Phó Dẫn Tu đem sự buồn bực vì tối nay không thể không ra ngoài đặt hết vào nụ hôn này. Bỗng nhiên Minh Ngữ Đồng cảm thấy bản thân bị nhanh chóng di chuyển sang hướng khác. Đợi lúc cô nhận ra, bản thân đã nằm trên giường rồi.
“Hay là làm một lần rồi anh đi?” Phó Dẫn Tu khàn giọng nói.
Cô hít sâu một hơi, “Đừng quậy nữa!”
“Anh nghiêm túc đó. Tối nay đột nhiên anh lại có việc phải ra ngoài, hơn nữa còn đi hơn hai tiếng, em không lo lắng sao?”
“Không lo.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói, “Không lẽ anh còn có thể ra ngoài tìm nhân tình sao?”
“Anh làm gì có nhân tình nào chứ? Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình em. Chỉ một mình em đã đủ lắm rồi, anh làm gì còn tâm trí để ý đến người khác chứ!”
“Em thì sao chứ? Anh ứng phó với em rất gian khổ sao?”
“Không phải, anh không phải có ý này. Ý anh nói trong trái tim anh chỉ có một mình em, đâu còn tâm trí để ý ai khác chứ.”
Minh Ngữ Đồng mỉm cười hài lòng, “Đúng đó, vậy nên em rất yên tâm về anh, anh ra ngoài làm chính sự mà, đâu phải làm chuyện gì có lỗi với em, sao em phải lo lắng chứ?”
Trong lòng Phó Dẫn Tu dâng lên sự mâu thuẫn. Một mặt cảm thấy cô ấy tin tưởng mình như vậy, anh thật sự rất vui. Nhưng mặt khác, anh lại muốn Minh Ngữ Đồng ghen tuông một chút.
Phó Dẫn Tu tiến sát, Minh Ngữ Đồng hít thật sâu một hơi, vội giữ chặt hai vai anh của anh, “Không phải anh phải ra ngoài sao?”
“Anh đổi ý rồi.”
Minh Ngữ Đồng siết chặt bụng dưới đang bị anh đè lên, “Không ra ngoài nữa sao?”
Muộn như vậy rồi còn phải ra ngoài, chắc chắn là chuyện quan trọng. Giờ nói không đi là không đi sao? Vậy rốt cuộc có quan trọng hay không chứ?
“Anh mau đi đi, làm xong việc thì về sớm một chút. Đừng quậy nữa.”
Lúc Phó Dẫn Tu nói chuyện, tay cũng đã tiến vào bên trong áo ngủ của cô, “Làm một lần rồi anh đi, quà sinh nhật hôm nay anh còn chưa bóc nữa.”
Mặt Minh Ngữ Đồng đỏ bừng, “Em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, không phải… không phải cái này...”
“Không lẽ em tưởng anh nói em lấy chính mình làm quà sinh nhật tặng cho anh sao?” Phó Dẫn Tu nhíu mày, cười rất gian xảo.
Minh Ngữ Đồng tức giận cắn một cái lên vai anh, “Anh có thôi đi không! Còn chơi trò này, em… em sẽ giận đó!”
Phó Dẫn Tu để mặc cho cô cắn, vội dỗ dành: “Không nói, không nói nữa.”
Vừa dỗ dành, đôi môi anh vừa hôn lên vành tai cô, hôn lên khóe môi cô. Bất tri bất giác kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngọn lửa trong cô bừng cháy.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Thật gian xảo mà!
Cô muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi, áo ngủ cũng đã bị anh cởi ra.
Cô sợ mình làm lỡ việc của anh.
Nhưng hiển nhiên Phó Dẫn Tu không cảm thấy thế, quan sát thấy Minh Ngữ Đồng không chuyên tâm, anh hung hăng dùng sức.
“Em như vậy sẽ làm anh cảm thấy mình yếu đấy.”
Minh Ngữ Đồng muốn giải thích, nhưng đã không kịp rồi, Phó Dẫn Tu cho rằng cô phân tâm là vì xem thường năng lực của mình, nên lập tức không ngừng ra sức.
Cô cắn răng đá cho anh một cái, “Anh mau đi đi!”
Phó Dẫn Tu thật sự không nỡ lại siết chặt cô vào lòng không buông, “Em đành lòng sao?”
Đúng là Minh Ngữ Đồng cũng không nỡ, nên bổ sung thêm một câu, “Đi sớm về sớm.”
“Ừm.” Phó Dẫn Tu nhìn đồng hồ, “Anh cố gắng, trong một tiếng sẽ trở về.”
Cô cọ cọ vào ngực anh, “Ừm, em ở nhà đợi anh.”
Phó Dẫn Tu vừa ra khỏi cửa, sự dịu dàng trên mặt lập tức biến mất. Giáp một và Giáp hai đã đứng bên xe đợi anh, đợi Phó Dẫn Tu lên xe, hai người ấy cũng lên theo. Không lâu sau, chiếc xe đen nhánh rẽ vào con đường ít xe ít người, đèn hai bên đường cũng không có, chiếc xe và bóng đêm hòa vào làm một. Mãi cho đến khi xe dừng lại bên dưới một khu dân cư.
Nơi này là một tiểu khu này ở vị trí khá hoang vu trong thành phố B, là khu dân cư mới, nhà cũng vừa xây xong, phòng ốc cũng chưa hoàn toàn bàn giao hết.