Bánh trung thu được nướng xong thơm ngào ngạt.
“Thử xem?” Trình Dĩ An nhìn Nam Cảnh Hành đầy trông mong.
Tối nay Nam Cảnh Hành đã được Trình Dĩ An cho ăn rất no. Cũng là vì anh suy nghĩ không thấu đáo, lần đầu ăn thức ăn Trình Dĩ An nấu nên thật sự quá kích động. Chỉ sợ bản thân ăn không đủ nhiều khiến Trình Dĩ An cảm thấy thức ăn không hợp khẩu vị của anh, vì thế ra sức nhét thức ăn vào miệng, kết quả làm cho mình ăn quá no.
Nam Cảnh Hành xoa xoa bụng, trước ánh mắt chờ đợi của Trình Dĩ An, anh gật đầu, “Được.”
Trình Dĩ An vui vẻ cắn một miếng nhỏ, nói: “Bánh trung thu nhiều đường nhiều dầu, rất nóng, buổi tối đừng ăn nhiều quá, ăn một ít là được rồi.”
Nam Cảnh Hành cầu mà không được, vội vàng gật đầu, há miệng, “Em đút cho anh đi”
Trình Dĩ An cầm lấy đũa định gắp lên, Nam Cảnh Hành liền không vui, “Dùng tay đút cơ”
Trình Dĩ An: “...”
Nam Cảnh Hành ở bên cạnh ra sức thúc giục, bất đắc dĩ, Trình Dĩ An đành phải cầm lấy miếng bánh nhỏ kia, đưa đến bên miệng Nam Cảnh Hành.
Nam Cảnh Hành nắm lấy cổ tay cố, kề sát qua ngậm chặt bánh Trung thu, nhân tiện ngậm cả đầu ngón tay cổ vào miệng một hồi rồi mới buông ra.
Nam Cảnh Hành cười híp mắt liếʍ môi, “Ngon lắm!”
Rốt cuộc anh đang nói bánh trung thu ngon, hay là nói... ngón tay cô vậy?
Không biết là sự hoài nghi có viết quá rõ ràng trên mặt có hay không mà Nam Cảnh Hành nắm lấy tay cô, mỉm cười, “Cái nào cũng ngon
Trước khi Trình Dĩ An kịp phản ứng lại, Nam Cảnh Hành đã giơ tay kéo cô vào lòng, xoay người đè cô lên kệ tủ, cúi đầu hôn xuống.
Bị anh hồn đến mơ màng, Trình Dĩ An nghe thấy tiếng di chuyển của chiếc khay đựng bánh Trung thu bên cạnh.
Tiếp đó, cô bị anh bế lên trên bàn quầy bếp.
Trình Dĩ An vội vàng nắm lấy vai Nam Cảnh Hành, khó khăn lắm mới rút được đôi môi của mình ra, “Đừng...”
Đừng ở đây.
Cơ thể Nam Cảnh Hành cứng đờ, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống trán cô. Anh khống chế hít thở sâu, sau đó mới cứng đờ đứng dậy.
“Đừng sợ, em không muốn, anh sẽ không làm” Anh cũng biết là hơi nhanh, chỉ là nhất thời xúc động không kiểm lại được.