Có thể thấy rõ cơ thể Bánh Gạo Nhỏ cứng đờ, cậu nhóc quay đầu lại nhìn. Nhưng cậu nhóc không những không xông đến cô giống con hổ nhỏ, ngược lại cậu nhóc bĩu môi, nhìn hai người họ “hứ” một tiếng, quay đầu chạy vào nhà.
Cố Niệm biết, Bánh Gạo Nhỏ thật sự tức giận rồi. Cô bất đắc dĩ nhìn sang Sở Chiêu Dương, “Bánh Gạo Nhỏ thật sự nổi giận rồi đấy.”
Sở Chiêu Dương không quá quan tâm, con trai không thể bụng dạ hẹp hòi như vậy.
Lúc anh nghĩ như vậy, không hề có ý định lấy gương tự soi bản thân mình. Lòng dạ của anh cũng không lớn chút nào.
Sở Chiêu Dương nói: “Dỗ dành là được mà.”
Hai người đi vào nhà, thấy Cố Lập Thành và Mục Lam Thục cũng ở đó. Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan bị đưa đến nhà tổ, đến giờ vẫn chưa thấy được đưa về. Vì thế Cố Lập Thành và Mục Lam Thục liền tạm thời thay thế vị trí của Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan, lúc không có chuyện gì thì đến nhà cũ trò chuyện với ông bà.
Thấy hai người họ trở về, lão thái thái cười híp mắt nói: “Chơi rất vui phải không con?”
Cố Niệm cười gật đầu, kể lại tình hình ở khu nghỉ dưỡng, “Ở đó không khí rất trong lành, khi nào nghỉ hè chúng ta có thể cùng đến đó chơi.”
Lão thái thái nghe thấy, cũng cảm thấy không tệ, lập tức quyết định đợi thêm một thời gian nữa, thời tiết ấm áp hơn thì mọi người sẽ cùng đến đó.
Sau đó, lão thái thái miệng hướng về phía cầu thang, nói: “Vừa tức giận đùng đùng đi vào rồi trở về phòng ngay. Hai đứa tối qua không thèm nói với nó một tiếng, nó đi ngủ vẫn mong hai đứa sẽ trở về.”
Cố Niệm vừa nghe, trong lòng liền thấy khó chịu, vô cùng có lỗi. Cô không biết tối qua Bánh Gạo Nhỏ đã sốt ruột và cương quyết chờ đợi hai người trở về ra sao.
Cố Niệm vội đi dỗ Bánh Gạo Nhỏ, không quên kéo theo cả Sở Chiêu Dương đi cùng. Sở Chiêu Dương thật sự cảm thấy đứa trẻ này suy nghĩ quá nhiều, con trai sao lại có tâm hồn mong manh như vậy?
Cửa phòng Bánh Gạo Nhỏ đóng kín, Cố Niệm xoay tay nắm, thấy không hề khóa, biết ngay Bánh Gạo Nhỏ cho họ cơ hội dỗ dành cậu.
Cô không kìm được mỉm cười, sau đó thu lại nụ cười, gõ cửa, nói: “Bánh Gạo Nhỏ, ba mẹ về rồi nè.”
Bên trong không có tiếng động.
Cố Niệm lại gọi một tiếng, vẫn không trả lời cô.
Sở Chiêu Dương liền nghiêm mặt, đứa trẻ này được chiều quá hóa hư rồi!
Anh còn chưa nói lời nào, Cố Niệm dường như biết anh đang nghĩ gì, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo anh không được nổi giận với con trai.
Sở Chiêu Dương: “...”
Đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không dám tức giận nữa.
“Bánh Gạo Nhỏ, cả đêm không gặp, mẹ nhớ con quá, mẹ vào phòng đây!” Cố Niệm nói, rồi mở cửa bước vào.
Bánh Gạo Nhỏ mặt không vui ngồi trên giường. Cậu vẫn chưa cởϊ qυầи áo ra. Cậu ngồi trên giường, mặt đỏ bừng, nóng đến chảy mồ hôi.
Cố Niệm thấy gương mặt cậu bé đỏ ửng, giống một chú gấu nhỏ ngồi trên giường, cô vội chạy qua ngồi trước mặt Bánh Gạo Nhỏ, chạm vào bàn tay trắng mịn của cậu.
“Xin lỗi nhé, tối qua ba mẹ không trở về, cũng không nói với con một tiếng.” Cố Niệm dịu dàng nói.
Bánh Gạo Nhỏ thật sự rất khó chịu, cảm thấy mình không được xem trọng.
“Tối qua con đợi ba mẹ rất lâu.” Ánh mắt không vui của Bánh Gạo Nhỏ hơi ướt, giọng nói mềm dẻo mang chút nghẹn ngào, “Ba mẹ ra ngoài cũng không dẫn theo con.”
Cố Niệm vội vàng ôm Bánh Gạo Nhỏ vào lòng, sợ cậu sẽ khóc, cúi đầu hôn hai cái lên khuôn mặt mềm mịn của cậu, “Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Sao hai người lại không dẫn con theo?”
Sở Chiêu Dương mở miệng, “Dĩ…” nhiên là vì còn là bóng đèn.
Nhưng vừa nói chữ đầu tiên thì đã bị Cố Niệm ngăn lại.
Sở Chiêu Dương: “...”
“Có phải ba cảm thấy con dư thừa không?” Bánh Gạo Nhỏ không vui hỏi.
Sở Chiêu Dương nhíu mày, hiếm khi đứa trẻ này có thể tự ngộ ra được, xem ra cũng không phải không biết gì.
Trước kia giả ngốc sao?
“Dĩ nhiên là không phải.” Cố Niệm vội nói, xoay đầu ra hiệu với Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương lập tức nói: “Sao có thể chứ?”
Sở Chiêu Dương trả lời như thế, ý quả thật sâu xa. Có khả năng là thuận theo điều Cố Niệm nói, cũng có thể là nói “sao có thể không phải chứ?”
Cố Niệm hiểu được anh đang nghĩ gì, vì thế lại trừng mắt nhìn anh.
Sở Chiêu Dương: “...”
Nhìn nè, nhìn nè. Vì đứa trẻ này, anh bị vợ mình trừng mắt bao nhiều lần rồi?
Nhưng Bánh Gạo Nhỏ ngây thơ mà, chỉ hiểu được đại ý của câu nói, tâm trạng liền tốt hơn.
Cố Niệm suy nghĩ, quyết định tiếp tục lời nói dối đầy thiện ý của mình, “Tối qua ba mẹ đi xem đồ cưới, còn chuẩn bị rất nhiều việc cho đám cưới, còn đi khảo sát sảnh cưới, vì vậy bận cả buổi tối nên không kịp trở về, cũng không thể đến đón con, mẹ xin lỗi nhé.”
Tối qua bọn họ quả thật đã đi xem áo cưới, cũng không hoàn toàn là nói dối. Khu nghỉ dưỡng đó tổ chức tiệc cưới cũng khá tốt, còn có thể sắp xếp cho khách ở lại trong biệt thự.
Nghĩ đến đây, Cố Niệm cảm thấy lần đi nghỉ dưỡng này có thể nhân tiện khảo sát tình hình ở đó. Hơn nữa, dù nói với Bánh Gạo Nhỏ họ muốn ở trong thế giới riêng của hai người, Bánh Gạo Nhỏ cũng không hiểu.