Trong chốc lát, đầu óc anh mờ mịt.
Cố Niệm có chuyện rồi!
Năm chữ này đập mạnh vào đầu anh. Trong lòng anh vô cùng hoảng sợ, hận không thể đỡ đạn thay cho cô. Trái tim Sở Chiêu Dương run rên, giơ tay bắn hai phát về phía trước. Phát súng lúc trước của Cố Niệm đã bắn chết một tên. Phát súng này của anh cũng nhanh chóng giải quyết tên còn lại.
Sở Chiêu Dương cúi đầu nhìn Cố Niệm, lúc này anh mới phát hiện tay mình đang run lẩy bẩy. Anh không ngờ được sao ban nãy mình có thể bình tĩnh nổ súng.
“Niệm Niệm!”Anh gọi cô, giọng nói mang theo nỗi sợ tột cùng. Cuối cùng anh sờ thấy dính ướt phía trên bụng và dưới ngực cô. Phạm vi vùng dính ướt rất rộng, máu không ngừng chảy ra ngoài. Anh ôm chặt Cố Niệm, giọng nghẹn ngào: “Sao em không tránh?”
Anh ôm chặt lấy cô, nước mắt rơi xuống. Cô gái ngốc này!
Cố Niệm cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn,
Nhưng vừa nói xong, Sở Chiêu Dương liền ngừng lại.
Anh…hình như anh biết vì sao Cố Niệm không tránh rồi.
Sở Chiêu Dương ôm chặt hai tay cô, nước mắt liền rơi xuống.
Cô gái ngốc này!
Cố Niệm chưa từng thấy Sở Chiêu Dương sợ hãi như vậy. Cô cảm thấy cả người rét run, hô hấp cũng dần khó khăn. Mật đạo này vốn đã âm u lạnh lẽo ẩm ướt. Lúc này, cô bị lạnh đến ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Cô mấp máy miệng, nhưng miệng và mũi như bị thứ gì đó vô hình chặn lại, không thể phát ra tiếng nói. Cô cố gắng hít thở, dùng hết toàn bộ sức lực lúc bấy giờ, khẽ nói: “Em… nếu như em tránh, thì… anh… bị trúng đạn rồi…”
Nếu vậy, chi bằng để cô đỡ đạn là được rồi!
“Bắn trúng anh thì đã sao, anh mặc áo chống đạn rồi.” Sở Chiêu Dương nổi cáu.
Cố Niệm khẽ lắc đầu: “Không đoán được vị trí, cũng có chỗ… áo chống đạn không bảo vệ được.”
“Cho nên em lấy mình ra chắn đúng không?” Sở Chiêu Dương mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống, vừa vặn rơi trên môi Cố Niệm.
Cô… chưa từng nhìn thấy anh khóc.
Bây giờ Sở Chiêu Dương vô cùng hận bản thân mình, liên lụy cô bị thương. Nếu như cô không bảo vệ anh thì tốt biết mấy. Cô cởϊ áσ chống đạn trên người ra mặc cho anh, bây giờ còn dùng cơ thể mình đỡ đạn cho anh.
Tại sao cô luôn một lòng một dạ vì anh, cũng không thèm hỏi xem rốt cục anh có bằng lòng để cô hy sinh vì anh như vậy không?
“Sao em không hỏi xem anh có bằng lòng hay không? Cố Niệm, em cho rằng em làm như vậy anh sẽ vui mừng, sẽ cảm ơn em sao?”
Cố Niệm lắc đầu, ý thức dần trở nên mơ hồ, giọng nói cũng dần yếu ớt.
“Nhưng em không nỡ để anh bị thương…”
Cô gái này, sao lại ngốc như vậy chứ! Sao lại ngốc như vậy chứ!
“Trước hết đừng nói nữa, đi mau thôi.” Cố Lập Thành hối thúc.
Sở Chiêu Dương cũng kịp phản ứng lại, đúng là không thể dây dưa ở chỗ này. Đừng nói là có người đuổi theo ở phía sau, mà vết thương của Cố Niệm cũng không thể trì hoãn được. Anh muốn bế Cố Niệm lên nhưng vết thương trên cánh tay khiến anh lực bất tòng tâm. Anh dừng lại một chút, sau đó trao Cố Niệm cho Cố Lập Thành.
“Ông đem theo Cố Niệm đi trước đi, tôi đi phía sau.” Sở Chiêu Dương nói.
“Không được!” Cố Niệm lập tức la lên.