Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 743: Cháu làm thế là xem ta như người ngoài à?

“Ai đến tham quan vui đùa chứ!” Nhị gia cả giận nói, “Dĩ Hằng muốn đến làm việc, đến làm quen môi trường trước thì đã sao chứ?”

“Cháu đã đồng ý chưa?” Sở Chiêu Dương lạnh giọng nói, “Cháu vẫn chưa đồng ý, ai có thể làm chủ? Trong công ty này từ khi nào do Nhị gia quyết định chứ? Cả một tiếng chào hỏi cũng không có đã đến đây, khi đến thì xem công ty như đại sảnh nhà mình, còn chỉ thị nhân viên nữa. Nhị gia không có chức vị gì trong công ty, ai đã cho ông quyền lợi này vậy ạ?”

Nhị gia tức giận đang muốn phản bác thì kênh điện thoại nội bộ của Hà Hạo Nhiên lại gọi đến. Sở Chiêu Dương trực tiếp ấn loa ngoài, không định tránh né Nhị gia. Biết được nhân viên đó đã đưa Trì Dĩ Hằng quay trở lại, Sở Chiêu Dương liền nói: “Dựa theo lỗi đang giờ làm việc tự ý rời bỏ cương vị để xử lý, gửi thông báo đến cho nhân viên đó đi.”

“Vâng.” Hà Hạo Nhiên nói.

“Báo với cậu ấy vì sao lại xử lý cậu ấy như thế.” Sở Chiêu Dương ngay trước mặt Nhị gia, nói, “Người Sở gia chúng ta rất đông, ai đến đây cũng có thể khoa tay múa chân, tùy tiện sai bảo nhân viên công ty sao? Cậu ta nên hiểu rõ rốt cuộc nên nghe lệnh của ai. Ngoài lãnh đạo nội bộ công ty, ai có tư cách để cậu ấy nghe lời? Nếu cậu ấy muốn lấy lòng người Sở gia thì bảo cậu ấy từ chức đi. Công ty không cần những nhân viên không nghe lời.”

“Vâng.” Hà Hạo Nhiên đáp.

Hà Hạo Nhiên cũng mở loa ngoài, để tất cả nhân viên khác cũng nghe rõ ràng rành mạch. Nhân viên đó sắc mặt trở nên trắng bệch, cậu ta chỉ cảm thấy Nhị gia cũng đảm nhận nhiệm vụ quan trọng tại Sở gia, dù ở công ty không có chức vụ gì nhưng cậu cũng không thể không nghe lời. Nhưng bây giờ mới biết cậu đã sai. Hóa ra quan hệ giữa tổng tài và vị Nhị gia này vốn không tốt.

Hà Hạo Nhiên trước sau không hề để ý đến cậu ta, vẫn đang chăm chú nghe Sở Chiêu Dương dặn dò.

“Còn... ” Hà Hạo Nhiên nhìn sang Trì Dĩ Hằng, đắn đo một chút, tốt nhất vẫn nên sửa miệng mới được, “Sở tiên sinh thì sao ạ?”

“Tạm để anh ta đợi ở bên ngoài đi.” Sở Chiêu Dương nói.

Trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng hét của Nhị gia: “Bảo nó vào đây!”

Hà Hạo Nhiên không thèm để ý, trực tiếp cúp máy. Nhân viên phạm sai lầm đó khϊếp sợ nhìn Hà Hạo Nhiên. Chẳng trách Hà Hạo Nhiên có thể làm trợ lý cho Sở Chiêu Dương lâu như vậy, còn cậu ta vẫn mãi chỉ là một nhân viên bé nhỏ. Có thể đứng cùng chiến tuyến với tổng tài bất kỳ lúc nào, mới là chính đạo. Nhìn vẻ mặt đã giác ngộ của cậu ta, Hà Hạo Nhiên nghĩ thầm cậu nhóc này cũng không phải gã ngốc. Cậu sai ở chỗ không nắm rõ tình hình, thế nên mới đưa ra quyết định sai lầm.

Hà Hạo Nhiên hỏi: “Bây giờ đã nghe rõ hết chưa?”

“Vâng.” Nhân viên đó lập tức nói.

“Nhớ kỹ, bất luận lúc nào cũng phải lấy mệnh lệnh của tổng tài làm chuẩn, tổng tài chưa hạ lệnh, bất luận là ai đến, cho dù là ông nội của tổng tài, Sở lão gia tử, cũng không được.”

Đến cả thể diện của Sở lão gia tử cũng không được, huống hồ gì là Nhị gia. Công ty này do Sở Chiêu Dương quyết định, tính theo chức vị chứ không tính theo vai vế. Hà Hạo Nhiên lôi cả Sở lão gia tử vào, cho dù là Trì Dĩ Hằng cũng không còn lời nào để nói. Nhân viên đó liên tục dạ dạ, rồi mới rời đi.

Lúc này Hà Hạo Nhiên mới tỏ ra như không có việc gì mỉm cười với Trì Dĩ Hằng: “Sở tiên sinh, mời ngồi, xin ngài vui lòng đợi ở đây một chút.”

Cái gọi là duỗi tay không đánh vào mặt người đang tươi cười, Hà Hạo Nhiên mỉm cười, ngoài mặt nhiệt tình thân thiết, săn sóc chu đáo, Trì Dĩ Hằng dù cho muốn bới lông tìm vết cũng không tìm thấy sai sót.

“Ông nội tôi đang ở bên trong, tôi không thể vào sao?” Trì Dĩ Hằng không ngồi, đứng tại chỗ ngữ khí không vui hỏi.

Nụ cười trên miệng Hà Hạo Nhiên không đổi, cũng vô cùng khách khí nói: “Tổng tài đang bàn chuyện với Nhị gia, lát nữa sẽ gặp ngài.”

Hà Hạo Nhiên chỉ về phía sô pha, nói: “Mời ngài ngồi, ngài đợi ở đây một chút là được. Ngài có muốn uống gì không? Cà phê? Trà? Nước ép? Cà phê là kiểu Mỹ, trà có hồng trà và lục trà, nước ép có cam, táo và cà nước lê ép.”

“Không cần.” Trì Dĩ Hằng lạnh giọng nói, biểu cảm căng cứng, vẻ mặt không vui.

Nhưng Hà Hạo Nhiên cứ như không nhìn thấy, vẫn mỉm cười vô cùng ấm áp, dốc hết chức trách hỏi: “Vậy điểm tâm thì sao? Tôi sai người chuẩn bị chút đồ ngọt cho ngài có được không?”

“Ha.” Trì Dĩ Hằng cười châm biếm, “Chỗ các người là công ty hay là cửa hàng đồ ngọt?”

Cả đồ ngọt cũng mang lên, nghĩa là định bắt anh đợi rất lâu.

“Đâu có, công ty chúng tôi trước nay thường có khách đến thăm nên luôn muốn đem đến cảm giác như đang ở nhà cho mọi người.” Hà Hạo Nhiên không thèm để ý, nụ cười vẫn không hề thay đổi.

Trì Dĩ Hằng đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, lúc nào Sở Chiêu Dương rảnh hẵng tính.” Nói xong, liền đi ra ngoài.

Hà Hạo Nhiên cũng không ngăn lại. Đã biết mục đích hôm nay Nhị gia đưa Trì Dĩ Hằng đến công ty, bây giờ đương sự đã bỏ đi, mọi chuyện cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

Trong văn phòng, Nhị gia vẫn chưa biết Trì Dĩ Hằng đã bỏ đi. Ông tức giận trừng mắt với Sở Chiêu Dương, nói: “Cháu muốn xem ta là người ngoài à?”

“Chuyện công vốn không phân biệt người trong ngoài, việc công cứ làm theo phép công. Dùng người không khách quan, trên chuyện công còn không phân được công tư, Sở Thiên cũng không phát triển đến như ngày hôm nay được.” Sở Chiêu Dương không chút để ý nhìn Nhị gia, “Nhị gia, nếu ông cảm thấy bất mãn gì về tác phong hôm nay của cháu, có thể đến tộc bộ phản ánh, xem rốt cuộc hành vi của ai không ổn.”

Nhị gia giận đỏ cả mặt, đương nhiên ông biết rõ Sở Chiêu Dương dám nói thế cũng chính vì anh chiếm lẽ phải. Ông cũng biết, trong Sở Thiên, bất luận là nhân viên bình thường hay cán bộ các cấp đều phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, ai cũng đừng hòng đi cửa sau. Đến cả Sở Gia Hồng, không phải cũng bị lão gia tử đá khỏi công ty đó sao? Hiện giờ chỉ ăn một phần tiền lãi cổ phần, đến cả chức vị nho nhỏ ở công ty cũng không được làm. Cũng chính vì thế đã ngăn được rất nhiều người trong tộc có ý định muốn đi cửa sau vào công ty, thậm chí muốn lợi dụng địa vị của mình ở Sở gia, ngồi vào vị trí cấp cao ở Sở Thiên.

“Trì Dĩ Hằng có thể được hưởng tiền lãi theo gia tộc, ban đầu mỗi nhà đã dựa vào tỉ lệ, để phân chia cổ phần. Nhánh của Nhị gia đương nhiên cũng có lợi tức cố định.” Sở Chiêu Dương nhếch miệng, nhìn Nhị gia tức giận căng cứng cả mặt.