Một nam nhân ngồi trước cửa đình, mày ngài anh tú, nước da bánh mật lộ rõ vẻ phong trần. Mặc cẩm y đắt tiền màu xám, mắt không rời hai tiểu hài tử đang nô đùa trước sân đình mà cười méo mó.
" Thy Mẫn, tiểu hài tử này, cha ngươi cũng đã trở về được mấy tháng, sao ngươi còn chưa trở về? "
" Vương thúc ghét bỏ Thy Mẫn sao?"
" Ta không có, Kha Nhi con nói Thy Mẫn vài câu, nếu còn không trở về, ta sẽ bị quy về tội bắt cóc hài tử của Huỳnh tướng quân nha"
Vương Tiểu Kha cúi đầu một lát như suy nghĩ, nghiêng đầu nhỏ hỏi cha mình.
" Thy Mẫn về rồi sẽ lại sang chơi cùng Kha Nhi chứ? "
Vương tướng quân gật đầu chắc nịch.
" Đương nhiên, lần sau Huỳnh thúc thúc lại sang Đại Mạc bàn việc, ta liền nhờ hắn mang Thy Mẫn theo cùng chơi với Kha Nhi"
Huỳnh Thy Mẫn ôm lấy cánh tay của Vương Tiểu Kha, không ngừng lắc đầu, mắt rưng rưng tầng lệ mỏng.
" Tiểu A Kha..."
Vương Tiểu Kha nhìn Huỳnh Thy Mẫn rồi lại nhìn cha nàng.
" Thy Mẫn, ngươi không chịu về A Kha cũng sẽ không nhìn mặt ngươi nữa"
" Tiểu A Kha...hức...ta..ta nhớ ngươi thì phải làm sao...?"
"...."
Vương Tiểu Kha im lặng không đáp.
" Tiểu A Kha a!" Oaaaaaa! "
Vương Tiểu Kha bối rối vỗ vỗ hai má Huỳnh Thy Mẫn, nói lời ngon ngọt dỗ dành nàng.
" Thy Mẫn ngoan, sau này ta rước ngươi về làm nương tử giống cha ta rước mẹ ta về phủ nha! Như vậy có thể ở bên nhau thật lâu rồi"
Bấy giờ Vương tướng quân mới hoàn hồn, lắp bắp giải thích.
" Kha Nhi, con không thể lấy nương tử!"
" Vì sao?"
" Ta...con..ta..."
" Mặc kệ cha ta nói gì, ta vẫn sẽ rước Thy Mẫn về, được không? "
Vương tướng quân khóc không ra nước mắt, chỉ tự chính mình an ủi.
Hai đứa chỉ là tiểu hài tử, chắc cũng không biết nương tử là cái gì, thôi thì cũng không để vào tai lời nói của hài tử.
Dòng giã đã hơn chục năm trôi qua, Huỳnh Thy Mẫn cùng Vương Tiểu Kha cũng chưa một lần gặp lại kể từ ngày chia tay.
Huỳnh Thy Mẫn đã trưởng thành, lột xác thành một đại mỹ nhân có tiếng nhanh chóng lan truyền ra khắp Đại Liễu, nàng thường được người người mang ra so sánh với đại công chúa Liễu Yến. Nếu nói Huỳnh Thy Mẫn là nữ nhân ôn hoà, cởi mở, ấm áp thì Đại công chúa lại chính là ma mị đến câu hồn, khó đoán ra tâm tư cũng rất tàn nhẫn.
Vương Tiểu Kha lớn lên khả ái không ít, đã đến tuổi cặp kê nhưng nàng vẫn không chịu gả. Trái tim mách bảo nàng cần nhẫn nại chờ đợi, người nàng muốn gặp, muốn ở bên cả đời hiện tại vẫn chưa xuất hiện.
Vương Tiểu Kha thường hay trốn cha mình ra ngoài để tìm người. Cứ như vậy lang thang vô định, đi cùng nàng cũng chỉ có duy nhất một nô tì nàng tin tưởng. Vì cha rất bận nên đến chập tối nàng mới trở về, y hiện tại đặt công việc lên trên đầu, nàng không sợ y phát hiện ra nàng lén đi chơi.
Hôm nay không phải là ngày may mắn, nàng không những không tìm được người ấy mà còn bị một đám công tử có vị thế ức hϊếp. Đang giả danh thân phận là dân nữ thường, nàng không dám hé miệng tiết lộ thân phận. Cha mà biết nàng trốn ra ngoài, lại gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ sai người ngày đêm bám theo nàng mất.
Một nam nhân mặc lục y, đầu tóc gọn gàng, tay cầm quạt nâng cằm của Vương Tiểu Kha lên
" Hai vị cô nương như thế nào đi không để ý đến ta đây? "
Vương Tiểu Kha chính là rất ương bướng, nàng nhăn mi hất cái quạt của hắn ra, đạp lên chân hắn khiến hắn ôm chân rống lên.
" Bắt lấy ả tiện tì đáng ghét ấy mang về phủ cho ta!"
Hai người bên cạnh lập tức lao vào khống chế nàng. Vương Tiểu Kha ra sức dãy dụa vẫn không thể thoát, nàng chân yếu tay mềm có thể thoát khỏi hai nam nhân sao?
" Tiểu Thanh! Tiểu Th....ưm" Chưa kịp nói dứt câu, nàng liền bị hai nam nhân trói lại, bịt khăn vào miệng"
" Tiểu thư! Các ngươi bỏ nàng ra! Các ngươi dám động nàng! Ngươi có biết tiểu thư nhà ta là ai không! "
Hắn cười sở khanh.
" Là công chúa, bổn công tử cũng dám bắt"
Tiểu Thanh la hét cầu cứu mọi người xung quanh, ai nấy cũng đều làm ngơ nàng. Bọn họ sợ đυ.ng đến tên công tử này liền tự chuốc hoạ vào thân nên cứ mặc kệ để đám huynh đệ hắn làm càn, cướp dân nữ giữa ban ngày. Chỉ có thể đổ rằng, tại dân nữ nhà đấy xấu số là hồng nhan bạc phận.
Tiểu Thanh liều mạng lao vào đánh hai tên công tử nọ liền bị đẩy ngã không thương tiếc. Nàng đưa ánh mắt nhìn tiểu thư nhà mình lệ lăn dài trên má, cắn răng ôm lấy chân tên công tử cầm đầu.
" Ta van cầu ngươi, thả nàng ra! Ta van ngươi! Ngươi muốn chém muốn gϊếŧ ta đều được, chỉ cầu ngươi thả nàng ra!"
Hắn không những không muốn thay đổi ý định, còn đá liên tiếp vào người nàng như bao chịu đòn.
" Đồ bẩn thỉu, dám chạm vào người bổn công tử!?"
Nhược Ca chứng kiến cảnh nữ nhân bị nam nhân đánh, bên cạnh còn có nữ nhân khác bị hai nam nhân theo sau khống chế mà người qua lại đông như vậy cũng không cứu giúp làm nàng có chút bực tức. Xoa xoa đầu bạch mã, hảo hữu đồng hành gần nửa tháng trời của nàng.
" Bạch Mã Phát, đợi ta ở đây"
Bạch mã hiểu ý cúi đầu.
Nhược Ca nắm chắc quạt của Dương Nhan, tiến đến can ngăn.
" Ba vị công tử đây hà cớ gì lại ức hϊếp hai cô nương chân yếu tay mềm đây?"
Tiểu Thanh như tìm được cứu tinh, gắng gượng dập đầu quỳ gối trước nàng.
" Công tử, xin công tử hãy cứu tiểu thư nhà nô tì! Nô tì van cầu công tử"
Nhược Ca đau lòng ngăn nàng lại, đỡ nàng dậy xem xét qua vết thương.
" Cô nương không cần khách khí, ta đương nhiên sẽ cứu nàng"
Tên công tử cầm đầu nhếch miệng cười, phe phẩy quạt.
" Ngươi tính làm anh hùng cứu mỹ nhân a? Nực cười"
Nhược Ca thở dài đặt tay lên trán tỏ về chán nản.
" A, ta quên mất bản thân được dạy, không nên nhiều lời với kẻ không có não"
" Ngươi! " Hắn tức giận chỉ trỏ, sống đến tận bây giờ, chưa có ai dám xúc phạm hắn như vậy, kể cả cha mẹ hắn. Đường đường là con trai trưởng đích tôn của quan tứ phẩm có tiếng, ai còn hơn cha hắn ngoài Vương tướng quân?
Không nhiều lời, Nhược Ca cất chiếc quạt phiến quý của Dương Nhan vào trong áo, thân thủ nhanh nhẹn đá vào chân của hai tên công tử khiến bọn hắn khụy gối xuống la hét, nàng dùng lực không nhỏ, nhưng theo quán tính cùng áp lực gió, nếu gãy mất vài cái xương cũng không phải lỗi do nàng nha!
" Cô nương cởi trói cho nàng đi, để ta giải quyết với hắn"
Tên công tử cầm đầu xanh mặt, bỏ lại huynh đệ của mình mà chạy trốn, không quên hét lớn thách thức.
" Bổn công tử sẽ nhớ mặt ngươi! Ta sẽ bảo cha ta trả thù! "
Nhược Ca phì cười, nam nhân quý tộc thời này đều núp dưới bóng cha, bám lấy váy mẹ?
Nàng vận khí lấy quạt phiến trong ống tay áo phi về phía hắn khiến hắn ngã úp mặt xuống đất đau điếng. Chiếc quạt phiến sau khi phi về phía hắn như boomerang quay trở về phía nàng, thu lại vào trong ống tay áo. Nhược Ca gật gù hài lòng, khí công thời này làm nàng có cảm giác như trong những bộ phim nàng hay xem đi. Không uổng công gần tháng nàng mầy mò, học cách chuyển lực sang phiến quạt để đánh tầm xa.
Tên công tử cầm đầu cắm mặt xuống đất nên gãy mất vài cái răng, máu mũi cũng chảy không ngừng, nhìn thấy máu hắn liền sợ hãi tột độ mà ngất lịm.