Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 172: Em sợ anh đau tay

Ngôn Sơ Vi chầm chậm bước ra khỏi cục cảnh sát, kinh ngạc khi nhìn thấy xe của Sở Chiêu Dương dừng bên đường, cô ta còn không dám chắc chắn, nên cúi xuống nhìn biển số xe, khi chắc chắn là xe của Sở Chiêu Dương, cô ta toan tiến đến chào hỏi. Nhưng khi cô ta vừa đi đến bên cạnh xe, Sở Chiêu Dương lại coi như không hề nhìn thấy cô ta, đạp mạnh chân ga vượt lên đuổi theo xe của Ngôn Luật.

Ngôn Sơ Vi sợ hãi suýt nữa thì ngã quỵ, mặt tái mét, nhìn theo đuôi xe Sở Chiêu Dương.

Ngôn Luật rất cảnh giác, nhìn kính chiếu hậu phát hiện có xe đuổi theo mình.

Khi nhìn thấy rõ chiến xe Bentayga cùng với biển số xe, biểu cảm trong mắt Ngôn Luật bỗng trầm xuống.

Có người trực tiếp hạ cửa xe xuống chửi mắng: “Đmm, đi đứng thế à? Muốn chết à?”

Một bên khóe miệng Ngôn Luật cười châm chọc, bỗng nhiên anh ta đạp chân ga, xe liền lao mạnh đi về phía trước.

Sở Chiêu Dương cũng đạp chân ga đi theo sát ngay phía sau, chuyển tay lái vô lăng đổi làn, giống với xe đằng trước, ép các xe khác hoặc phải giảm tốc hoặc phải dừng lại.

Mặc kệ luật lệ giao thông, ép xe đang lưu thông trên đường dạt sang hai bên, nhường chỗ cho anh ta, mọi người tức giận không ngừng bấm còi lên án.

Anh đuổi sát theo Ngôn Luật, giống như có một sợi dây vô hình đang gắn kết xe hai người lại với nhau.

Sắc mặt Ngôn Luật âm trầm, anh ta không ngờ lại không thể đá Sở Chiêu Dương ra được.

Năng lực chống theo dõi của anh ta xưa nay vẫn luôn là niềm tự hào của anh ta, ngay cả vệ sĩ ngầm tối qua cũng không thể truy tìm được tung tích của anh ta.

Nhưng Sở Chiêu Dương lại có thể bám sát được anh ta.

Ngôn Luật nhíu chặt mày, Sở Chiêu Dương đó rốt cuộc là sao chứ, sao gã ta lại có được bản lĩnh đó?

“Ngôn Luật, anh làm gì vậy, dừng xe!” Cố Niệm nắm lấy tay nắm mở cửa xe.

Ngôn Luật dường như không nghe thấy, chỉ chú ý đến tình hình phia sau, nhìn thấy đèn xanh đã bắt đầu đếm ngược, chỉ còn 5 giây nữa là đến dèn đỏ, anh ta đạp mạnh chân ga, rồi vọt lên trên.

Khi Sở Chiêu Dương đến nơi đã chuyển sang đèn vàng.

Sở Chiêu Dương cũng không dừng lại, xông thẳng lên vượt qua vạch dừng rồi đuổi theo xe Ngôn Luật.

Từ gương chiếu hậu, Cố Niệm nhìn thấy chiếc Bentayga của Sở Chiêu Dương đang đuổi theo phía sau, không ngờ hôm nay anh đã trở về rồi, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng, Ngôn Luật đã rẽ vọt vào một cái ngõ nhỏ.

Rẽ quá đột ngột, lại là một con đường nhỏ hẹp nhưng không ngờ vẫn không thể thoát được Sở Chiêu Dương. Ngôn Luật còn chưa kịp thả lỏng đã nhìn thấy chiếc Bentayga của Sở Chiêu Dương hiện lên trong gương chiếu hậu.

Đúng là âm hồn không tan!

Anh ta đã coi thường tên Sở Chiêu Dương đó rồi, một thương nhân sao lại có thể bám theo anh ta sát sao như vậy được chứ.

Có thể khẳng định rằng, ở cục cảnh sát không có mấy người có thể làm được điều này.

“Ngôn Luật, anh mau dừng xe đi!” Cố Niệm lớn tiếng nói.

Gương mặt Ngôn Luật vẫn nhăn nhó như vậy, Cố Niệm ấn hạ cửa xe xuống.

Xe đang đi với tốc độ cực nhanh, lại thêm gió đông lạnh cóng, tóc Cố Niệm bị gió thổi ra đằng sau, khuôn mặt bị gió thổi đến lạnh cóng, hai mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy cả nước mắt.

Cố Niệm nắm lấy tay nắm trên cửa sổ xe để làm điểm tựa, cả người dựa lên cửa xe, mái tóc dài đã bị thổi tung ra ngoài.

“Ngôn Luật, nếu anh không dừng xe thì em sẽ nhảy ra ngoài đấy!” Cố Niệm hét lớn, trong gió lạnh giọng nói cô như được tản đi.

Để Ngôn Luật biết không phải cô đang dọa dẫm anh ta, Cố Niệm thực sự cho đầu ra ngoài.

Sở Chiêu Dương đi theo phía sau, trái tim anh như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, đôi mắt đỏ rực hận không thể kéo Cố Niệm lại đánh cho một trận.

Anh đạp mạnh chân ga, bất chấp đường ngõ nhỏ hẹp, đi ngược lên trên. Đánh mạnh vô lăng, cả chiếc xe như nghiêng ngả, chặn trước xe Ngôn Luật.

Ngôn Luật không thể không đạp gấp thắng xe, Cố Niệm nắm chặt lấy tay vịn, trán suýt nữa thì cụng vào cửa kính chắn gió trước xe.

Sở Chiêu Dương đi từ trong xe ra, Cố Niệm thấy vậy vô cùng vui mừng.

Cửa xe bị khóa lại, cô vội vã nói với Ngôn Luật: “Mở cửa ra!”

Ngôn Luật bất động, Cố Niệm định nhoài người qua cửa sổ xe trèo ra ngoài.

Nhưng cánh tay cô đã bị Ngôn Luật nắm lấy, rồi kéo lại xe.

Đồng thời, Ngôn Luật nghiêng người ép đến, áp sát lên ghế ngồi: “Nếu bây giờ anh hôn em thì Sở Chiêu Dương sẽ thế nào nhỉ?”

“Tôi không biết anh ấy sẽ như thế nào, nhưng tôi sẽ hận anh thấu xương!” Cố Niệm nghiến răng nghiến lợi nói.

Khóe miệng Ngôn Luật hơi cong lên: “Cố Niệm, anh muốn thử xem.”

Nói xong, anh ta tiến lại gần hơn.

Cố Niệm có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của anh ta phả lên khuôn mặt cô. Khi bị hơi thở của Sở Chiêu Dương bao bọc, trái tim cô sẽ đập nhanh hơn, cả người nóng bừng lên. Nhưng khi Ngôn Luật chạm vào da thịt mình, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, trước đây cô chưa từng có cảm giác như vậy.

Cố Niệm không muốn chút nào, cô giơ tay lên tát mạnh lên mặt Ngôn Luật.

Ngôn Luật bị đánh liền bừng tỉnh, anh ta không ngờ cô lại ra tay thực sự. Khi nhìn thấy sự chán ghét hiện rõ trên mặt Cố Niệm, con ngươi Ngôn Luật đột nhiên co rút lại, trong lòng sinh ra cảm xúc bình vỡ không cần giữ, khóa chặt cổ tay Cố Niệm, ghì chặt cô vào lưng ghế.

Nhớ nhung cô hơn một năm trời, nhưng khi trở về phát hiện cô ấy đã có bạn trai rồi, không còn thuộc về anh ta nữa. Tâm trạng áp lực không cam lòng đã bộc phát ra vì cái tát này.

Anh ta tiến lại gần Cố Niệm hơn nữa, Cố Niệm cũng luống cuống, bối rối đến chảy nước mắt. Nhất là khi Sở Chiêu Dương cũng đang có mặt ở đây. Cô không muốn bị người đàn ông khác hôn, càng không muốn bị Sở Chiêu Dương nhìn thấy.

Cố Niệm vừa sợ hãi lại vừa bối rối, liều mạng giãy giụa: “Ngôn Luật, anh đừng có chạm vào tôi!”

Ngôn Luật cắn chặt răng, bởi vì Cố Niệm chống lại mãnh liệt như vậy nên trầm mặt xuống.

Mới chỉ có hơn một năm trôi qua, cô đã chán ghét anh ta như vậy rồi.

Anh ta tức giận ép mặt mình gần cô hơn nữa, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi Cố Niệm.

Cố Niệm khóc: “Ngôn Luật, tôi cầu xin anh, đừng như vậy mà! Đừng… đừng để tôi phải hận anh!”

“Rầm!”

Đúng lúc Ngôn Luật đã hạ quyết tâm, áp sát đến để chạm vào Cố Niệm thì kính chắn gió đằng sau Ngôn Luật bỗng nhiên vỡ nát, mảnh vỡ văng ra rơi cả vào bên trong xe, rơi lên trên lưng Ngôn Luật.

Ngôn Luật quay đầu sầm mặt nhìn, đã thấy Sở Chiêu Dương tay cầm gậy bóng chày, vẻ mặt thịnh nộ.

Sở Chiêu Dương cho tay vào trong mảng kính chắn gió bị vỡ, nắm thẳng lấy sau cổ Ngôn Luật, rồi kéo anh ta ra ngoài.

Sở Chiêu Dương ném cây gậy bóng chày sang một bên, nắm tay lại, đấm liên tiếp lên mặt Ngôn Luật.

Cố Niệm từ cửa sổ xe trèo ra ngoài, chạy đến bên Sở Chiêu Dương.

Ngôn Luật nghiêng đầu né tránh một quyền của Sở Chiêu Dương, giơ chân đá Sở Chiêu Dương ra, rồi xoay người đấm trả một quyền lên mặt Sở Chiêu Dương.

Hai người đều là dân biết võ, nhưng bây giờ kẻ đánh qua người đấm lại, không hề theo chiêu thức gì.

Lúc này, Ngôn Luật một lần nữa bị Sở Chiêu Dương đè xuống.

Cố Niệm nhìn, vết thương trên mặt Ngôn Luật nghiêm trọng hơn nhiều so với Sở Chiêu Dương.

Cô chặn Sở Chiêu Dương lại, “Đủ rồi, anh đừng đánh nữa.”

Sắc mặt Sở Chiêu Dương trầm xuống, anh quay đầu hỏi, “Em xót à?”

Nghe vậy, Ngôn Luật châm chọc nhếch miệng cười, nhìn Sở Chiêu Dương.

“Ừm.” Cố Niệm không nhìn Ngôn Luật, lòng bàn tay ôm lấy nắm đấm của Sở Chiêu Dương, “Sợ anh đau tay.”

Ngôn Luật: “…”

Sắc mặt Sở Chiêu Dương lập tức thay đổi, ngoan ngoãn thu tay lại, để mặc cho Cố Niệm nắm lấy, rồi anh đứng dậy.

Nếu như không phải có Ngôn Luật ở đó thì Cố Niệm thực sự rất muốn sờ tóc Sở Chiêu Dương.

Người đàn ông này thật biết nghe lời mà...

“Chúng ta đi thôi.” Cố Niệm dịu dàng nói với Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương sầm mặt xuống, tay lật lại nắm lấy tay Cố Niệm, đưa cô đi về phía trước.

“Đợi đã.” Cố Niệm đột nhiên nói.

Mắt Ngôn Luật sáng bừng lên, anh ta cho rằng Cố Niệm nhớ tới mình.

Nhưng anh ta lại thấy Cố Niệm xoay người đi đến một chỗ cách anh ta không xa lắm, nhặt chiếc gậy bóng chày Sở Chiêu Dương vừa vứt xuống đó, rồi lại trở về bên cạnh Sở Chiêu Dương, nhưng vẫn không hề nhìn Ngôn Luật lấy một cái.

Hai người lên xe, Ngôn Luật đành trơ mắt nhìn chiếc Bentayga màu đen càng lúc càng đi xa khỏi tầm mắt.

Ngôn Luật ngã xuống đất, bàn tay cuộn thành nắm đấm, đập mạnh xuống đất.

***

Trong xe, Sở Chiêu Dương không nói một lời, âm trầm đến đáng sợ.

Vì cửa kính chắn gió của xe Ngôn Luật đã bị Sở Chiêu Dương đập vỡ, nên Sở Chiêu Dương cũng không sợ anh ta sẽ đuổi theo.

Bởi vậy, xe chạy đi chầm chậm.

Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương mấy lần, nhưng anh không hề nhìn lại cô, khuôn mặt cau có, nộ khí nặng nề, khiến Cố Niệm lo lắng đến mức không dám hít thở.

Cho rằng Sở Chiêu Dương hiểu lầm Ngôn Luật đã hôn cô, nên đang tức giận, Cố Niệm giải thích: “Sở Chiêu Dương, Ngôn Luật không hề hôn được em, em không bị anh ta chạm vào, anh đừng giận nữa mà.”

Sở Chiêu Dương không nói gì, chuyển vô lăng, dừng xe lại ở bên đường.

Anh hơi hạ cửa kính xe xuống, tay sờ túi quần, nhưng không tìm thấy bao thuốc nào.

Anh bỗng nhớ ra, vì Cố Niệm anh đã cai thuốc lá rồi.

Anh mở khoang chứa đồ ở bên cạnh, bên trong vẫn còn một bao thuốc chưa mở, một cái bật lửa, là do Nam Cảnh Hành có lần đi xe của anh để lại.

Lúc đó anh đang muốn cai thuốc, nên không cho Nam Cảnh Hành hút thuốc trong xe của anh.

Kết quả, Nam Cảnh Hành liền bỏ cả bao thuốc chưa bóc và chiếc bật lửa vào khoang chứa đồ trong xe, âm mưu định dụ dỗ Sở Chiêu Dương.

Nhưng Sở Chiêu Dương đã hoàn toàn quên chuyện này, hôm nay nhớ đến. Đầu ngón tay rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rồi đè nén hút một hơi.

“Sở Chiêu Dương.” Cố Niệm gọi.

Cô nhớ, anh đã cai thuốc rồi mà.

“Anh ta trở về khi nào?” Sở Chiêu Dương thấp giọng hỏi.

“Anh ta nói là hôm qua, hôm nay mới đến cục cảnh sát báo danh, sáng nay em đến cùng các đồng nghiệp mới biết chuyện anh ta vẫn chưa chết.”

A

Cố Niệm nhìn Sở Chiêu Dương mấy lần, nhưng anh không hề nhìn lại cô, khuôn mặt cau có, nộ khí nặng nề, khiến Cố Niệm lo lắng đến mức không dám hít thở.

Cho rằng Sở Chiêu Dương hiểu lầm Ngôn Luật đã hôn cô, nên đang tức giận, Cố Niệm giải thích: “Sở Chiêu Dương, Ngôn Luật không hề hôn được em, em không bị anh ta chạm vào, anh đừng giận nữa mà.”