Quý Thần Ly ôm cổ Minh Lãng khóc, nước mắt lăn dài trên cổ cô, lăn vào trong áo, đau đến tim Minh Lãng thắt lại, siết tay ôm chặt nàng.
"Thần Ly, em không nên quay về." Hai mắt Minh Lãng nóng rực, ghé vào bên tai Quý Thần Ly thở dài, "Thần Ly, tôi tội ác tày trời không thể tha thứ, em nên tiếp tục sống cuộc sống của em, còn một lần nữa giẫm vào vết xe đổ dây dưa với tên hỗn đản như tôi làm gì."
Quý Thần Ly say rồi, dán trên người Minh Lãng, khờ khạo cười, đuôi mắt vì men say mà ửng đỏ, vì cồn mà nhiệt độ cơ thể tăng cao, chỉ cảm thấy Minh Lãng người lành lạnh thật thoải mái, nhất là khi hai trái tim áp vào nhau, nàng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của Minh Lãng, cười híp mắt nói: "Đúng vậy, chị là đồ hỗn đản, em...... Em trở về làm gì......"
"Trở về làm gì đâu......" Quý Thần Ly lẩm bẩm, "Em chính là sợ chị chết."
Minh Lãng nghe xong, khẽ cười một tiếng, tự giễu nói: "Tôi chết không phải càng tốt sao, không ai uy hϊếp em nữa, trời cao biển rộng, em có thể đi bất cứ đâu em muốn."
"Không tốt, không tốt......" Quý Thần Ly cau mày lắc đầu, đối Minh Lãng nói tỏ vẻ cực độ không ủng hộ. Nàng động tác quá mạnh, lại đang ngồi quỳ trên bàn ăn, cơ thể mất trọng tâm, suýt nữa trượt xuống. May mà Minh Lãng phản xạ kịp thời tiếp được Quý Thần Ly, bằng không nàng té ngã xuống sàn không biết sẽ đau đến thế nào.
Minh Lãng vẫn kinh hồn chưa định, nhưng Quý Thần Ly hoàn toàn không ý thức được, hi hi cười một tiếng, vẫn còn muốn di chuyển. Minh Lãng dứt khoát đặt tay ra sau đầu gối Quý Thần Ly đem nàng từ trên bàn ôm xuống. Thân thể cô không bằng ngày trước, ôm lần này có điểm hết sức, Quý Thần Ly còn không thành thật mà ôm cổ cô hai chân lắc lư loạn xạ.
"Minh Lãng, chị tuyệt đối không thể chết trước em." Quý Thần Ly dán lỗ tai Minh Lãng cười hì hì, thuận tiện còn liếʍ một cái.
Minh Lãng thân mình cứng đờ, hồi lâu mới buông nàng xuống, xụ mặt nói: "Đừng nháo, cẩn thận ngã."
Quý Thần Ly quả nhiên không náo loạn, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, buồn ngủ gật gà gật gù như gà con mổ thóc.
Minh Lãng vẫn còn đang sững sờ. Lúc này di động Quý Thần Ly đổ chuông. Nàng say vậy không thể tiếp điện thoại, Minh Lãng cầm lấy điện thoại nàng, nâng đến vị trí mình có thể nhìn thấy, lại sửng sốt, nghĩ nghĩ, vẫn ấn nghe.
"Thần Thần, hết mưa rồi, em chừng nào thì về?" Đầu dây bên kia là tiếng Đào Nguyên, cẩn thận nghe hình như còn có khe khẽ tiếng mèo kêu.
Minh Lãng trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Đào Nguyên, là tôi, Minh Lãng."
Đào Nguyên đang vuốt ve Ngốc Điểu, tay lập tức dừng sau gáy nó, giật mình: "Minh Lãng?"
"Đúng vậy."
"Thần Thần mấy ngày này...... vẫn luôn ở chỗ cô?"
"Đúng vậy."
"Em ấy đâu? Cô để em ấy nghe điện thoại."
"Em ấy......" Minh Lãng mơ hồ liếc mắt về hướng Quý Thần Ly, "Em ấy uống say."
"Vậy cô gửi địa chỉ cho tôi, tôi đi đón em ấy."
Minh Lãng nói: "Đào Nguyên, Thần Ly không có việc gì, em ấy chỉ là uống say, cô không cần lo lắng."
Đào Nguyên bên kia trầm mặc vài phút, cho đến khi trong điện thoại truyền đến một tiếng mèo kêu, mới nghe cô nói: "Kia phiền toái cô chiếu cố em ấy, tạm biệt." Sau đó trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.
Minh Lãng đặt điện thoại lên bàn, ngồi trên ghế nửa ngày không động tĩnh, phải đến khi Quý Thần Ly nấc lên một tiếng, Minh Lãng mới nhịn không được cười lên, đưa tay qua chạm vào tay nàng, nắm chặt trong tay.
Bữa cơm này hai người chưa ăn được bao nhiêu. Quý Thần Ly buồn ngủ, Minh Lãng nửa đẩy nửa ôm mang nàng vào phòng tắm tắm rửa. Quý Thần Ly say đến đứng không vững, ngồi trong bồn tắm chưa đầy một phút đã nhắm mắt ngủ say. Minh Lãng thay nàng cởϊ qυầи áo đổ nước nóng, mò mẫm bóp ít sữa tắm ra tay giúp nàng tắm rửa.
Quý Thần Ly mấy năm nay đặc biệt chú ý bảo dưỡng, da thịt non mềm mịn màng như thạch trái cây. Mắt Minh Lãng nhìn không thấy, cảm giác trên tay lại càng nhạy bén, nương thoa sữa tắm mà sờ đến cơ thể mềm như bông, chỉ hơi chạm nhẹ là lập tức tâm phiền ý loạn, tim đập xưa nay chưa bao giờ nhanh đến thế, nhanh đến sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Phòng tắm độ ấm cao hơi nước mù mịt, hơi nước bốc lên làm Minh Lãng có điểm miệng khô lưỡi khô. Cô đỏ mặt rửa sạch bọt biển trên người Quý Thần Ly, quấn khăn tắm quanh người nàng rồi bế nàng ra khỏi phòng tắm. Chỉ sợ còn tắm thêm phút nữa là Minh Lãng sẽ làm ra chuyện khiến Quý Thần Ly cả đời không thể tha thứ.
Căn hộ quanh năm chỉ có một mình Minh Lãng ở, phòng ngủ cũng chỉ dùng được một gian, nhường cho Quý Thần Ly ngủ, còn cô ôm chăn gối ra ngủ sô pha. Trước kia cô nhiều lần chọc nàng khó chịu, giờ rốt cuộc biết cách tôn trọng. Minh Lãng và nàng cách nhau một bức tường, bên tai phảng phất nghe được tiếng thở đều đều nhẹ nhàng, mang theo men say của Quý Thần Ly, chỉ vậy thôi Minh Lãng đã rất mãn nguyện. Bốn năm này lần đầu tiên cô ngủ một giấc kiên định, chân tay co cóng thu mình nằm trên sô pha, an tâm đến mộng cũng không làm.
Sáng hôm sau chưa đến 6 giờ, Quý Thần Ly ôm đầu thức dậy, thích ứng dư chứng sau say trong chốc lát rồi mới tỉnh. Sau đó, nàng phát hiện mình toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường Minh Lãng, sợ tới mức nàng lập tức thét lên một tiếng chói tai.
Minh Lãng cuối cùng mới có giấc ngủ ngon, bị tiếng thét của Quý Thần Ly dọa tỉnh, bò dậy khỏi sô pha, giày chưa kịp xuyên đã loạng choạng chạy vào trong phòng ngủ. Cô nhìn không thấy đường, đầu đập mạnh vào khung cửa, đau đến hít hà một hơi.
"Thần Ly em làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Minh Lãng xoa đầu, mắt hướng về phía Quý Thần Ly nôn nóng dò hỏi.
Ai ngờ một chiếc gối nghênh diện tạp thẳng vào mặt, còn có tiếng kêu càng sợ hãi của Quý Thần Ly: "Minh Lãng chị đồ lưu manh! Đi ra ngoài cho em!"
"Thần Ly......"
"Đi ra ngoài đi ra ngoài! Đồ lưu manh chị còn muốn nhìn trộm sao!"
"...... Quý Thần Ly." Minh Lãng một tay ôm gối một tay xoa đầu, bất đắc dĩ nói, "Tôi nhìn không thấy."
"......" Quý Thần Ly lúc này mới nhớ ra, hình như là có chuyện như vậy, "Kia..... Kia cũng không được! Mau đi ra!"
Mới sáng sớm không duyên không cớ dính tai bay vạ gió, Minh Lãng buồn bực ngồi trên sô pha chờ Quý Thần Ly bình tĩnh lại. Bất quá buồn bực trong chốc lát, trên miệng lại nở ra một nụ cười, đổ ít thức ăn cho chim, vừa đổ vừa ngâm nga ca hát.
Thật tốt a, Minh Lãng nghĩ, căn phòng này lâu rồi mới náo nhiệt như vậy.
Quý Thần Ly ngồi trên giường ngây người hồi lâu, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Nàng uống rượu xong sẽ không quên, chuyện tối hôm qua phát sinh từng màn như đèn kéo quân tái hiện lại trong tâm trí, rõ ràng vô cùng, nhất là màn nàng sấn say cưỡng hôn Minh Lãng kia. Quý Thần Ly quả thực tưởng lập tức đào hố chôn mình xuống.
Ký ức tối qua mãi đến khi bị Minh Lãng ôm xuống bàn mới dừng, sau đó nàng ngủ mất, không còn nhớ rõ, nhưng này đã đủ làm nàng nan kham. Quý Thần Ly quả thực không biết mình nên dùng biểu tình gì đi đối mặt Minh Lãng, nhưng nghĩ lại, dùng biểu tình gì không quan trọng, dù sao Minh Lãng cũng nhìn không thấy, vì thế lại thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nàng chợt nhớ mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ toàn thân, tâm mới vừa buông xuống lại nhấc lên.
Sẽ không phải mình tửu hậu loạn tính, cùng Minh Lãng...... A?
Quý Thần Ly đấm đầu tuyệt vọng đi nhớ lại, bị Minh Lãng ôm xuống bàn, sau đó, sau đó thì sao? Chẳng lẽ trực tiếp bế lên giường? Làm chuyện đó xong thân thể không có phản ứng lạ gì sao? Quý Thần Ly cảm thụ một chút, hình như trừ bỏ nhức đầu nôn nao cũng không có phản ứng nào khác. Chẳng lẽ mình "làm" Minh Lãng? Liền cái thân thể mảnh mai hiện giờ của Minh Lãng, thật phát sinh chuyện gì thì tính ai khi dễ ai? Quý Thần Ly khó thở, cớ sao chuyện quan trọng nhất lại quên mất, giờ nàng có trăm miệng cũng giải thích không rõ.
Nàng tại đây suy nghĩ miên man cũng vô dụng. Quý Thần Ly tìm quần áo trong tủ Minh Lãng mặc vào, bước ra phòng khách. Minh Lãng vừa lúc cho chim ăn xong, từ ban công đi vào, hai người mặt đối mặt. Tuy biết mắt Minh Lãng nhìn không thấy, nhưng hai đại con ngươi chói lọi xuất hiện trước mắt nàng, trái tim Quý Thần Ly vẫn nhịn không được thình thịch vài cái, nghĩ tới tối qua nàng cùng Minh Lãng không chừng đã "làm", mặt vừa đỏ vừa nóng.
"Khụ khụ, sớm...... Sớm a......" Quý Thần Ly mất tự nhiên vén tóc ra sau tai, cùng Minh Lãng chào hỏi, chột dạ nhìn sang chỗ khác.
Minh Lãng ngược lại thực bình tĩnh, đáp lại câu sớm, hỏi nàng: "Buổi sáng muốn ăn gì?"
Quý Thần Ly lắp bắp: "Tùy, tùy tiện, ăn cháo đi."
"Hảo." Minh Lãng gật đầu.
Hai người liền như vậy giằng co. Quý Thần Ly muốn hỏi tối qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng mặt đỏ một trận, miệng khép khép mở mở, cái gì đều hỏi không ra. Cuối cùng là tiếng chuông cửa vang phá tan thế bế tắc, Quý Thần Ly thở phào một hơi, "Em ra mở cửa!" Nói xong nhanh như trốn chạy đi mở cửa.
"Minh Lãng, chị mang bánh bao cho em......" Hứa Lộ Dương cười vào cửa, nhìn thấy tóc tai bù xù Quý Thần Ly tươi cười lập tức cương trên mặt, "Quý...... Quý Thần Ly?" Mắt cô lại di đến áo ngủ không cài một cúc của nàng, cằm đều sắp rơi xuống, "Cô cô cô...... Hai người?"
Mặt Quý Thần Ly lại đỏ lên, giận dữ liếc xéo Minh Lãng một cái, xụ mặt đi phòng tắm đánh răng. Minh Lãng bình tĩnh hướng Hứa Lộ Dương gật gật đầu, "Vào đi."
"Minh Lãng, em được lắm!" Hứa Lộ Dương ném bánh bao bánh rán lên bàn, mặt đỏ bừng hưng phấn bộp bộp vỗ vai Minh Lãng, "Chúc mừng chúc mừng a, em phải cho bà Hồng Nương này cái đại hồng bao!"
"Tỉnh tỉnh, chị hiểu sai."
"Không sai không sai, bé gái mồ côi quả nữ, nhân chi thường tình sao, chị hiểu chị hiểu." Hứa Lộ Dương hướng Minh Lãng nháy mắt ra hiệu, thật lâu mới nhớ ra Minh Lãng nhìn không thấy, chính chính sắc mặt, cười nói, "Thế nào, sống quả ăn chay nhiều năm rốt cuộc ăn mặn ha?"
"...... Tối hôm qua em ngủ ở đây." Minh Lãng chỉ chỉ sô pha, trên đó còn có chăn bông chưa kịp gấp lại.
Hứa Lộ Dương lập tức thất vọng, "Không phải đâu, cơ hội tốt như vậy, hai người thật không làm gì?"
"Không có."
Hứa Lộ Dương vỗ đùi đến sưng lên, chỉ Minh Lãng hận sắt không thành thép, "Em nói xem em còn có thể làm cái gì? A? Em còn có thể làm cái gì!"
"Hai người đang nói gì vậy?" Quý Thần Ly rửa mặt xong từ phòng tắm đi ra, liền thấy Hứa Lộ Dương hết làm mặt quỷ lại đấm ngực dậm chân, tò mò hỏi.
"A?" Mặt Hứa Lộ Dương cứng lại, ha ha cười nói, "Không có gì, chỉ đang thảo luận xem hoàn cảnh nào thì vịt sắp vào trong miệng mới có thể bay."
Quý Thần Ly: "?"
"Hôm nay chị ấy trật dây thần kinh, đừng để ý." Minh Lãng nói, "Ăn sáng đi."
Quý Thần Ly gật gật đầu, tán đồng, "Em xem đích xác là trật dây thần kinh rồi."
Hứa Lộ Dương: "......" Hai vợ chồng các người hợp nhau bắt nạt tôi! Này không công bằng!