy buồn ngủ, Hà Thanh Nhu lại làm đổ nước.

Thật ra thì khi chăn bị ướt, vẫn có thể dùng máy sấy thổi khô, cùng lắm thì nửa tiếng là khô được ngay mà thôi, cô có nghĩ như vậy, nhưng vừa mở miệng thì lại đổi lời. Hai người nằm cùng nhau, cùng đắp chung một tấm chăn, nhiệt độ cơ thể tỏa ra dưới lớp chăn, càng thêm dày vò, cô lại nhớ tới lần đầu ở khách sạn với Hà Thanh Nhu, ánh mắt đỏ rực của Hà Thanh Nhu, tròng mắt ẩm ướt lấp lóe, ánh mắt trống rỗng mà mê man, tay nắm chặt tay cô, mà cô, cũng trầm luân trong đó, không cách nào kiềm chế được. Thế nhưng lần sau, cô lại giả trang thành một chính nhân quân tử, hai mắt từ từ nhắm mắt lại, rất khuôn phép.

Một lúc lâu, cô cho rằng đối phương đang ngủ, liền lấy tay đi chạm thử, nhưng rất nhanh, cô nhận ra Hà Thanh Nhu chưa ngủ, khó khăn mà ngừng lại ngay lập tức.

Hai người, một giường lớn, tất cả đều chưa ngủ, tất cả đều tỏ vẻ không biết.

Nhưng trong tình yêu, luôn là sự pha lẫn giữa "Dục – Vọng", kiềm chế cùng khuôn phép, bất quá chỉ là nhằm để đạt được mục tiêu xa hơn.

Lâm Nại thẳng lưng ngồi dậy, cầm di động lên, cầm theo cả chìa khóa xe, chuẩn bị đi ra ngoài. Cách cửa ra khoảng ba, bốn bước, dừng lại, trực tiếp quay trở lại tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra, cấm lấy cái hộp màu hồng lên, xé giấy gói, bỏ vào túi quần chung với cái hộp đen.

Ở trên một hành lang khác, Hà Thanh Nhu trên lầu hai, ngay khúc quanh, bỗng nhiên giật mình một cái, tiếp theo đó chính là tiếng reo hò của nhóm người Trì Gia Nghi.

"Sinh nhật vui vẻ!" Mọi người đồng thanh.

Các cô đã núp sẵn ngay khúc quanh, chỉ cần chờ lúc Hà Thanh Nhu vừa bước tới liền xịt dây màu, mọi người cùng ra trận, xịt đến Hà Thanh Nhu dính đầy dây màu.

Dây màu xịt không lem, lại dễ sử dụng, Trì Gia Nghi vừa cười vừa xịt đầy người nàng. Hà Thanh Nhu tròn mắt, nhìn thấy hơn mười người cầm bánh kem đứng trước mặt, trên tay mỗi người còn có kèm theo một chồng hộp quà, nàng giật mình.

"Vài người bên Đoàn xe cùng bên công ty tặng cậu, cậu lo bận rộn chuyện công việc, mình thay mặt nhận giúp cậu." Trì Gia Nghi nghiêng nghiêng người đi qua, nhỏ giọng giải thích với nàng, nhíu nhíu mày, "Tối về từ từ xé quà."

Hiện nay Hà Thanh Nhu đang trong giai đoạn được cấp trên ưu ái cùng cơ hội thăng chức rất rõ ràng, trong công ty có nhiều người không thân đều tới lấy lòng, cộng thêm phần từ Đoàn xe mang tới, vì thế nên mới nhiều đến như vậy. Người trong công ty tặng quà đa số đều gói kín, nhìn không thấy gì, thế nhưng phú nhị đại bên Đoàn xe thì khác, chỉ cần nhìn logo trên mấy cái hộp đó, liền biết một hộp này có thể quy đổi thành bao nhiêu tháng tiền lương.

Chỉ sợ người khác thấy sẽ ganh ghét, Trì Gia Nghi đặc biệt nhét hết mấy hộp kia xuống dưới đáy.

Hà Thanh Nhu gật đầu, hỏi thăm rồi mời mọi người vào phòng.

Những người này đều là người có quan hệ tương đối tốt với Hà Thanh Nhu trong công ty, mọi người đều cười đùa vui vẻ vô cùng. Sau khi vào nhà, để quà xuống, tất cả đều ngồi trên đất, tạo thành một vòng tròn, tiếp đó là đốt nến, cắt bánh kem.

"Tới đây, tới đây." Một nữ đồng nghiệp lấy mấy chai vang đỏ ra, "Thanh Nhu hôm nay phải uống thêm vài ly đó nha, cũng hơn nửa năm không có tụ hợp rồi, ngày mai cậu còn phải làm việc, tụi này cũng không muốn làm khó cậu, cậu uống nhiều hơn mình một ly là được."

Những người khác nghe thấy, tất cả đều cười òa lên, nữ đồng nghiệp này là người có tửu lượng cao nhất trong cả đám.

Hà Thanh Nhu gật đầu: "Được."

"Woah, Phó tỷ, nhanh uống nửa chai rồi," Có người ồn ào, "Không phải, uống một chai đi!"

"Thanh Nhu uống say rồi mai ai làm việc," Trì Gia Nghi nói leo vào, "Nửa chai, nửa chai là quá đủ rồi."

Mọi người cười, vang đỏ chậm say hơn, tửu lượng của Hà Thanh Nhu chỉ hơn Trì Gia Nghi một chút, uống nửa chai, sợ là ngày mai không đứng dậy nổi mất.

Nữ đống nghiệp rất có chừng mực, rót năm ly.

Nhưng cái ly không lớn.

"Số năm may mắn." Cô cười nói, sau đó uống hết toàn bộ.

Người bên cạnh nhanh chóng rót đầy sáu ly cho Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu cũng không nhiều lời, mọi người tụ tập lại tổ chức tiệc sinh nhật cho nàng, nàng cũng vui vẻ vô cùng, cầm từng ly, từng ly lên, dứt khoát uống cạn hết sáu ly rượu.

Nồng độ cồn của vang đỏ mặc dù không thể so với rượu trắng, thế nhưng khi nuốt xuống, cổ họng vẫn có chút cảm giác thiêu cháy nóng rực.

Lúc đầu khi uống, cảm thấy hơi âm ấm, thừa lúc chưa hấp thụ men rượu, Hà Thanh Nhu nói vài lời cảm ơn với mọi người. Mọi người trong nhóm cũng không nói gì nhiều, ngược lại với lúc vừa mới bắt đầu uống, cũng không ầm ĩ gì cho lắm, mọi người đều ngồi thành một vòng, tùy ý chuyện trò, về chuyện công việc, chuyện tình cảm, bởi vì có đến mười mấy người, vừa kết thúc đề tài này liền kéo sang đề tài khác.

Hà Thanh Nhu kiệm lời ít nói, chỉ ngồi nghe các cô ấy nói.

Trong bừa tiệc này, tuổi tác của mọi người cũng gần bằng nhau, phần lớn đều kết hôn sinh con rồi, khi nói tới chuyện tình cảm, nàng cùng Trì Gia Nghi đều im lặng ngồi nghe.

Đột nhiên nữ đồng nghiệp khi nãy lên tiếng hỏi: "Thanh Nhu, chừng nào thì cậu mang đối tượng tới cho tụi này gặp mặt vậy, làm cộng sự với nhau nhiều năm rồi, cũng chừa từng thấy cậu đối xử với ai đặc biệt qua, nếu không thì mình giới thiệu một người cho cậu, cam đoan là thanh niên tuấn kiệt đó!"

Hà Thanh Nhu lúng ta lúng túng: "Không gấp, công việc quan trọng hơn."

"Cái gì mà không gấp, sắp lên hàng ba rồi, phải tìm bến đậu thôi," Một phụ nữ áo đỏ nói, "Cậu nhìn mình đi, lúc trước không gấp, sau vài phải vội vội vàng vàng tìm một người, bây giờ sống chung không hòa hợp lắm, cậu cũng đừng học theo mình."

Hà Thanh Nhu không biết phải trả lời như thế nào. Trì Gia Nghi nhanh chóng chen vào: "Nè, nè! Các cậu nói vậy là sao chứ, có người cũng nên giới thiệc cho mình chứ, mình cũng độc thân mà!"

Mọi người bị chọc cười, nhao nhao chế giễu cô.

Sau đó, ngược lại là không có ai nhắc tới chủ đề này nữa.

Cả đám người nói nói cười cười, thời gian trôi qua cực nhanh, Hà Thanh Nhu dần dần thấm men say, chóng mặt. Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, có người đề nghị, trước khi đi muốn chơi một trò chơi với thọ tinh .

Cả đêm vẫn rất bình thường, đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng như thế này, tất cả mọi người đều hùa theo, Hà Thanh Nhu không tiện từ chối, liền hỏi: "Chơi trò gì?"

"Gọi điện thoại cho người đầu tiên trong Danh bạ di động, nói cho đối phương biết hôm này là sinh nhật mình," Người nọ nói đến thâm hiểm vô cùng, "Có thể không mở loa ngoài, nhưng nêu muốn mở thì tụi này tất nhiên là tán thành vô cùng."

Những người khác ồn ào lên.

Danh bạ trong di động là xếp theo bảng chữ, di động của Hà Thanh Nhu, trước đây người đứng đầu danh bạ là Trì Gia Nghi, còn bây giờ là... Nàng ngập ngừng một chút, lấy di động ra.

Những người khác như muốn nín thở, tất cả đều nhìn chằm chằm vào nàng.

Sợ các cô ấy nhìn thấy bảng tên, Hà Thanh Nhu nhanh chóng trượt màn hình, nhấn gọi số đầu tiên, vội vàng áp di động lên tai.

Mấy giây sau, đối phương bắt máy: "Sắp kết thúc?"

"Ừm." Hà Thanh Nhu trả lời, nàng nhìn nhìn mọi người đứng trước mặt, không tiện nói quá nhiều.

"Tôi ở trong xe, chị xuống tới thì gọi điện cho tôi, tôi tới đón chị." Lâm Nại bật cái bật lửa trên tay mình, ngọn lửa nhảy múa, rọi lên khuôn mặt lạnh lẽo cấm dục của cô, nhấp nhô trong con ngươi.

"Được," Hà Thanh Nhu nói, người đối diện dùng tay ra hiệu thúc giục nàng nhanh tiếp tục, nàng cong cong môi, một lúc sau mới nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Lửa tắt, trong xe rơi vào màn đêm.

Lâm Nại dựa ra sau, ngón cái nhẹ nhàng bật một cái, ngọn lửa lại nhảy bùng lên một lần nữa.

"Tôi biết."

Không hiểu sao, trong lòng Hà Thanh Nhu cảm thấy ấm áp vô cùng, biểu cảm trên mặt nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng dù sao đi nữa thì cũng không tiện nói nhiều: "Tôi cúp máy trước."

"Sinh nhật vui vẻ." Lâm Nại nói, ngay trước lúc nàng cúp máy, sau đó thả lỏng ngón cái ra, ngọn lửa vụt tắt.

Hà Thanh Nhu bất giác cong cong khóe môi, lấy di động xuống, nhấn nút tắt máy.

Nhìn dáng vẻ của nàng như vậy, ai nấy đều nhìn qua nhìn lại, ngầm hiểu.

"Woah, mới nãy còn nói công việc quan trọng hơn, là ai nói vậy nhỉ?"

"Không trung thực."

"Khai báo nhanh, là chuyện khi nào!"

...

Mọi người đều lời tiếp lời. Hà Thanh Nhu còn tưởng là mình che giấu an toàn lắm rồi, kết quả lại bị bắt tại trận, nhưng nàng chết cũng không khai, khẳng định chỉ là bạn bè bình thường.

Không ai tin. Có điều đã khuya lắm rồi, mọi người chỉ ồn ào một chút, hỏi dăm ba câu liền giải tán.

Trước khi ra về, Trì Gia Nghi tỏ vẻ như mình biết rất rõ chuyện này, nhìn nàng, nói: "Cậu giấu cũng kín quá nhỉ."

Hà Thanh Nhu không để ý tới cô, vội vã đẩy cái người nhiều lời này ra khỏi cửa.

Đoán chừng tất cả mọi người trở về phòng, nàng thay chính trang, đổi một bộ quần short áo tank-top.

Đầu tháng bảy, khí trời cũng bắt đầu nóng lên rồi.

Trước khi ra khỏi cửa, nàng gọi điện thoại Lâm Nại, rồi tắt máy, biểu thị mình chuẩn bị ra ngoài.

Giờ này khoảng chừng mười giờ rưỡi hơn, bởi vì triển lãm xe kết thúc, buổi tối mọi người sẽ làm ổ trong phòng, hoặc đi dạo bên ngoài, nhiều phòng đều tắt hết đèn, bên trong sân viện cũng không một bóng người.

Xuống cầu thang, đi xuyên qua sân viện, ra trước cổng lớn.

Lâm Nại đứng ngay bên trái cánh cổng, cô đứng dựa người dưới màu đen của cổng tường, lúc Hà Thanh Nhu vừa đi ra, không để ý tới.

"Ở đây." Lâm Nại từ trong bóng đen đi ra, đi qua dắt tay nàng.

Hết chương 32.

---------------

Hẹn gặp lại ∠( ᐛ 」∠)_