Nghĩ tới đó, lòng cô tràn đầy sự ngọt ngào, cơn đau trên da thịt dường như cũng dần biến mất. Biểu cảm trên gương mặt Cố Niệm trở nên dịu dàng, khóe môi bất giác mỉm cười.
Hướng Dư Lan liên tục dùng hết sức đạp cô, đến mức bản thân thở hổn hển. Nhưng Cố Niệm vẫn suy chuyển, một mực muốn bảo vệ chiếc nhẫn.
Hướng Dư Lan hít thở nặng nhọc: “Cô không đưa đúng không? Vậy tôi sẽ chặt ngón tay cô xuống.” Sau đó bà đi vào bếp, lấy dao ra.
Mục Lam Thục chồm ra ôm lấy chân Hướng Dư Lan: “Sở phu nhân, cầu xin bà, đừng đánh nữa. Bà muốn đánh thì cứ đánh tôi! Đừng đánh Cố Niệm nữa, đừng đánh nó nữa! Bà hận thì cứ đánh tôi, bà tha cho Cố Niệm đi! Cầu xin bà!”
“Bỏ tay, bà bỏ tay ra!” Hướng Dư Lan giơ chân đá ngã Mục Lam Thục, “Sao bà dám đυ.ng vào tôi hả! Đồ dơ bẩn!”
“Thôi bỏ đi.” Sở Gia Hồng thật sự bị ồn ào làm nhức đầu. Hơn nữa, ông thấy hai mẹ con họ bị đánh như vậy là đã đủ rồi.
“Đi thôi, đừng ở đây dây dưa với bọn họ nữa.” Sở Gia Hồng nói với Hướng Dư Lan, “Chiếc nhẫn đó, cô ta muốn giữ thì cứ giữ. Chẳng qua chỉ là kẻ hám của, chỉ muốn giữ vật có giá trị lại thôi.”
Mục Lam Thục ngửa mặt, ngăn không cho nước mặt rơi xuống.
Sao bà không biết, Cố Niệm muốn giữ lại chiếc nhẫn, không phải là vì tham giá trị của chiếc nhẫn. Nó chỉ muốn lưu lại một kỷ niệm mà thôi!
Con gái của bà, bà hiểu.
Nó là người rất cố chấp. Nó chấp nhận rời xa Sở Chiêu Dương nhưng cả đời này sẽ không thể quên được, đồng nghĩa với việc không thể chấp nhận ai khác nữa.
Đứa con gái ngốc nghếch này!
Cố Lập Thành tạo nghiệt, Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan mang hận trong lòng, bà hiểu. Nhưng bọn họ không thể hiểu được tấm lòng của Cố Niệm, vậy nên mới lăng mạ, sỉ nhục nó.
Hướng Dư Lan đã mệt nhoài, cuối cùng đành thỏa hiệp, đồng ý với lời của Sở Gia Hồng. Trước khi rời đi, Hướng Dư Lan còn quay lại trừng mắt với Cố Niệm đang nằm nhoài trên đất, giọng xem thường: “Dễ dàng cho cô quá rồi!”
Bước ra ngoài, giọng Hướng Dư Lan vẫn đầy oán hận:”Nhưng tôi vẫn chưa hả giận! Cố Lập Thành hại Chiêu Dương thảm thế này, chúng ta sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Cố Niệm được.”
“Sao có thể tha cho bọn họ!” Mặt Sở Gia Hồng hiện lên vẻ hung ác, “Hiện giờ Cố Niệm vẫn là cảnh sát, chúng ta không thể tùy tiện hành động. Chỉ cần cô ta rời khỏi thành phố B, nhất định sẽ từ chức. Đối phó một cô gái không có gì chống lưng sẽ rất dễ dàng. Đến lúc đó, bà muốn giày vò thế nào cũng được!”
Hướng Dư Lan nghe vậy mới hài lòng một chút.
***
“Niệm Niệm!” Mục Lam Thục bò đến bên cạnh Cố Niệm, đỡ cô dậy. Nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Cố Niệm, nước mắt của bà lập tức rơi xuống. Đầu của Cố Niệm bị đập sưng vù một cục, tóc rối bù xù, hai mí mắt sưng to, ánh mắt vô hồn. Khi Mục Lam Thục vuốt lại tóc cho Cố Niệm, mới thấy có rất nhiều tóc đã bị Hướng Dư Lan giật ra.
Cố Niệm cúi đầu, nhìn chiếc nhẫn trên tay. Sở Chiêu Dương rất thích nắm lấy tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. Cả cô và anh đều rất mong chờ, cô sẽ nhanh chóng trở thành vợ của anh, cùng tận hương cuộc sống của hai người sau kết hôn.
Nước mắt Cố Niệm từng giọt từng giọt rơi lên chiếc nhẫn.
Sau này, sẽ không còn ai nắm tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn của cô, nói với cô lời mong muốn kết hôn nữa.
“Niệm Niệm, con đừng dọa mẹ. Nói với mẹ câu gì đi, có được không?” Mục Lam Thục nhìn dáng vẻ của Cố Niệm, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cố Niệm cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu, vô thức chớp mắt vài cái, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Mẹ, con nhớ anh ấy, con thật sự rất nhớ anh ấy……”
Vốn dĩ cô đợi anh công tác trở về, sau đó hai nhà gặp mặt bàn chuyện hôn sự. Nhưng không ngờ, anh vừa đi, cô đã không còn đợi được nữa.
“Niệm Niệm, mẹ không nói dối, Sở Chiêu Dương thật sự đã sớm biết chuyện của ba con.” Mục Lam Thục nói, “Con có nhớ có một khoảng thời gian, mẹ nghĩ rằng chuyện tình cảm của con và Sở Chiêu Dương xảy ra vấn đề. Lúc đó, hai người rất ít liên lạc.”
Cố Niệm thất thần nhin Mục Lam Thục.
Mục Lam Thục lau nước mắt, nói: “Lúc hai mẹ con ta về quê, Sở Chiêu Dương đột nhiên xuất hiện ở trước nhà ngoại con. Sáng sớm hôm sau, mẹ và Sở Chiêu Dương đã nói chuyện này trong phòng.”
“Mẹ nói thật chuyện ba con với nó, nhưng mẹ lại không ngờ, nó đã biết mọi chuyện. Khoảng thời gian hai con không liên lạc, trong lòng nó rất hỗn loạn. Nhưng sau khi chấp nhận được chuyện này, nó đã lập tức đến tìm con. Nó không hề trách con. Nó vẫn muốn ở bên con, còn bảo mẹ giữ bí mật với con. Nó sợ sau khi con biết sẽ suy sụp, sẽ vì tự trách mà rời xa nó.”