Editor: demcodon
Kỷ phu tử nghe được lời Hoắc An Lăng nói trong lòng cứng lại —— hắn kỳ thật sớm đã biết rõ sẽ là một đáp án như thế này. Trong lòng hắn tích tụ thành một đường thô cứng, không biết là gặp lại Hoắc An Lăng và quyết tâm hay là vì hành vi của một người khác.
Nhưng mà hắn cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi: "Ta biết rõ một câu căn bản cũng không khuyên được đệ, nhưng mà cho đệ biết sự thật về một vấn đề, đệ bây giờ chỉ là một dân chúng thấp cổ bé họng, không một xu dính túi, không quyền không thế, làm sao đi đến kinh thành ở ngoài ngàn dặm, càng nói chi là cho đệ đi gặp Thẩm vương gia."
"Huynh nói đúng, nhưng ta vẫn còn muốn đi tìm y." Hoắc An Lăng nói tiếp: "Ta nhất định phải tìm được A Thập. Không có tiền, ta có thể kiếm; không quyền không thế, ta cũng có thể cố gắng làm cho mình có quyền thế. Kỷ phu tử, huynh không phải đã từng nói cho ta biết chế độ quân đội của nước Cảnh rồi sao?"
Hoắc An Lăng chống lại ánh mắt kinh ngạc của Kỷ phu tử sau hiểu rõ mới chậm rãi thu năm ngón tay nắm lại thành nắm đấm: "Bất kể như thế nào, cho dù là phải trả cả mạng của ta, tiêu phí hết cả đời này của ta, ta cũng đều muốn tìm A Thập của ta về."
Mặc dù Hoắc An Lăng quyết định bất luận dùng phương pháp gì đều phải tìm được A Thập, hơn nữa chủ ý "đoạt lại" A Thập trên thực tế hắn còn không có quá nhiều kế hoạch. Hắn không biết A Thập tại sao không nói một lời mà rời đi, nhưng mà hắn lại quyết không cho phép mình cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy mà đứng ở trước mặt y.
Hoắc An Lăng đã sống trong xã hội hiện đại nên biết rõ điểm này. Nhưng mà có phương pháp gì có thể làm cho hắn có đủ thực lực đứng ở trước mặt A Thập, hơn nữa đoạt lại A Thập đây?
Hoắc An Lăng đang tỉnh táo lúc sau thì đau khổ tìm đáp án của vấn đề này. Sau đó nghĩ tới tham gia quân ngũ.
Nếu quả thật muốn thì đời này Hoắc An Lăng cũng không muốn lại có quan hệ gì với binh lính quân đội. Nhưng mà nếu như đây là đường tắt duy nhất có thể làm cho mình tìm được A Thập thì Hoắc An Lăng sẽ không chút do dự lựa chọn. Cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu còn không sợ, huống chi chẳng qua là tham gia quân ngũ thôi.
Mà Hoắc An Lăng sở dĩ lựa chọn tham gia quân ngũ cũng là bởi vì chế độ quân đội nước Cảnh gần đây. Nghe nói đây là chế độ thăng cấp quân công Dương đế và Thái tử điện hạ thương nghị ra. Muốn ban thưởng quân công, luật pháp quy định: thường là người trong binh nghiệp, bất luận xuất thân dòng dõi, tất cả dựa theo chỗ người lập quân công lớn nhỏ mà nhận ban thưởng.
Ghi rõ ràng hơn là chém gϊếŧ được nhiều thủ cấp* địch quốc thì đạt được tước vị lại càng cao.
(*Thủ cấp: đầu giặc.)
Đương nhiên, bởi vì chế độ nhắm vào quá mạnh mẽ —— quả thực chính là vì chuẩn bị cho người trong chiến tranh, cho nên ở trong lúc các quốc gia hiện tại còn duy trì mặt ngoài hòa bình thì cái chế độ này còn chưa có ban phát.
Hoắc An Lăng là chỗ của Tôn Dương và Mạnh Lương biết được. Hoắc An Lăng đã không còn có tâm tư đi hoài nghi thân phận của hai người bọn họ, hắn chỉ cảm tạ bọn họ đã cho hắn biết một phương pháp nhanh nhất như vậy có thể nhìn thấy A Thập.
Ở nguyên nhân nào đó Hoắc An Lăng cũng không có mang chuyện này nói cho Kỷ phu tử biết.
Kỷ phu tử sau khi biết được Hoắc An Lăng muốn đi tòng quân thì cũng không nói thêm gì, ngược lại là tiểu Thúy biết được tin tức này sau đó rất là lo lắng. Bất quá nàng cũng biết địa vị của mình ở trong lòng Hoắc An Lăng cũng không có quan trọng bao nhiêu, cho nên chỉ là rưng rưng chuẩn bị cho Hoắc An Lăng một bao lớn lương khô và một cái bùa bình an.
Hoắc An Lăng nhìn thấy hốc mắt của tiểu Thúy đỏ đỏ, tay giấu ở trong tay áo đã động nhiều lần, vẫn là cuối cùng tiểu Thúy bổ nhào vào trong lòng Hoắc An Lăng nói: "Hoắc đại ca, huynh, nhất định phải thật tốt đấy. Huynh nhất định có thể mang A Thập về, huynh cũng phải cẩn thật tất cả đấy!"
Mặc dù tiểu Thúy không có từng đi lính qua, nhưng mà nghe được trưởng bối của những tráng đinh* đã từng bị bắt đi nói qua trong quân doanh là chỗ vô cùng không tốt. Cho nên lúc biết được Hoắc An Lăng lại chủ động đi tòng quân trong lòng vô cùng lo lắng.
(*Tráng đinh: người con trai đến tuổi trưởng thành.)
Hoắc An Lăng cảm nhận được l*иg ngực xuất hiện một mảnh ẩm ướt, hắn đặt tay lên trên bờ vai gầy yếu của thiếu nữ: "Ta nhất định sẽ mang A Thập về. Tiểu Thúy, đời này ta có được người muội muội như muội thật đáng giá."
Tiểu Thúy nghe vậy khóc càng dữ tợn.
Rời khỏi thôn, Hoắc An Lăng mang đi theo tất cả tiền của tích trữ chôn ở dưới mặt đất cũng không có bị lửa lớn làm hư hại. Sau đó chuẩn bị đi về phía Kỷ phu tử chỉ đi tìm một bằng hữu cũ của y.
Dù sao mặc dù Hoắc An Lăng nói muốn đi tòng quân, nhưng lúc này cũng không phải thời gian chiêu binh, muốn nhập ngũ cũng không phải dựa vào đứng ở bên ngoài quân doanh la hét là có thể đi vào. Hoắc An Lăng muốn đi Giang thành huyện Tấn Châu tìm kiếm Chung Sở tiên sinh.
Giang thành và Lạc thành liền nhau, bất quá địa lý và hoàn cảnh lại có bất đồng rất lớn. Trên thực tế, toàn bộ nước Cảnh cũng chỉ có chỗ Lạc thành sẽ có cảnh tượng một năm bốn mùa nhiều loại hoa giống như gấm. Bất quá mặc dù Giang thành không có như Lạc thành hoa nhiều như gấm, nhưng rền vang cảnh trí nước sông.
Chung Sở tiên sinh rất dễ tìm, với tư cách là đại gia đệ nhất Giang thành, Chung gia ở Giang thành là không người không biết không người không hiểu, mà thân là gia chủ Chung Sở thế hệ Chung gia này càng là thanh danh vang dội.
* * *
Tam Mao rất không vui, rất không vui, rất không vui. Hai chủ nhân nó yêu mến nhất, một người trong đó thời gian thật dài cũng chưa từng gặp qua. Mà một người khác vẫn luôn nằm ngủ, không phải ngủ ở trên xe ngựa thì là ngủ ở trên giường, chính là không chịu quan tâm nó, nó đã rất lâu rồi không có chơi trò đuổi theo gậy gỗ đó!
Mặc dù nói có một tiểu tỷ tỷ lớn lên rất đáng yêu chăm sóc nó, nhưng mà tiểu tỷ tỷ này ngoại trừ cho nó một ít thức ăn —— được rồi, Tam Mao thừa nhận những món thịt và cơm kia ăn thật ngon —— ngoài ra cũng không chơi với nó.
Mặc dù nói là bởi vì lần đầu tiên nó sủa lên về phía nàng, còn làm bộ muốn cắn nàng, nhưng cũng là bởi vì nàng không hiểu chuyện lại muốn sờ lỗ tai và cái đuôi của nó mới tạo thành nha! Hừ, ngoại trừ chủ nhân của nó thì chỉ có lão bà tương lai của nó mới có thể chạm vào thôi!
Ừ khụ, người và thú là không có tương lai gì tốt đẹp —— Tam Mao một bên uể oải vô ỉu xìu mà suy nghĩ, sau đó xuyên qua cửa sổ nhìn về phía một trong hai chủ nhân nhà nó lẳng lặng nằm ở trên giường, nó rủ lỗ tai xuống để đầu đặt ở trên hai cái móng vuốt.
Ai, ở dưới tình huống không có một chủ nhân khác thì chỉ có nó anh dũng bảo vệ chủ nhân A Thập không bị người xấu tổn thương thôi.
* * *
Lúc Thẩm vương gia tỉnh lại thì ước chừng là giữa trưa.
Y mở mắt ra, ánh mặt trời sáng lạn giữa hè từ cửa sổ xuyên thấu vào trong có chút chướng mắt. Y còn hốt hoảng nhớ rõ mình đang ở trong một cái nhà trọ, lại hình như là ở trong một chiếc xe ngựa...
Ký ức mơ mơ hồ hồ làm cho y cảm thấy như đang hôn mê, giống như là trong đầu có treo một tảng đá thật nặng trĩu xuống, có một loại cảm giác rất không thoải mái.
Y mơ mơ màng màng nhìn chung quanh một chút, giống như mình vẫn còn ở trong một giấc mộng rất dài rất dài, hiện tại tỉnh mộng lại…. lại cảm thấy phảng phất như không nỡ tỉnh lại.
"Vương gia, ngài tỉnh rồi!" Gã sai vặt đến hầu hạ vừa đẩy cửa ra thì chống lại đôi mắt của Thẩm vương gia vội vàng tươi cười chào đón: "Ngài cảm giác thế nào? Có muốn ăn chút gì hay không? Hay là muốn uống nước trước?"
"Mạc... Mạc Ngôn?" Thẩm vương gia im lặng một hồi mới nói ra tên của đối phương.
"Ai! Vương gia, là tiểu nhân. Ngài hiện tại cảm giác thế nào?" Mạc Ngôn thiếu chút nữa nước mắt tuôn rơi tại chỗ —— nếu không phải hắn bởi vì có việc bị lưu ở lại kinh thành thì nói không chừng Vương gia cũng không mất tích gần một năm. Đối với mình chuyện lúc Vương gia gặp nạn không có mình ở bên cạnh thì Mạc Ngôn vẫn cảm thấy rất là áy náy.
"... Cũng may, ta rốt cuộc là làm sao vậy?" Thẩm vương gia ấn trán của mình, sau đó nói: "Đúng rồi, ta nhớ được Cửu Tranh hắn..."
"Mặc Lâm, đệ đã tỉnh?" Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Cửu Tranh vừa mới hạ triều chưa kịp trở về quý phủ của hắn thay y phục đã trực tiếp mặc triều phục tới.
"Sao ta lại không nhớ ra được ta rốt cuộc là làm sao vậy? Huynh có điều tra ra được đoạn thời gian kia ta trải qua chuyện gì hay không?" Không biết vì cái gì y đặc biệt chấp nhất đáp án của vấn đề này.
Ánh mắt của Cửu Tranh lóe lóe, đợi đến lúc hắn nhìn về phía Thẩm vương gia thì trên mặt đã là cười tươi ôn hòa: "Câu chuyện rất đơn giản, cũng không quan trọng. Sau khi đệ rớt xuống vách núi thì đã bị một gia đình trong sơn thôn nhỏ cấp cứu. Bất quá bởi vì đệ bị đập đầu chấn thương nên đã mất đi trí nhớ trước kia của đệ. Sau đó chúng ta đã tìm được đệ, kết quả trước đó đệ không cẩn thận lại bị thương quên đi chuyện trong đoạn thời gian mất trí nhớ kia."
Thẩm vương gia nghe xong lời Cửu Tranh mây trôi nước chảy nói ra nhướng nhướng lông mày: "Chuyện này... không phải nghe có chút kỳ quái sao?" Mất trí nhớ được cứu, được cứu lại mất trí nhớ —— chính là ở trong chuyện huyền thoại
cũng không có mơ hồ như vậy chứ?
"Có lẽ đi. Bất quá sự thật đúng là như thế."
"Như vậy, gia đình kia cứu ta đâu?" Không biết vì cái gì lúc nói đến những lời này thì Thẩm vương gia cảm giác trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nhưng mà còn chưa có đợi y bắt lấy ý nghĩ này đã bị Cửu Tranh lên tiếng cắt đứt.
"Chỉ là một gia đình bình thường, ta cho bọn họ một ít vàng đủ cho nửa đời sau cơm áo không lo, cho nên đệ không cần lo lắng."
Thẩm vương gia suy nghĩ rồi không có nói cái gì nữa. Đối với những chuyện này Cửu Tranh vẫn luôn làm rất tốt, chắc hẳn lúc này đây cũng là như thế —— từ loại trình độ nào đó thì Cửu Tranh cũng như là một ca ca khác của y.
"Gâu! Gâu gâu gâu!" Theo tiếng chó sủa là một con chó lớn trắng như tuyết nhào tới —— không để ý đến bọn sai vặt một bên luống cuống tay chân kêu: "Mi không thể đi vào", "Mau giữ chặt con chó này", "Ngăn nó lại" các loại lời nói và hành động —— một con chó ghé vào mép giường Thẩm vương gia, một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm vào Thẩm vương gia, cái đuôi thật dài lông xù không ngừng lay động.
"Con chó này..." Thẩm vương gia cũng không thích nuôi sủng vật, nhưng mà đối với con chó này cảm giác cũng rất là đặc biệt. Y còn nhớ rõ là mình yêu cầu Cửu Tranh mang nó theo: "Tên của nó gọi là gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng y sửng sốt một chút —— đúng rồi, chuyện này là mình yêu cầu, trừ mình ra còn có ai biết rõ tên của nó chứ, nhưng mình lại hết lần này tới lần khác lại quên: "Bạch Lang, gọi mi là Bạch Lang thấy thế nào? Ha ha, mi thích không?"
Thẩm vương gia cảm nhận cái đầu ở dưới lòng bàn tay của mình không nhịn được mà cọ cọ, y cười tủm tỉm nói.
Tam Mao: Bạch Lang?... Tốt lắm, tốt lắm, nghe ra so với "Tam Mao" thì có cấp bậc hơn nhiều!
* * *
Hoắc An Lăng bắt buộc mình nghỉ ngơi cả đêm ở nhà trọ, làm cho chính mình xem như không có tiều tụy và phong trần mệt mỏi như vậy mới vội vàng chạy tới Chung phủ.
Hắn đi vào trước cửa Chung phủ, còn chưa có động tác gì đã bị một người lỗ mãng từ trong cửa lớn lao tới đυ.ng vào người một cái: "Ai nha! Cái tên nào không có mắt lại dám đυ.ng bản thiếu gia... Ồ, là ngươi?"